Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

HC - NGÀY ĐÓ BÂY GIỜ

28 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 162795)
  • Tác giả :
HC - NGÀY ĐÓ BÂY GIỜ

  Ngày đó - Bây giờ.

 

images-large-content

 

Tôi không thể tin nổi mình đang thật sự hiện diện trong thành phố nhỏ bé này. Con đường trước mặt thật lạ lùng trong mắt tôi, từng góc phố, từng con hẻm dường như mọc lên tự bao giờ mà tôi chẳng hề biết trong trí nhớ của mình, làm sao có thể thay đổi nhiều như thế này được?

Đây là nơi tôi gọi là quê hương, hai chữ quê hương thiêng liêng chuyên chở cả hai mươi năm đầu đời tôi thương nhớ không nguôi. Suốt hơn ba mươi năm nơi xứ lạ quê người cứ nhắc đến là tim rộn ràng trong lòng ngực. Tầt cả đã không còn cho tôi cảm giác đậm đà đó nữa. Sao tự nhiên có chút mất mát trong tâm hồn mình như thế ? Cảnh vật, tên đường, nhà cửa và cuộc đời của những khuôn mặt chung quanh đều lạ lẫm sao... Tôi đứng tần ngần nhìn vào một căn nhà lầu, bên ngoài đã đóng rêu xanh dầy cộm, tầng trệt dưới nhà sâu hút lặng lờ và tối tăm dù ở bên ngoài trời chỉ mới xế chiều. Tôi nhìn xuống vỉa hè nơi tôi đang đứng, thấy hình ảnh một con bé độ bảy, tám tuổi thôi, ngồi bệt dưới đất chơi ''đánh đũa'' với nhỏ bạn hàng xóm, hai đứa nói cười vô tư, thỉnh thoảng hét vang vì thắng được một cú khẻ chân bạn mình. Tôi thấy đèn neon rực sáng trong tầng dưới căn nhà, chưng bày một dọc tủ kính đầy vòng vàng nữ trang, phía trước cũng là một tủ kính đứng, lấp lánh vòng ngọc và đá quý. Khách thỉnh thoảng ra vào ngắm nghía mình trong hai dãy gương trên tường đối diện nhau, chay suốt đến phòng tiếp khách phía trong . Đó là nơi má tôi thường ngồi tiếp những bà khách quí.

Tôi nhớ là ba tôi hầu như lúc nào cũng ôm cây đàn, ngồi trong bàn giấy đối diện, thỉnh thoảng khảy lên vài nốt nhạc. Mắt đăm chiêu suy nghĩ mơ màng rồi cúi xuống nắn nót vẽ những nốt nhạc mới xuống tập giấy dầy cộm trước mặt. Ông viết nhạc rất nhiều và lúc nào cũng nghệ sĩ như thế !... Sâu bên trong là cầu thang dẫn lên trên. Phòng của các chú thợ bạc làm việc thì nằm sâu vào tận cùng của căn nhà. Họ đang chăm chú làm việc không ngừng. Bốn tầng lầu phía trên dẫn lên một thế giới thần tiên, tràn ngập tiếng cười của anh em chúng tôi, tràn đầy những kỷ niệm đã hình thành nơi đó trong suốt tuổi ấu thơ. Tôi muốn đưa tay ôm lấy trái tim mình, đập thình thịch bên trong. Chợt nhớ đến chứng bịnh quái quỉ đã xui khiến tôi quyết định trở về chốn này trước khi quá trễ.

Tôi mãn nguyện vì đã đến đây. Tôi cũng thảng thốt vì mình đã mất mát hết cả nơi này. Tôi ao ước được tự do bước hẳn vào trong, leo lên từng nấc thang dẫn đến phòng ngủ tôi ở lầu hai. Đứng ngoài balcony để ngắm dòng sông Đồng Nai xa xa. Mỗi sáng mặt trời mọc rực rỡ rọi những luồng ánh bạc lung linh vào phòng ngủ tôi đẹp lạ lùng, làm con bé đang tuổi mộng mơ, mắt bỗng ướt thêm, môi bỗng hồng hơn. Từ đó, tôi bắt đầu biết yêu những dòng sông và những bờ biển, từ thời điểm nhận diện được vẻ đẹp huyền diệu của con sông Đồng Nai. Từ balcony phòng ngủ của mình. Con sông đó chuyên chở biết bao nhiêu giấc mơ và mộng đẹp của tôi thời mới bắt đầu biết yêu là gì ! Xa xa bên kia bờ sông, lờ mờ ẩn hiện những căn nhà lá giữa các lùm cây xanh biếc... Phải, thành phố tôi sinh ra đẹp một cách hiền hòa thơ mộng như thế đó. Cũng tại balcony phòng ngủ này, tôi nằm trên võng học thi. Thỉnh thoảng hát khe khẽ một bản tình ca hay tì tay ngó xa xa mơ mộng đến mối tình đầu của tôi thời ấy, rồi cả đêm không chợp mắt được. Ngày rời Biên Hòa tôi chỉ là một con bé ngây thơ, lứa tuổi đẹp nhất đời người. Ngày trở về tôi đã là người đàn bà đứng tuổi đầu hai màu tóc, nhưng tôi mang trái tim con bé ngây thơ ngày xưa trở về đây. Mong tìm lại những gì tôi nhớ quay quắt nơi này, lần đầu cũng là lần cuối.

Tôi ngượng ngùng kéo vạt áo chùi vội vàng hai dòng nước mắt ! ''Đã bảo đừng khóc mà bây giờ như thế này, tệ thật đó!''. Nước mắt vừa chùi đi thì hai dòng khác lại trào ra khóe mắt rồi, biết làm sao bây giờ? Thời gian có chờ đợi ai đâu? Tôi thẫn thờ ngó quanh rồi quay lưng vội vã, bỏ lại phía sau một khoảng đời tôi nâng niu suốt bao nhiêu năm dài đăng đẳng. Thầm nhủ lòng: ''Có gì đâu, định luật thế gian là thế! Đừng buồn nữa H.C. nhé!''.

 H.C.

 

12 Tháng Mười 2012(Xem: 166601)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Cao Ngọc Dung Ca Sĩ : Quốc An
12 Tháng Mười 2012(Xem: 127427)
Mỗi lần nhìn em gái đứng tần ngần nhìn theo mấy đứa bạn đội nón hồng xanh đi ngang nhà thằng anh hai buồn hiu hắt.
11 Tháng Mười 2012(Xem: 148419)
Những năm gần đây, các bạn CHS lớp thất 4 Anh văn của K.8 trung học NQ thường tổ chức họp lớp 2 lần trong năm
11 Tháng Mười 2012(Xem: 133278)
Tôi chìm vào giấc mơ đẹp nhất đời mình. Giấc mơ có bảng đen phấn trắng và những kỷ niệm đẹp như mầu hồng thời con gái.
08 Tháng Mười 2012(Xem: 164316)
Âm nhạc đưa tôi đến thế giới huyền hoặc của tình yêu ngày tôi mới lớn, đưa tôi bay bổng, vượt qua ngàn trùng dương trở về quê hương nơi có thành phố Biên Hòa tôi yêu dấu.
06 Tháng Mười 2012(Xem: 152165)
Nợ chữ nghĩa vẫn còn mang nặng, nhưng từ đó cho đến mãi về sau này con người ấy không sao quên câu chuyện “nhánh cây liêm sỉ” của Dì Hai.
05 Tháng Mười 2012(Xem: 167444)
Ước chi Thu đừng đi qua, Thu ở lại dài lâu trong đời sống để mỗi người trong chúng ta quên đi những bộn bề phức tạp mà đắm mình trong sắc Thu muôn đời...
03 Tháng Mười 2012(Xem: 161605)
Giờ này anh đang làm gì bên kia nhỉ? có nhắm mắt thấy những giấc mơ của tụi mình không? Sao cả hai nơi cách nhau nửa vòng trái đất đều mưa như thế?
29 Tháng Chín 2012(Xem: 168775)
... có lẽ khi càng lớn tuổi người ta thường nhớ và nhắc đến những chuyện xa lắc xa lơ như nuối tiếc một thời đã mất!
25 Tháng Chín 2012(Xem: 171960)
Thời gian khắc nghiệt đủ cho hai mái tóc xanh đã muối tiêu cả rồi... Ôi mối tình đầu của ta...!
21 Tháng Chín 2012(Xem: 134732)
Vui lên, những bạn bè thân. Ngày mai, còn biết có lần gặp nhau....
18 Tháng Chín 2012(Xem: 402818)
Xin được chia sẻ với bạn hữu món “quà tặng” đặc biệt của anh Nguyễn Ngọc Xuân, trân trọng cảm ơn anh Xuân đã dành tình cảm ưu ái cho các cựu HĐS Ngô Quyền Biên Hòa.
16 Tháng Chín 2012(Xem: 488309)
Vậy là chiếc huy hiệu Đạo Bửu Long đã hội ngộ với anh chị em chúng tôi, sau chuỗi ngày dài phiêu linh lưu lạc.
15 Tháng Chín 2012(Xem: 169679)
Nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Cao Ngọc Dung – Ca sĩ Quốc An
12 Tháng Chín 2012(Xem: 144468)
Có bao giờ chúng ta chân thành xin lỗi cha mẹ chưa? Một câu xin lỗi xuất phát từ trái tim sám hối.
07 Tháng Chín 2012(Xem: 163189)
Tôi bất chợt nhớ lại ngôi trường xưa ở quê nhà, nơi tôi theo học lớp vỡ lòng, tôi nhớ và cảm thấy hạnh phúc đến nghẹn ngào cái lớp học tôi, với vài ba chục đứa học trò, mắt vằng vặc thơ ngây,
07 Tháng Chín 2012(Xem: 161035)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi.
07 Tháng Chín 2012(Xem: 171376)
Sáng tác và trình bày : NGÔ CÀN CHIẾU.... Nằm bên bờ biển vắng Đong đưa nhịp sóng vỗ về Dáng ai như rất nhẹ Về theo một bóng trăng thề
03 Tháng Chín 2012(Xem: 145405)
Nhân dịp giỗ đầu của Hà Bích Loan, tôi xin thắp nén tâm hương gửi đến bạn hiền, cũng là một người thầy tận tâm, người bạn thâm giao học rộng hiểu nhiều, hết lòng với bạn bè...
31 Tháng Tám 2012(Xem: 186259)
Xin giới thiệu một cách trang trọng những áng thơ văn viết về Cha Mẹ qua tình cảm biết ơn, nhớ thương và cả những cảm nghĩ ân hận khi không làm đúng bổn phận mình cho Đấng sinh thành.