Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT LỘC

25 Tháng Mười Một 20165:44 CH(Xem: 16160)
Nguyễn Thị Thêm - VĨNH BIỆT LỘC


VĨNH BIỆT LỘC.

Loc Ho

Đêm qua vừa lên giường thì nhận được tin nhắn.”Chị Lộc đã mất rồi cô ơi!”
Tôi chết lặng một giây. Tự dưng hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi thương em quá, cô em gái nhu mì mà lâu lắm, thật lâu tôi chưa hề gặp lại.
Phải rồi, kể từ khi tôi rời mái trường THLT, tôi đã bặt tin tức của em. Khi vào Face Book kết bạn với Rốt tôi mới thấy lại hình ảnh em và gia đình 
Mừng em và Rốt có một gia đình hạnh phúc, con cháu hòa thuận, yên vui. Nhìn em rạng ngời bên Rốt, rất đẹp đôi tôi thật sự chúc mừng.
Em có một đàn cháu rất đẹp và dễ thương. Cháu quấn quít yêu thương ông bà nội ngoại.
Tôi nhớ có một lần em comment cho tôi: "Chị ơi ! Em rất nhớ chị và thương mến chị lắm”

Vậy mà bây giờ em bỏ tất cả để ra đi. Lâu rồi khi thấy Rốt và các cháu lên chùa cầu an cho em, Tôi cũng thầm lo và ơn trời, mọi việc đều qua đi một cách tốt đẹp. Tôi mừng cho em đã được tai qua nạn khỏi. Những bức hình em đi chơi rất tươi tắn được Rốt gửi vào cho bạn bè cùng xem.

Mừng nhất là tháng 8 vừa rồi em và Rốt đi dự Hội Ngộ THLT tại Florida. Em tươi cười xinh đẹp trong chiếc áo dài thi hoa hậu. Em hân hoan cùng các bạn vui chơi họp mặt. Em và Rốt thật đẹp đôi chụp hình chúc mừng sinh nhật chung với gia đình. Khi em đến Cali du lịch, tôi rất muốn lên gặp mặt em một lần. Muốn ôm lấy em và bắt tay Rốt, người em trai học chung một lớp với Thông em tôi. Nhưng tôi không thể nào thu xếp được gia đình đành lỡ hẹn. Bây giờ thì không thể nào gặp mặt em nữa rồi. Chị xin lỗi em.

Mới vài ngày đây thôi, chị đã viết những lời cầu nguyện cho em. Bức hình Rốt chụp em trong hành lang bệnh viện đã làm chị thật xúc động thật nhiều.Em lẻ loi đi trong chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình. Sự cô độc nhỏ nhoi của một sinh mạng trước sự hoành hành của bệnh tật thật kinh khiếp. Đối diện với sự chia xa quả đau xót tột cùng. Chị như thấy được tâm sự của em, chị đã nhìn bức ảnh ấy nhiều lần và lo sợ. Lo sợ cho em, lo sợ tuổi già của chị, lo sợ cho bệnh tật và lo sợ cho giây phút trước giờ cận tử.

Em đã thật sự ra đi, điều đó không thể chối cải. Sự thật bất ngờ làm trái tim bao người bị bóp lại thương cảm. Em giã từ thế gian ngay những ngày của lễ Tạ Ơn. Ôi ! Lễ Tạ Ơn năm nay đối với gia đình em không thể nào quên. Rốt vắng đi người vợ diu hiền, xinh đẹp. Các con vắng đi người mẹ bao dung. Các cháu vắng đi người bà yêu thương hòa đồng và rất mực cưng chiều.
Khi bạn bè, mọi người quây quần ăn tiệc gia đình vui vẻ, chị tin chắc em sẽ đến bên họ với một nụ cười. Nụ cười yêu thương và chào vĩnh biệt.

Hãy an nghĩ đi em. Hãy thảnh thơi ra đi vì em đã làm được điều tốt đẹp của một đời người. Em đã để lại cho thế gian nhiều sự luyến tiếc mến thương. Khi nghĩ đến em là nhớ đến nụ cười và sự hòa ái.

Bay lên đi em, bầu trời cao rộng.
Cuộc đời này rồi cũng thế mà thôi.
Kẻ trước người sau, có lúc phải lìa đời.
Bỏ tất cả những yêu, thương, giận, ghét.
Vĩnh biệt em, cô em xinh đẹp.
Với nụ cười, những ỷ niệm dễ thương.
Thế gian này mọi sự rất vô thường.
Nguyện Đức Phật rước em về Tịnh Độ.

Tưởng nhớ đến Trần Lộc Hồ. 
Em đã ra đi vào ngày 22/11/2016

Nguyễn Thị Thêm

08 Tháng Mười 2013(Xem: 42765)
Tôi được biết nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng khi anh là giáo sư dạy môn triết tại trường Pétrus Ký. Lúc ấy, anh Hoàng tuổi ngoài hai mươi, còn trẻ lắm.
03 Tháng Mười 2013(Xem: 60275)
Nhớ anh, tôi thèm đọc một cuốn sách. Tôi tìm chữ, tìm tôi cũ trong những ngày tháng miệt mài viết bài gửi cho anh. Những ngày thân thiết vô cùng. Những ngày của chữ, của Văn …
03 Tháng Mười 2013(Xem: 46184)
Có làm cha làm mẹ, tôi càng biết quý trọng, mang ơn và thông cảm những nỗi khó khăn của những người đã ra công dạy dỗ mình và giờ đây là con cái mình từ truyền trao kiến thức cho tới uốn nắn tính tình.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 62581)
Biết được tin tức thầy, em mừng rỡ lắm. Gặp được thầy lại càng vinh hạnh hơn. Bàn chân "trần" của thầy chắc có lẽ cũng dừng chân nơi bến đỗ "trung học Ngô Quyền" để cùng đồng liêu theo dõi nhịp thở của học trò.
28 Tháng Chín 2013(Xem: 49701)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59509)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 63027)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53734)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57841)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 55001)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 47028)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78388)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60320)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45130)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68939)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73472)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52780)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83531)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77620)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89713)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.