Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT TUÂN

26 Tháng Ba 20172:10 SA(Xem: 15251)
Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT TUÂN

Vĩnh Biệt Tuân.


Ngồi trước máy, tôi cứ muốn viết một cái gì đó về Tuân.

Những ý từ phát sinh từ lúc biết Tuân đang đối phó với căn bệnh thập tử nhất sinh này. Đôi mắt của Tuân và nụ cười không trọn vẹn mấy lần gặp mặt, khiến tôi chú ý em nhiều hơn.

Tuân là chồng của Kim Loan Nguyễn Trần một cựu học sinh năng nổ của ngôi trường Trung Học Long Thành. Em là con gái bác Đại Tín một người mà dân Long Thành không ai không biết. Duyên đưa đẩy, Dung (chị ruột của Loan) lại là em dâu họ của chồng tôi. Cho nên giữa chúng tôi cũng có chút thân tình.

Loan Trần từng sinh hoạt trong gia đình Phật Tử Khánh Long nên em rất hoạt bát và năng động. Em đi đến đâu nơi nó có thêm sức sống. Tính em luôn xông xáo tham gia và tích cực trong mọi hoạt động của trường THLT và những hội đoàn.

 

Trường chúng tôi có hai Loan: Loan Trần và Loan Huỳnh. Cả hai Loan đều là nồng cốt của Ban Chấp Hành hội Cựu học sinh Trung Học Long Thành. Loan Huỳnh lo thủ quỹ, giữ tiền không mất một đồng. Loan Trần trong ban Tổ Chức và Văn Nghệ. Em nhiệt tình và hát rất hay .

Tôi yêu cả hai em và thật lòng rất thương mến hai em rễ: Đặng Minh của Loan Huỳnh và Trần Tuân của Loan Trần.

Nếu Minh của Loan Huỳnh to con chụp hình đẹp và chạy marathon có tiếng, thì Tuân của Loan Trần gầy gầy, ít nói và có râu. Cả hai rễ Long Thành đều rất yêu vợ và nhiệt tình với tất cả hoạt động của trường.

Điểm gây cho tôi chú ý đến Tuân là bộ râu của em và dôi mắt buồn buồn. Tôi ít khi thấy Tuân cười đùa với bạn bè. Có thể vì tôi ít khi gặp mặt em nên không biết nhiều về em lắm. Nhưng trong tôi Tuân thật dễ thương và có gì đó trầm tư sâu lắng.

Bạn bè rất mến Tuân và Loan vì hai em sống hết lòng với họ. Nơi nào các em tới cũng rộn rã tiếng cười. Đi về Việt Nam thăm bạn bè, đi chơi chỗ này chỗ kia và nhất là tham gia các hoạt động từ thiện. Loan post lên Face book mỗi ngày cho từng những chuyến đi. Em lưu giữ rất nhiều hình xưa của gia đình và một thời đi học. Em đã giúp tôi tìm lại hình ảnh thân thương của Long Thành ngày đó.

Lần đầu tôi biết Tuân bị bệnh là giữa năm 2016. Cả nhóm Long Thành như hụt hẫng. Thương Tuân và thương Loan nhiều lắm. Tôi đã thấy Loan post lên rất nhiều hình của hai đứa đi chơi. Chỗ nào em cũng chụp hình hai vợ chồng rất tình tứ và hạnh phúc. Lúc đó, tôi biết Loan dành hết thời gian và tình yêu cho Tuân. Em muốn Tuân hưởng những ngày vui để chống chọi với nhựng tế bào dị dạng đang tìm cách hủy hoại cơ thể. Tôi theo dõi từng chuyến đi của em. Tôi mong cho Tuân lành bệnh cũng  như ngày nào đó tôi cầu nguyện cho Lộc vượt qua khúc quanh tàn khốc của đời mình.

Đọc một bài viết của em trai Tuân (Jimmy Tran) tôi lại mến Tuân nhiều hơn. Em đã cùng em trai vượt biển tìm tự do trong hoàn cảnh bi đát của đất nước. Để dọn đường và che mặt chính quyền em đã theo tàu đi đánh cá suốt cả năm. Khi cơ hội đến, Tuân cùng em trai lên tàu vượt biên. Jimmy lúc đó mới 15 tuổi và trong túi chỉ võn vẹn có 10$ má cho đem đi. Con đường đi tìm tự do phải đổ bằng máu, nước mắt và đánh đổi với chính mạng sống của mình.

Tàu bị hải tặc tấn công, chúng cướp toàn bộ những gì chúng lục soát. Chúng hiếp dâm và đem đàn bà con gái ra đi. Chúng đâm thủng tàu để tàu chìm phi tang. Chúng là một lũ súc sinh tàn bạo. Chúng rút đi trong tang thương và tàn khốc. Jimmy ngất xỉu vì bị chúng đánh vào mặt. Nhờ trời thương, con tàu mong manh vẫn chưa chìm chỉ bập bềnh trên biển phó thác cho trời vì xăng dầu đã bị chúng lấy sạch. Qua bao trở ngại và chết chóc, con tàu cũng được đến đảo Pulau Bidong. Tỉnh dậy trong cơn say sóng và đói khát, anh em Tuân bước lên bờ bằng những bước chân chệnh choạng say đất liền. Đến đảo là thoát chết, cái chết như treo trên đầu những người đã chọn con đường vượt biển tìm tự do.

Jimmy phải nằm bệnh viện Sick Bay nhiều ngày vì bị thương và kiệt sức. Đây không phải là nơi dễ dàng để sống, nhưng ít nhất cũng là nơi khởi đầu cho bước chân tìm đến miền đất hứa. Tuân đã cố gắng và đùm bọc em trai cho đến ngày hai anh em bước lên cầu tàu Jetty để lên phà tới đất liền. Từ đây sẽ lên xe buýt đến Kuala Lumpur tạm trú. Sau đó lên máy bay để đến Bataan Philippine một nơi chờ hoàn tất thủ tục đi định cư. Cuối cùng anh em Tuân đã được đi Mỹ, miền đất hứa California.

Những ngày sống trên đảo, Tuân đã gặp Loan Trần. Hai em đã tìm hiểu và kết bạn. Tình yêu thăng hoa theo những ngày gian lao và sinh hoạt chung trên đảo. Đời sống và tương lai những người tị nạn, không ai có thể biết được sẽ ra sao và đi về đâu. Kẻ trước người sau theo từng đợt thanh lọc và sắp xếp chuyến bay của Phòng Cao Ủy Tị Nạn. Có nhiều cuộc tình khởi đầu rất đẹp trong trại rồi tan vỡ theo từng đợt rời trại. Thế giới rộng lớn, số phận con người như lục bình trôi không biết sẽ tấp vào một nơi nào. Tùy theo lòng thương xót của người có lòng ở Úc, Pháp, Canada, Mỹ... bảo trợ. Từng đợt gọi lên đường với nụ cười mừng vui vì đã được đi định cư, hòa theo nước mắt phân ly không biết bao giờ gặp lại.

Tuân và em trai từng đợt đều đi trước Loan và như ơn trên sắp đặt, hai em được kết hợp một cách mỹ mãn và hạnh phúc cho đến bây giờ.

 

Tuân là một người chồng tốt, một người bạn chân thành. Họp mặt THLT lần nào có Tuân là em xốc vác lo mọi việc. Em không nói nhiều chỉ dùng tấm lòng và hành động trao ra. Nhiều lúc tôi có cảm giác như Loan hoạt bát, năng nổ lấn át cả hình ảnh nhỏ nhắn hiều lành của Tuân luôn đi theo Loan để  hổ trợ.

Những ngày Tuân nhập viện Loan luôn kề cận và khuyến khích tinh thần. Em tin tưởng Tuân sẽ đem tình yêu và nghị lực để chiến thắng. Từng đợt điều trị, Tuân xuất hiện trong những lần gặp mặt với đầu trọc, gương mặt mệt mõi, đau đớn và đôi mắt thật buồn, làm tôi thương em nhiều lắm.

 

Hỏi thăm ai cũng nói Tuân chắc không vượt qua được vì ung thư đã lan nhiều nơi trên cơ thể. Thời gian chỉ là chờ đợi một phép lạ hay phước duyên. Bạn bè ở VN gửi qua từng đợt thuốc dân gian để Tuân uống "Phước chủ may thầy" Tôi biết Tuân và Loan phải đấu tranh nhiều lắm. Đấu tranh với cơn bệnh, đấu tranh với chính mình để không ngã gục và suy sụp tinh thần

.- Gắng lênTuân,- Gắng lên Loan - Đừng bi quan Tuân. - Đừng nản chí Loan- Những lời cổ vũ như tiếng phèn la thúc trận, để người chiến sĩ mạnh dạn trước sự tấn công âm thầm và vô hình của kẻ địch.

Ngày thứ hai,  Đặng Minh, Loan Huỳnh, Ngọc Dung, Ngọc Hương, Đinh Hương có đến thăm Tuân. Tôi gọi hỏi thăm các em cho biết Tuân vẫn tỉnh nhưng chắc không qua khỏi. Ai cũng ngậm ngùi thương Tuân và Loan quá.

Sáng nay vào FB, thấy Nam post lên :

"Chiều nay, dọc đường thiên lý về San Jose.

Buồn vô tận,

Buồn trong nước mắt"


Tôi đã nghi có chuyện gì rồi. Và chuyện ấy buồn ấy đã đến với mọi thành viên cựu học sinh THLT. "Tuân đã rời bỏ chúng ta"

 

Hãy yên nghĩ đi Tuân. Em giỏi lắm. Em kiên cường lắm. Em đã gánh vác đau đớn nhiều quá rồi. Hãy thanh thản ra đi. Em hãy tin tưởng Loan sẽ vượt qua tất cả để kiên cường đứng lên. Là người con của Phật, thành viên của gia đình Phật Tử Khánh Long,  Loan hiểu rõ về luật tử sinh và sinh mạng con người. Loan sẽ tìm nơi an trú cho tâm hồn mình một cách thỏa đáng.

Các con em đều đã lớn, chúng có thể tự mình đứng vững trong cuộc sống nơi này.

Chị gửi vào đây một bức hình hai em để em biết tình yêu em bỏ ra cho Loan thật xứng đáng. Và trong tim Loan luôn có hình bóng em.

 

loan tuan

 

Tất cả những người bạn ở đây đều thương yêu và tưởng nhớ đến em

Chị xin đốt một nén hương đưa tiễn em về nơi bình yên nhất.

Nguyện đức Phật A Di Đà hướng dẫn hương linh Tuân Trần về nơi đất Phật.

Thành kính phân ưu cùng Loan và gia quyến.

 

VĨNH BIỆT TUÂN.

Nguyễn thị Thêm.

 

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76184)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76773)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73826)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73924)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72650)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72000)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75523)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74202)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80491)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74062)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75830)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69089)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73722)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69332)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66502)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73062)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65421)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76738)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!