Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hát Bình Phương - NHỚ MÙA XUÂN NĂM XƯA

26 Tháng Ba 201710:22 SA(Xem: 15802)
Hát Bình Phương - NHỚ MÙA XUÂN NĂM XƯA

Nh Mùa Xuân Năm Xưa

 

 

Phao 1

 

Phương rón rén bước ra khỏi phòng trong lúc Bình còn đang say ngủ. Tối hôm qua là đêm Giao Thừa mà vợ chồng Phương vẫn đi làm đến gần nửa đêm mới về đến nhà. Đó là công việc làm hàng ngày của Bình và Phương từ mười mấy năm nay. Trong thời khắc giao mùa ở Việt Nam, mọi người rộn ràng đón mừng Tết Nguyên Đán thì ở đây, những người Việt tha hương hồi tưởng về những mùa xuân năm cũ ở quê nhà…

Thấm thoát mà đã 22 năm kể từ ngày Bình và Phương cùng các con đến định cư ở thành phố Seattle nầy. Cũng như các năm trước, những ngày Tết đến rồi đi theo chu kỳ của thời gian, để lại trong lòng Phương niềm nuối tiếc! Dù rằng Phương đã cố gắng tạo cho gia đình một cái Tết với dưa hấu, bánh chưng, trái cây, thịt kho, dưa giá… cùng với cành mai hay cành đào. Phương đã tạo ra được hương vị ngày Tết nhưng thiếu hẳn cái không khí Tết của chốn quê nhà mỗi độ Xuân về.

Năm nay Tết đến sớm hơn năm ngoái nên cây mai Mỹ ở trước sân nhà Phương mới bắt đầu nhú lên những nụ mai vàng e ấp. Giống mai Mỹ nầy không đẹp bằng mai vàng ở Việt Nam nhưng cũng có màu vàng rực rỡ và lâu tàn. Hôm qua Phương đã cẩn thận cắt mấy cành mai đem chưng trên bàn, cạnh hai quả dưa hấu cho ra vẻ Tết.

Ở miền nam Cali và các thành phố có đông người Việt thì những ngày Tết rộn ràng với những sinh hoạt truyền thống như chợ hoa, hội chợ Tết, văn nghệ mừng Xuân… và những món ăn ngày Tết thì hầu như không thiếu thứ gì. Vì vậy người Việt ở những tiểu bang lạnh thường về Cali ăn Tết thay vì về Việt Nam vừa xa xôi lại mất nhiều thời gian, tiền bạc. Họ muốn tìm lại cái không khí Tết của quê nhà.

Còn nơi Phương ở là một thành phố mưa nhiều nên cây cối xanh tươi và có nhiều rừng thông bạt ngàn với thời tiết lạnh giống như Dalat. Tuy vậy, cứ đến cuối mùa đông thì hoa đào nở rộ sắc trắng sắc hồng khắp mọi nơi báo hiệu mùa xuân sắp về. Phương ngồi nhìn qua cửa sổ, bụi mai vàng sát hàng rào trước sân lấm tấm những nụ hoa. Phía vườn sau, cây đào trơ trụi lá cũng đang nhú lên những mầm xanh. Bất giác Phương chạnh lòng nhớ về mùa xuân của 43 năm về trước…

Đó là mùa xuân Giáp Dần 1974, cuộn phim dĩ vãng theo trí nhớ của Phương thoáng hiện về. Sau ngày đám hỏi của Bình và Phương năm trước, Bình trở lại đơn vị - Trung đoàn 53, Sư đoàn 23 bộ binh đang đóng ở Kontum - mới biết đại đội của Bình đang hành quân ở Quảng Đức. Bình phải trở lại với đồng đội ở đây trong lúc chiến trường vẫn sôi động sau ngày hiệp định Paris được ký kết. Tưởng đâu hòa bình sẽ được lập lại, nào ngờ trận chiến càng ngày càng khốc liệt hơn và Quân đội Việt Nam Cộng Hòa lâm vào tình huống thiếu vũ khí và đạn dược vì bị cắt viện trợ bởi Quốc hội Hoa Kỳ.

Năm ấy, ảnh hưởng đến tình hình chiến trường nên không khí Tết ở Saigon không rộn ràng như xưa vì mọi người lo lắng đến cuộc chiến không cân sức. Phương cũng lo lắng không yên, chạnh lòng nhớ đến Bình đang ở ngoài trận địa xa xôi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc. Phương trông đợi tin tức của Bình và ngày đêm thầm cầu nguyện cho Bình được an lành trở về với gia đình. Một nỗi vui mừng khôn tả khi Phương nhận được tấm thiệp Xuân của Bình gửi về từ chiến trường sau ngày Tết. Trong thiệp có bốn câu thơ Bình gửi tặng, thật không còn niềm vui gì bằng khi biết được tin của Bình tuy vẫn còn xa nhà.

 

Thiep Xuan 1974 _HatBinhPhuong

Cái thiệp Xuân đó Phương vẫn mang theo bên mình cho đến bây giờ dù đã 43 năm qua. Màu giấy đã vàng úa và mực đã nhạt nhòa theo năm tháng nhưng vẫn được Phương trân quý như một kỷ vật, chứng tích của một thời chiến tranh đã đi qua cuộc đời của Bình và Phương. Rồi vận nước đổi thay, cuộc đời của Bình và Phương cũng nổi trôi theo mệnh nước. Những nỗi gian khổ tưởng đâu bám lấy vợ chồng Phương mãi mãi. Nhưng thần may mắn đã mỉm cười với Bình và Phương nên mới được chấp nhận định cư ở Mỹ qua chương trình HO. Thật là một niềm hạnh phúc tuyệt vời mà Thượng Đế đã ban tặng cho gia đình Phương.

Sau những giây phút xúc động khi thả hồn về dĩ vãng để hồi tưởng lại những mùa xuân năm xưa, Phương cảm tác mấy dòng thơ:

Đón Xuân Nầy Nhớ Xuân Xưa

Mùa xuân năm ấy ta quen nhau

Tay nắm trong tay vui biết bao

Chúng mình thề nguyện lời hẹn ước

Sông cạn đá mòn vẫn bên nhau.

            Mùa xuân năm ấy kết duyên lành

            Chợ hoa ngày Tết em bên anh

            Lính trận, giáo viên cùng sánh bước

            Như chim liền cánh, lá bên cành.

Mùa xuân năm ấy anh trên ngàn

Rừng thẳm hành quân thấy mai vàng

Năm mới đã sang nào hay biết

Gửi cánh thiệp Xuân dẫu muộn màng.

            Bao mùa xuân đến, nhớ xuân xưa

            Đón Tết quê hương, Tết xứ người

            Hạnh phúc, khổ đau ta nếm đủ

            Dầu dãi gian nan vẫn mỉm cười.

Đất khách ta mừng xuân mới sang

Dưa hấu, bánh chưng, chậu mai vàng

Đôi mái đầu xanh nay điểm bạc

Gìn chữ thủy chung, tuổi đá vàng...

 

Những mùa xuân đã lần lượt đi qua cuộc đời của vợ chồng Bình và Phương để bây giờ khi bước vào tuổi hoàng hôn, cứ mỗi độ xuân về nơi đất khách, ngược dòng thời gian trở về quá khứ nhìn lại những phần đời của mình đã trải qua. Dù vẫn còn đi làm nhưng Bình và Phương cảm thấy thanh thản trong tâm hồn. Gia đình nay đã ổn định nên vợ chồng Phương luôn bằng lòng với những gì mình đang có. Cuộc sống ở phía trước vẫn tươi đẹp và luôn mỉm cười với mọi người dù ở bất cứ tuổi tác nào…

Hát Bình Phương                   

 

 

 

06 Tháng Hai 2010(Xem: 84509)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91491)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97916)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
11 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 95621)
Nhớ về quê hương, nhớ thời thơ ấu, dưới mái trường xưa, con đường ngập lá vàng rơi, nhớ chúng mình một thời rong chơi. Cuộc đời đổi thay, chúng ta mỗi người mỗi ngả, đối với tôi, đời sống thế nào? Ngày tháng phôi pha, xứ người xa lạ, lòng luôn ngóng về quê hương, nhớ từng nơi ngày đó chúng tôi đã đi qua, nhưng bây giờ cảnh cũ không còn và các bạn xưa cũng không còn, biết lưu lạc nơi nao?
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100370)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93994)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 97340)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 210437)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
30 Tháng Mười 2009(Xem: 100959)
Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.
17 Tháng Mười 2009(Xem: 96067)
“Mẹ già như chuối ba hương, Như xôi nếp một, như đường mía lau"
22 Tháng Bảy 2009(Xem: 92364)
Tôi như lang thang trên những con phố Biên Hoà, những con đường dẫn tôi đến sân trường cũ, ở đó lời Thầy Cô còn vang vọng, tiếng lao xao của bạn bè còn nghe rõ như in, tà áo dài ai trắng đến tinh khôi...
17 Tháng Bảy 2009(Xem: 75552)
Chuyến bay VN 7640 của Hàng Không Việt Nam cất cánh đúng 6 giờ 30 sáng ngày 13 tháng 9 năm 1994, trên đường bay đến Hong Kong. Trong đám đông thân nhân đang nhốn nháo vẩy tay trên sân thượng kia có đủ mặt bốn đứa con của chúng tôi, mặc dầu, qua cửa sổ máy bay, tôi không còn nhận ra chúng nữa.
04 Tháng Bảy 2009(Xem: 84601)
(Để tưởng nhớ thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, nhân ngày giỗ th ứ 15 của anh / tháng Tám, 2008) Giờ đây, dưới những tàn cây, bóng mát trong nghĩa trang này, tôi đến thăm mộ anh, thắp nén hương lòng hoài niệm về một thời quá khứ buồn nhiều hơn vui giữa chúng tôi, dù không biết rằng những việc làm trước kia đối với anh là đúng hay sai, nhưng tôi cũng muốn nói với anh lời tạ lỗi.
02 Tháng Bảy 2009(Xem: 76328)
Với lòng biết ơn của Cựu HS Ngô Quyền với những “người lái đò” xưa đã đưa chúng em đến bến bờ thành công Kính tặng Thầy Nguyễn Phi Long, kính tưởng nhớ Thầy Phùng Thái Toàn
25 Tháng Sáu 2009(Xem: 93584)
Việc thi cử ở nước ta đã có một truyền thống lâu đời truyền lại. Miền Nam sau này việc thi cử phần nào cũng tiếp nối cái tinh thần của truyền thống ấy. Thật vậy, nước ta đã có gần 20 thế kỷ dùng chữ Hán kể từ thời Bắc thuộc. Và 10 thế kỷ chữ Nôm đánh dấu thời kỳ tự chủ. Việc thi cử tính ra cũng được ngàn năm.
27 Tháng Năm 2009(Xem: 87031)
  Trong dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta quả thực rỏ ràng thấy được: Gốc cây trường trung học Ngô Quyền đã có nhiều cành ngọn và Nguồn trường xưa đã tỏa rộng khắp nơi.
16 Tháng Năm 2009(Xem: 58692)
“Một góc Thầy Trò” hôm nay mời bạn quay về quá khứ của Lớp Đệ Thất B1 (1956-1957), thế hệ học sinh đầu tiên của Trung học Ngô Quyền – với “chị cả ” Lương Thị Khá đ ang định cư ở Boston, Massachusetts.
15 Tháng Năm 2009(Xem: 77719)
Ở Việt Nam, mùa hè bắt đầu với những cành phượng đỏ nở rực cả góc trời, với tiếng ve kêu ra rả buồn xót xa, thì ở đây chỉ có hoa “jacaranda” và nắng ấm. Không biết từ bao giờ tôi đã yêu thích màu hoa “jacaranda”, thích ngang qua những con đường có trồng hoa rợp bóng, nhìn những cánh tím nhỏ li ti trải đầy trên đất, thêu từng mảng trên không, tôi cảm thấy dường như mình đang đi trong một giấc mơ.
14 Tháng Năm 2009(Xem: 75145)
Cha tôi cũng thường nói nhiều người trên đời này ưa làm anh hùng đến nỗi quên rằng mình có một bà mẹ. “Úi trời, làm anh hùng mà không có mẹ thì làm anh hùng mà chi!”
07 Tháng Năm 2009(Xem: 82257)
Kính mời Thầy Cô, mời anh chị, mời bạn cùng đọc thư của anh Trương Đức Hoàng để thấy tình nghĩa Thầy Trò (chắc đã trở thành “đồ cổ” ở Việt Nam hiện nay), và để tìm lại hinh ảnh “con dốc Ngô Quyền trần ai khoai củ” mà hầu hết chúng ta đã gò lưng đạp xe mỗi ngày để đến ngôi trường Trung học Ngô Quyền thân yêu, bây giờ chỉ còn trong trí tưởng…