Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - NHỮNG QUYỂN SÁCH CŨ

12 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 43454)
Nguyễn Thị Thêm - NHỮNG QUYỂN SÁCH CŨ


NHỮNG QUYỂN SÁCH CŨ



blankTôi đang dọn dẹp và thu gọn mọi thứ trong nhà. Thằng con tôi dặn dò:
-Má đừng tiếc gì hết. Những thứ mà 3 tháng sau má không xài tới, má cứ mạnh dạn quăng bỏ.
Tôi lục lại tủ sách. Tủ sách cũ này tôi đã bỏ rơi nó từ ngày tôi có cái computer. Tôi có cảm giác nó buồn bã, nhăn nhúm giống như tai nấm đã bị phơi khô.
Tôi mân mê những quyễn sách cưng một thời - Thì ra mình cũng là người bội bạc - Bụi đã vô tình ôm nó thế chỗ tôi. Có phải chăng khi mình bước vào một cái gì mới mẻ, thì cái cũ bị hất hủi. Tôi đã mê man trên cái bàn tính trắng đen, những quyễn sách online đầy trong những web của thư viện toàn cầu, của VN thư quán. Tôi say sưa trên cái màn hình, bỏ những trang sách âm thầm, lẻ loi, khóc cho số phận của mình. 


Thế nhưng dù sao tôi vẫn còn có tình nghĩa giữ nó ở nơi này. Nhưng hôm nay, tôi tìm lại nó không phải để xin lỗi, không phải để lau nó sạch sẽ, cất vào một nơi khang trang hơn. Tôi tìm nó chỉ để... chỉ để quăng nó vào sọt rác. Như một người chồng phản bội, gặp lại vợ nhà, trước đôi mắt mừng rỡ sum họp chỉ để buông mấy câu:
- Anh xin lỗi! Mình phải chia tay. Chúng ta ly dị.
Tôi cũng vậy, đem quăng tất cả vào thùng recycle. Ngày mai là ngày đổ rác.
-Má đừng tiếc. Sách quá cũ rồi. Không còn ai đọc nữa đâu. Má có cất đi cũng không có chỗ để.
Tôi cầm trên hai tay quyễn tự điển Pháp Việt.

blank
Quyễn tự điển tôi đã nhận giải thưởng học sinh ưu tú năm 1961. Kết quả học tập năm lớp Đệ Thất B1 trường Trung học Long Thành
blank
Chữ viết của tôi, cô học trò lớp đệ thất ngày nào. Nhìn nó tôi nhớ lại những ngày cặm cụi bên cây đèn dầu lửa lù mù. Có khi không có dầu lửa, má phải thắp bằng dầu cặn. Khói đen bay mù mịt. Học xong đi ngủ, sáng dậy moi trong lỗ mũi từng cục bồ hóng đen thùi. Tôi đã phải tranh từng nửa điểm hơn thua với nhóm bạn giỏi giang để giành được phần thưởng này. Từ đó nó theo tôi trên mọi lúc mọi nơi khi còn là học trò lẫn khi đã là cô giáo.

Quyễn sách đã tróc lớp keo dán, trần trụi thảm thương 
blank

Lại có đóng dấu của nhà sách Huỳnh Hiệp.
blank
Tôi mân mê, lau sạch bụi rồi bỏ vào thùng rác. Xong lại lôi ra, ôm nó vào lòng. Bỏ nó ư! Không nỡ. Cất nó ư! Lỗi thời quá rồi. Lâu nay có dùng gì ở chữ Pháp đâu mà giữ lại.

Đây thêm một quyễn sách nhỏ. Một tạp chí thì đúng hơn. Sở dĩ tôi còn lưu giữ nó vì nó được thành hình trong trại tị nạn Bataan Phi Luật Tân
blank
Quyễn sách có đóng dấu 
blank
Quyễn sách của linh mục Gildo Dominici S.J.Đỗ Minh Trí. Ngài làm việc cho trại tị nạn Pulau Galang từ năm 1979. Vì yêu quê hương, đất nước, muốn bảo tồn văn hóa dân tộc. Ngài thấy ngoài ăn, uống, ngủ, nghỉ, văn hóa không thể thiếu ở những trại tị nạn nên ngài viết và ấn hành. Giấy bản xấu xí, mực đen đậm nét in thô sơ . Một quyễn sách cũ chẳng có một bài thơ, chẵng có gì nổi bật mà tôi giữ mãi đến bây giờ. Vì trong "Việt Nam Quê Hương tôi" tôi tìm gặp một trái tim nhân ái, một tấm lòng người Việt gắn bó quê hương của một vị linh mục.

Tôi là vậy, một bà già ngớ ngẫn, không lập trường. Tôi lại cất hai quyễn sách này vào tủ. Chả biết để làm gì. Biết đâu tuần sau lại phải đem quăng bỏ.
Đời có những ràng buộc vô hình như vậy, nên con người lúc nào cũng vấn vương, quyến luyến.
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nỡ vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. 

Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.

Bỏ hết, bỏ hết cho rồi,
Bỏ luôn mắt, môi nụ cười,
Bỏ xong... còn gì cho tôi

Thêm
09/10/13



01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48952)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53505)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46586)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38819)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41004)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50727)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41586)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 54016)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55874)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 39995)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41988)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43874)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52614)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66868)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49380)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36466)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56148)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55325)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 52039)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến
10 Tháng Mười 2013(Xem: 63985)
Xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, cho một người bạn văn chương của tôi. Anh là một homo literatus với ý nghĩa đáng trân trọng của nó.