Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - BỎ LẠI CON ĐÒ

15 Tháng Chín 20178:01 CH(Xem: 14911)
Nguyễn Hữu Hạnh - BỎ LẠI CON ĐÒ


BỎ LẠI CON ĐÒ


SÔNG ĐỒNG NAI


Sau đêm tham dự văn nghệ Biên Hòa, về khuya nhưng không thức muộn. Những tiếng lay động liên hồi từ cell phone với những mối dây liên lạc thân tình qua facbook, với những lời vấn an, những lời cầu nguyện cho  một người bạn, chia sẻ cùng người bạn đời của anh từ một nơi cách xa nửa vòng trái đất. Bạn tôi đang đối diện trước sự chung cuộc của một đời người, như một giòng sông sắp bỏ lại con đò.

Cùng một con đò trên một giòng sông với những con nước ròng rồi nước lớn. Cũng giống như đời người trôi xuôi theo vận mệnh.  Lần cuối cùng trở về thăm Biên Hòa tôi đã có lần dừng lại bến đò Hóa An, bến vẫn còn đây nhưng con đò đó không còn nữa. Lòng bỗng dưng bồi hồi cảm xúc bao kỹ niệm ấu thơ vẫn còn trong trí nhớ. 

Hôm nay ngồi lại viết vài hàng về anh như nhớ thời của chúng tôi của những năm đầu bước vào trường trung học Ngô Quyền, những đứa học trò từ Tân Hạnh, Tân Ba Tân Uyên, Hóa an muốn qua học trường tỉnh Ngô Quyền đều phải qua bên đò Hóa An. Cùng trên chuyến đò này chúng tôi đã quen biết và gần gũi nhau Nguyễn Ngọc Xuân, Diệp Cẩm  Thu, Trầm Vĩnh  Châu, Bảnh, Hội v.v...

Tôi có duyên có quen biết và thân tình với các lớp đàn anh, trên mình một khóa cả Anh văn và Pháp văn, những lớp bạn đàn anh thân quen phải nói là những học sinh ưu tú một thời của khóa 7.  Pháp văn có Nguyễn Ngọc Xuân, Diệp Cẩm Thu, Trầm Vĩnh Châu.  Anh văn có Phạm văn Xuân,  Đỗ Thái Hùng, Hồ Chí Tường. Tôi đã cùng các bạn chia sẻ sự thương tiếc của những người bạn đã ra đi trong chiến tranh với Lại Minh Lâm bỏ mạng tại Lai Khê, Trần Quang Tuyên Tiểu đoàn Trâu Điên trong trận Hạ Lào, Đinh Công Minh tử trận tại Tiền Giang sau ngày hiệp định ngừng bắn 1972 và Lâm Phước Dân mất ngay giờ thứ 25 tại Quang Trung...

 Riêng tôi vẫn luôn nhớ đến những người bạn đã sớm bỏ chúng tôi sau 1975 với bệnh tật hành hạ và tuổi già đến sớm Đỗ Thái Hùng, Trương văn Út, Phạm văn Xuân, Lê Quang Luật...

Bài viết dở dang tôi muốn dừng lại nơi đây, tôi muốn cầu nguyện sự an lành cho một người bạn quen biết xa nhau đã lâu. Chúng tôi có một thời tuổi trẻ may mắn có, gian nan có, những người bạn dang dở học hành làm thân lính chiến. Còn lại các bạn, người thì tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn,  du học Paris, người thì ra trường kiến trúc, riêng Xuân tốt nghiệp QGHC vê làm việc tại TUDV. Vận mệnh đất nước sau 1975 đã thay đổi những mãnh đời, nhưng tình cảm tình bạn chung trường chúng tôi vẫn giữ. Sau hơn năm năm tù từ ngày quăng áo lính, tôi gặp lại Xuân một lần tại nhà người bạn tù của tôi N.Đ. Dũng cũng là người bạn thân của Xuân, chỉ được biết bạn đã thành hôn với cô ca sĩ nỗi tiếng một thời theo chân các đoàn hát để được yên ổn cuộc đời. 

Với những đổi thay cuộc đời Xuân đã lưu lạc ra ngoài miền Trung xây dựng cuộc đời mới. Những ngày định cư  ở Hoa Kỳ tôi vẫn còn liên lạc với Xuân qua những hình ảnh sinh hoạt gia đình, những bài viết của Xuân được gởi từ Đà Nẵng và những cuốn đặc san Biên Hòa được gởi từ California…

Qua tin người bạn đời của Xuân báo tin bạn đang vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, từ một nơi xa tôi chỉ biết cầu nguyện, vì đời là một sự vô thường của chuyện tử sinh. Chúng tôi sinh cùng thời cùng năm, có những kỹ niệm về một ngôi trường, những chuyến đò ngang. Bạn đã lớn lên từ Tân Ba, Tân Uyên, tro cốt của bạn cũng sẽ trở về với Tân Uyên Tân Ba với vùng đất hiền hòa nuôi nấng và sản sinh bao người tài hoa.
Như một lời từ giã, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi trôi mãi... như những người bạn đã ra đi ... bỏ lại con đò...

Nguyễn Hữu Hạnh

 

 

18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15376)
Nhị Hà có lần nói thẳng với mấy bạn trai, những học sinh của Saigon cũ, rằng cô rất ghét người Saigon, “giống dân bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết chạy theo vật chất mà quên cái phần tinh túy là tâm hồn.”
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 36654)
Tôi lại nghĩ tôi thua xa những em bé ấy. Chúng coi trâu như bạn, chúng chơi đùa và coi giữ trâu như một niềm vui. Còn tôi, chỉ một năm giữ trâu thôi mà tôi coi là một móc ngoặc đời mình thì quả tôi còn thua một đứa con nít.
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27587)
cảm tác theo bài viết "Nước Mắt" của Nguyễn Thị Thêm đăng trên Web Site Ngô Quyền ngày: 6 tháng 12, 2014 và thưởng thức tiếng hát Ngọc Lan qua "Giọt Nước Mắt Ngà", sáng tác của Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 23989)
Trân mong ước chuyện tình cảm giữa Thủy và anh An Trân có thật, và sẽ thành tựu vào một ngày không xa. Nhìn hạnh phúc của người khác để cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là trường hợp của Trân chăng?
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 21702)
Mùa Thu sắp tàn, hàng cây hai bên bờ con suối nhỏ, mới vài tháng trước đầy ắp lá xanh mượt mà Mời thưởng thức “Theo Lá Vàng bay ”, nhạc ngoại quốc qua hai tiếng hát trầm ấm và thật buồn, của Ngọc Lan & Kim Anh.
06 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 30525)
Người thấy và cảm nhận được giọt nước mắt long lanh như những viên kim cương hay giọt sương lấp lánh là người mới thật sự đẹp, một người đáng trân trọng.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 38477)
Có một ngày trời không áng mây trôi, mưa dầm dề. Tôi nghe tiếng thời gian thở dài. Không dưng nỗi nhớ tròng trành, nên lòng trĩu nặng. Mưa dầm... Ngõ nhớ. Có bóng ai thấp thoáng trong màn mưa.
03 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 23210)
Nhỏ bạn của Trân ơi ! Nhỏ có nhớ lời thầy Bằng tâm sự với mình hôm nào không ? Đời giả trá, lừa đảo khôn lường. Mình non tay, kém kinh nghiệm, trước sau gì mà chẳng có lần vấp ngã.
29 Tháng Mười Một 2014(Xem: 31639)
Trời chiều Cali đã bắt đầu đi ngủ sớm, màn đêm với khí trời lành lạnh như báo trước sự chuẩn bị cho những ngày lễ cuối năm. Dù trời lạnh nhưng chúng tôi lại cảm thấy luôn ấm lòng với những tiếng cười ròn rã những tiếng nói rất thật và thân tình.
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 22253)
Sức mạnh của chúng ta là phải biết họ là ai và cho họ biết chúng ta là ai? Sau đó phải biết cất lên tiếng nói. Nói thì sống, không nói thì chết.
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 22406)
Khi cơn mưa chiều đổ ập xuống, trời tối sầm lại. Nhà đèn lại cúp điện khiến nơi bàn thờ gia tiên gia đình con, ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ thật lung linh, mờ ảo. Nhưng cũng tốt. Càng tăng thêm vẻ trang nghiêm cho buổi lễ.
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 29780)
Cuộc đời cũng thế, như một giòng sông, là một biến chuyển không ngừng. Có những chỗ, giòng sông trôi êm đềm nhưng cũng có những nơi, giòng sông trôi ào ạt làm ta chới với. Rồi cũng có những đoạn giòng sông rẽ nhánh thình lình, quanh co uốn khúc.
27 Tháng Mười Một 2014(Xem: 32771)
Nhân dịp Thanksgiving. Gia đình chúng tôi, xin gửi lời chúc đến quý vị và các bạn một mùa lễ Tạ Ơn an lành, hạnh phúc, quây quần bên người thân, thâm tâm an lạc để đón mừng Mùa Lễ lớn.... Xin tạ ơn… Tạ ơn tất cả. Happy Thanksgiving…
26 Tháng Mười Một 2014(Xem: 24079)
Cách nói của Mười Tân cho người nghe hiểu rằng tất cả cái gì thuộc chế độ cũ đều xấu xa và đáng phải bị tiêu diệt, đặc biệt là nền văn học nghệ thuật miền Nam.
20 Tháng Mười Một 2014(Xem: 26181)
Chiếc xe lam tấp bên lề, không ra hiệu làm một người chạy Honda phía sau suýt đâm sầm vào. Ông ta vòng xe ngang người tài xế càu nhàu. Người tài xế xe lam vừa nhận tiền nơi con vừa cười giả lả với ông kia.
14 Tháng Mười Một 2014(Xem: 27210)
Con muốn oà lên khóc mà đôi mắt chợt ráo hoảnh. Chừng như lệ nóng đã đóng băng, chừng như hồn con tê cứng lại. Bản danh sách thí sinh trúng tuyển chờn vờn trước mắt con. Đám đông xô đẩy, lấn dần con ra.
14 Tháng Mười Một 2014(Xem: 29852)
Vào ngày chủ nhựt qua mùng 9 tháng 11 , nước Đức và Âu Châu đã ăn mừng kỷ niệm 25 năm Bức Tường Bá Linh Sụp Đỗ (1989 - 2014) .
14 Tháng Mười Một 2014(Xem: 26904)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc. Chị chỉ mong được nhìn thấy nụ cười thương yêu của người thân,con cái, bạn bè khi nghĩ tới chị ....
31 Tháng Mười 2014(Xem: 27795)
...nhưng ngày lễ Halloween cũng là một ngày rất đặc biệt của trẻ con. Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
30 Tháng Mười 2014(Xem: 32610)
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.