Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - GIÁNG SINH BÊN ĐỜI

27 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 35874)
Nguyễn Hữu Hạnh - GIÁNG SINH BÊN ĐỜI


GIÁNG SINH BÊN ĐỜI


 Đã 20 mùa Giáng sinh trên xứ người. Tôi cũng đã sinh hoạt tại ở đầy bằng thời gian nầy. Một giáo xứ nhỏ nghèo nàn nhưng tình người ấm áp và thân tình. Có gia đình một thằng bạn thân cùng lớp Ngô Quyền gần gũi, hai đồng đội có chung những ngày tù đày vất vả, cùng đến với nhau và có được hằng năm với niềm vui giáng sinh bên đời.

 Nhớ lại những ngày đầu chúng tôi còn sống chen chúc trong một apartment. Mỗi chiều thứ bảy hằng tuần, gia đình tôi được những người bạn chở đi lễ tại nhà thờ Saint Boninfac của thành phố Anaheim. Qua thời gian các vị chủ chăn đến rồi đi, quý ông chủ tịch cộng đoàn lần lượt thay thế, giáo dân thêm nhiều khuôn mặt mới và cũng có nhiều người đã không còn. Tôi vẫn sinh hoạt tại nhà thờ nầy mãi đến ngày hôm nay, như giữ chữ thủy chung với một cộng đoàn, có nhiều kỷ niệm ngày đầu trên đất Mỹ.

 Vì không có họ hàng thân thuộc, chúng tôi chỉ biết nhận nơi đây làm gia đình, những đứa con của chúng tôi khi còn nhỏ, trước giờ thánh lễ nhà thờ đều tham dự lớp Việt ngữ và giáo lý và ngày nay là thời điểm hát ca "We can fly" đã là huynh trưởng thiếu nhi, là thầy cô dạy tiếng Việt và giáo lý.

 Năm nay gia đình chúng tôi cùng dự thánh lễ lúc nửa đêm, cùng với đứa con đi học từ phương xa về. Cả 4 gia đình cố cựu chúng tôi tề tựu, bọn trẻ cùng đến với nhau như những ngày còn thơ. Nhìn các cháu trưởng thành cùng niềm tin hướng về tương lai, trong nỗi vui mừng khi tôi nhận ra bọn trẻ đã không phụ công khó cũa những người sinh ra chúng, biết bao ngày đêm vất vả trong các shop may, các tiệm nail, và suốt đời làm việc nặng nhọc quét dọn những nơi dơ bẩn chỉ mong con cái nên người… Hiện thực đã là niềm hạnh phúc… 

 Chúng tôi lại có dịp đến trong đêm mừng giáng sinh trong một gia đình đồng môn Ngô Quyền. Hạnh phúc lớn là được chia sẻ niềm vui của đại gia đình bác Ma Phiếu cùng tất cả anh chị em và các con cháu. Đặc biệt có mặt người Thầy quý mến của chúng tôi từ tiểu bang Virgina, Thầy Phạm Gia Hưng. Thầy Hưng đã mang đến những nụ cười ân cần đến mọi người. Có cái lạnh của Virginia miền đông bắc Hoa kỳ, miền đất biển tuyệt vời Hawaii và ngay cả thung lũng hoa vàng San Jose những nơi Thầy đã đến và dừng chân. Nhìn qua phong cách của Thầy luôn vui và hạnh phúc, ước chi tất cả Thầy Cô đều được như vậy.

edite1-large-contentedite2-large-content

 Như một lời cám ơn đến người Thầy luôn nâng đỡ và ủi an trước những cơn sóng, của người học trò mong ước trường xưa luôn được hương thơm. Lại được thầy chuyển lời thăm hỏi sức khỏe chân tình của người từ Hawaii, gần 40 năm rồi bạn tù đàn anh Ngô Quyền vẫn nhớ, với tôi cũng là niềm hạnh phúc…

edite3-large-contentedite10-large-content

 Thức ăn trong ngày lễ lộc, được gói ghém qua bàn tay khéo léo của chị Ma Ngọc Huệ và cô em dâu, chút hương vị quê nhà với chả đùm bánh phòng tôm, một chén súp măng cua làm ấm lòng trong đêm đông lạnh, tô cà ri gà thơm lừng hương thơm “anh bảy” với những khoanh bánh mì vàng tươi. Đặc biệt chị Huệ không làm thất vọng đàn anh và bằng hữu với món hến xào xã ớt xúc bánh đa, những cuộn bánh tráng cuốn nem nướng, hòa cùng sự mời mọc của dĩa phá lấu không thể không có bia và rượu. Niềm vui của thầy Phạm Gia Hưng vẫn là chuyển ống kính ghi lại sinh hoạt của bữa tiệc, không khí đầm ấm của một gia đình.

img_4603-large-contentimg_4602-large-content

img_4604-large-contentimg_4605-large-content

 Cũng có ông già Noel trao quà cho từng thành viên của gia đình. Những ánh mắt háo hức chờ quà của các cháu nhỏ, những cảm xúc từ những người lớn được nhận quà từ tình cảm thương yêu của người thân thương dành cho mình.

edite4-large-contentedite5-large-content

edite7-large-contentedite11-large-content

 Anh Lữ Công Tâm và tôi cũng không sợ mồ côi vì chúng tôi cũng được nhận quà của Thầy Phạm Gia Hưng mang về từ Hawaii và thầy Hưng cũng nhận phần quà từ đứa học trò của mình. Thật đúng nghĩa mùa giáng sinh dành cho yêu thương, trong đêm nay cho đại gia đình bác Ma Phiếu và chúng tôi những người có duyên gặp gỡ.

img_4607-large-contentimg_4608-large-content

 Trên bàn computer chắc là của chị Huệ, tôi chợt nhìn thấy hình gia đình của cô em Võ thị Ngọc Dung, đứng cạnh bên anh Sinh cùng hai con trai và hai con gái. Với những nụ cười rạng rỡ trên kèm giòng chữ Merry Christmas 2014, tưởng chừng như gia đình Dung Sinh từ thành phố Lawndale cùng đến chung vui với chúng tôi đêm nay.

edite6-large-contentimg_4613-large-content

 Trước sinh hoạt đoàn tụ ấm cúng của đại gia đình, có dịp được nghe Ma Thành Tâm dành sự yêu thương quý mến về người bạn đời của mình, cô em bắc kỳ nhỏ bé với tấm lòng hy sinh, vì chồng để gia đình chồng có được hạnh phúc như ngày hôm nay. Được nghe chị Ma Ngọc Huệ bày tỏ niềm vui cảm kích về sự thật tình của bạn bè “Ai kêu tôi đó” và có mời có đến trên từng cây số…

img_4610-large-contentimg_4601-large-content

 Noel về trong một ngày mới, mừng năm mới sắp đến với những mong ước nhỏ nhoi. “Hạnh phúc và bình an” vẫn là mơ ước chung của mọi người. Riêng tôi niềm hạnh phúc đã có được từ gia đình, từ những người bạn thân quen. Niềm vui mãi dâng trào hòa chung niềm vui của người tuổi thọ bác Ma Phiếu với người thầy kính mến Phạm Gia Hưng và từng người anh, người bạn, người em luôn hân hoan với mùa “Giáng Sinh Bên Đời”

Cầu xin Chúa cả trên cao. Bình an dưới thế cho người thiện tâm

NGUYỄN HỮU HẠNH

 

06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 49390)
(lan man theo “Không Còn…” của Tưởng Dung ... Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43959)
Tôi hay tin trễ, Thầy Trần Văn Tài qua đời không lâu, sau ngày tôi tình cờ gặp lại Thầy ở Trảng Bom. Những dòng chữ muộn màng này, thay nén nhang thơm tôi và các bạn lớp 10B4 năm xưa kính nhớ Thầy.
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 49157)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53603)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46682)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38933)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41324)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50866)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41897)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 54323)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 56114)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40150)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 42212)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 44099)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52888)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 67046)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49645)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36549)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56338)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55565)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.