Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - NGƯỜI MẸ

23 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 146493)
Nguyễn Thị Thêm - NGƯỜI MẸ

Người Mẹ

 

co_ba-content

Cô Huỳnh Thị Ba

 

Đây không phải là mẹ tôi. Mặc dù tôi yêu kính Mẹ tôi nhiều lắm. Hàng đêm tôi thắp hương nguyện cầu cho vong linh Mẹ tôi siêu thoát, an lành trong ánh sáng Từ Bi của Đức Phật A Di Đà.

Chiều nay tôi nhận được tin buồn từ một người em ở Canada gửi tới. Em báo tin Vương Anh Vũ đã từ trần. Tôi ngẩn người một lúc thật lâu. Trong tôi có một cái gì dâng lên nghẹn ngào. Cách đây chưa đầy một tháng. Khanh, em của Vũ vừa trút bỏ tấm thân tứ đại đau khổ này mà ra đi. Bây giờ tới phiên Vũ. Tôi nghĩ đến cô giáo của tôi. Người Mẹ của những đứa con bạc phước này mà không cầm được nước mắt.

 

Cô Ba, cô giáo lớp Nhất ngày xưa của tôi là mẹ của Vũ và Khanh. Cô thật đẹp, một nét đẹp mặn mà, quyến rũ. Cô có đôi mắt thật buồn và sâu lắng. Chúng tôi rất sợ và kính yêu cô. Cô dạy rất nghiêm khắc và rất thành công. Những ngày xưa đó, chúng tôi hay đến nhà cô để ôm những quyển vở học sinh cô chấm xong lên trường. Được cô phân công là vinh dự cho chúng tôi. Đối với tuổi thơ ngây, cô giáo là một hình ảnh tuyệt vời mà học sinh nào cũng mơ ước. Thuở ấy, Vũ là một cậu bé rất đẹp trai, là con của cô giáo nên chúng tôi nhìn Vũ đầy ngưỡng mộ.

 

Và rồi tôi cũng làm cô giáo, cùng về trường xưa dạy chung với cô tôi. Cô vẫn đẹp, vẫn nghiêm và vẫn đạo mạo, phong cách của một nhà mô phạm lâu năm. Tôi gần gũi cô hơn, tôi thông cảm cô hơn và trong tôi cô vẫn là cô giáo mẫu mực mà tôi yêu kính. Thế rồi cơn sóng đời đưa tôi trôi dạt xa bờ. Tôi không gặp lại cô từ sau khi tôi rời quận lỵ Long Thành để đi theo chồng xa xứ. Bẳng đi mấy chục năm sau, tôi được tin từ các bạn học cũ. Cô tôi đã về hưu theo biên chế mới của nhà nước bây giờ. Điều đau lòng hơn, cô phải chăm sóc ba đứa con đều bị bệnh nằm một chỗ.

 

Tôi về thăm cô một buổi sáng tháng 7 trời thật đẹp. Cô bước ra trong ánh sáng lờ mờ của căn nhà đã lâu năm không được sửa sang. Cô thật đẹp với mái tóc bạc và làn da trắng mong manh. Đôi mắt cô tuy không còn tinh anh nhưng vẫn sang và đẹp. Tôi ôm lấy cô thương quá đỗi. Cô là bà tiên trong câu chuyện cổ tích. Một bà mẹ đã 80 chăm sóc 3 đứa con đã tráng niên nằm một chỗ. Vũ, Khanh và Thư. Ba em, ba căn phòng nhỏ ẩm thấp, Cô lo cho em này vệ sinh, lại lo cơm cho đứa khác. Mỗi em là một loại thuốc, mỗi em cần một chăm sóc khác nhau. Cô như con thoi qua lại trong ba phòng của ba đứa con. Chỉ có bà mẹ mới biết nỗi đau và tâm trạng con mình để chăm sóc, chịu đựng và để cho các con gởi gấm bao nhiêu tâm sự và nỗi muộn phiền. Trái tim người mẹ như những hạt kim cương chói sáng rực rỡ những góc cạnh tuyệt vời của yêu thương và tha thứ. Cô nghẹn ngào kể về cuộc đời đầy bất trắc của những đứa con thân yêu. Trong đôi mắt và câu chuyện, tôi không hề bắt gặp sự than van hay phiền trách các con. Cô chỉ kể đến các em trong sự thương yêu và lo lắng. Cô chỉ lo không làm được trọn vẹn nhiệm vụ chăm sóc các con, không làm cho các con vơi đi sự đau đớn về thể xác và sự bất mãn cuộc đời trong tâm hồn. Phòng khách cô tiếp chúng tôi chỉ cách phòng Anh Thư một bức màn, nhưng tôi không dám bước vào, tôi biết em rất nhiều mặc cảm và không muốn tiếp xúc người ngoài. Tôi bước ra về trong những bước chân chênh vênh buồn. Buồn cho số kiếp của cô tôi, buồn cho định mệnh ác nghiệt để những những người con khôn lớn nhìn mẹ mình làm vệ sinh cho mình mà không thể làm gì khác hơn.

 

Mùa Vu Lan đã về. Những người con có hiếu đều muốn làm một cái gì để dâng lên Mẹ mình. Đều muốn ôm lấy mẹ mà nói hai tiếng cám ơn. Muốn hôn mẹ thật ngọt ngào để diễn đạt tình yêu thương vô bờ bến. Tôi nghĩ Vũ và Khanh cũng đã làm điều đó khi rũ áo ra đi. Chiếc áo trần gian cũ kỹ, nhàu rách tả tơi đã làm khổ các em bao ngày. Bây giờ đã đến lúc các em trả lại cho trần thế. Các em đã trả xong nợ của một đời người. Một món nợ trả thật lâu, thật dai dẳng bây giờ mới dứt. Hãy yên nghĩ đi các em, hãy để mẹ tiễn em lần cuối. Hãy để người mẹ yêu quý vuốt mắt các em, gắp cho các em những thức ăn mà các em yêu thích lần cuối cùng trong làn khói hương đưa tiễn. Trên khoảng không trung bao la đó, các em hãy nhìn xuống mẹ mình mà thương mà quý và lạy tạ công đức sâu dày. Hãy phù hộ cho cô đủ nghị lực vượt qua nỗi đau to lớn đang chồng chất lên vai của một người mẹ già.

Tôi nhớ cô đã nói với tôi: “Không biết cô có đủ sức để lo cho các em không? Cô chỉ sợ cô mất đi thì các em làm sao, ai lo, ai săn sóc.”. Cô ơi! Cô đã đưa các em đến đọan đường cuối cuộc đời. Cô đã làm tròn hay vượt lên bổn phận của một bà mẹ. Mang nặng, đẻ đau, nuôi con khôn lớn. Giúp con thành nhân, thành đạt và cúi người xuống để mang dùm con gánh nặng đời người. Tôi biết, khi mọi người chia buồn cho gia đình, cho Khanh cho Vũ và mừng cho cô thì cô đau khổ, thương con biết chừng nào. Cô thà vất vả, mệt nhọc lo cho con nhưng luôn mong con mình hiện hữu bên cạnh. Được nhìn con, nắm tay con, săn sóc cho nó còn hơn nhìn con vĩnh biệt cuộc đời. Nỗi lòng của một bà mẹ là trái tim từ ái mà mọi tôn giáo đều ca ngợi. Nó vượt lên trên không gian, thời gian và trên tất cả để làm thành một thế giới đầy yêu thương và ấm áp.

 

Cô ơi! Em thương và kính trọng cô tận đáy lòng. Người học trò ngày xưa không chỉ ngưỡng mộ một cô giáo trẻ đẹp uy nghi, mà người mẹ, người bà như em cũng vô cùng ngưỡng mộ cô ở địa vị một bà mẹ đã 80 tận tình chăm chút cho các con đã ngoại tứ tuần. Những nghiệp duyên cô đã vương mang từ kiếp trước bây giờ cô đã trả xong, các em đã yên lành về với khoảng bình an trong thế giới vô hình. Cô hãy an lòng và cầu nguyện cho các em: Vương Hoàng Khanh và Vương Anh Vũ.

 

Hoàng Anh, Anh Thư ơi! Hãy yêu thương mẹ nhiều hơn. Dù các em có một vườn hoa với đủ loại hồng rực rỡ, nhưng không sánh được với một đóa hoa hồng bằng giấy thô sơ mà các em gia đình Phật Tử gắn lên áo các em. Đóa hoa đó tượng trưng cho người mẹ yêu quý của mình còn hiện tiền, ở bên cạnh mình và hết mực yêu thương, hy sinh cho mình. Đừng tìm Phật đâu xa, Đức Phật Quan Thế Âm Bồ Tát là bà mẹ già đang ở bên cạnh mình đó các em ơi!

Mùa Vu Lan năm nay, tôi không nói về Mẹ. Tôi nghĩ về cô giáo Tiểu Học của tôi. Một bà mẹ đẹp nhất tôi từng chứng kiến.

 

Nguyện cho hương linh Hoàng Khanh và Anh Vũ phiêu diêu nơi miền Cực Lạc. Nguyện ánh sáng Từ Bi của đấng Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni đem lại nguồn an lạc cho cô Huỳnh Thị Ba được mọi phước lành. Nguyện cầu tất cả các bà mẹ hiền tiền cũng như quá vãng được sống trong niềm hạnh phúc an lạc của tỉnh thức và bình an.

Nguyện mỗi ngày, mỗi giờ là những phút giây an lành và hạnh phúc.

 

Nguyễn Thị Thêm..




NGƯỜI MẸ KÍNH YÊU

anh_hoa_me_con-content


Đêm nay em không ngủ được,

Em nghĩ về cô, cô giáo già thời Tiểu Học,

Gió đầu mùa Thu thổi về mơn man mái tóc,

Tóc của em cũng bạc rồi, cũng trắng như tóc của cô,

Những bà mẹ già đêm không yên, thức đêm trằn trọc,

Em nghĩ cô đang đứng cạnh quan tài, nước mắt ngắn, dài.

Anh Vũ nằm đây, Hoàng Khanh chưa xanh cỏ.

Ra đi từng đứa, ngậm ngùi, tang thương.

Thương quá những đứa con, hiền ngoan, tội nghiệp,

Thương quá những lần nước mắt con rơi xuống ngậm ngùi.

Khi mẹ bên cạnh lau cho con từng vết dơ vương đầy mền gối.

Con nhìn mẹ bất lực, oán cuộc đời mình, tăm tối, mù khơi.

Con nhìn mẹ, đôi mắt thương ngàn lần hơn lời nói,

Cô giáo già nuốt lệ vào lòng, cười với con cho nó chút yêu đời.

Bây giờ con nằm đây,

Trong quan tài im lìm, nến lung linh, bát hương ngút khói,

Mẹ già còm cõi, không còn con nữa để chăm sóc, săm soi.

Con ra đi, từng đứa, từng đứa… xa rồi.

Mẹ đứng ở bờ tử sinh, đưa tay tiễn con đi chới với.

80 tuổi đời, mẹ còn gì để nói… Hỡi con yêu!

Tôi chấp tay, sáng nay lễ Phật,

Nguyện an lành cho cô tôi, mẹ tôi và tất cả mọi người.

Mùa Vu Lan về rồi, hoa hồng cài lên áo em tôi.

Những đứa con còn lại của “Bà mẹ già vĩ đại.”

-Cô Huỳnh Thị Ba- cô giáo thời Tiểu học của tôi.

 

Nguyễn thị Thêm.

22/08/2012

 

08 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 160154)
Xin gởi đến quý vị lời chia sẻ của một triệu phú 40 tuổi là bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4, về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012. Anh qua đời vào ngày 18/10/2012.
07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131610)
Những khu vườn đẹp nhất thế giới rải rác khắp nơi, lộng lẫy và xanh tươi, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
05 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131392)
Hân hạnh giới thiệu đến quý vị và các bạn chương trình Nhạc chủ đề TIẾNG THU của Ngô Càn Chiếu
01 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 111659)
Sau gần ba tháng chuẩn bị, cuối cùng nhóm cựu học sinh Ngô Quyền Biên Hòa chúng tôi đã có một món quà dễ thương tặng thầy cô giáo cũ của mình: Một đêm hội ngộ Thầy trò ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, sau khoảng thời gian xa cách gần năm mươi năm.
27 Tháng Mười Một 2012(Xem: 144643)
... Thời gian 42 năm sau tôi mới gặp lại thầy hiệu trưởng của ngôi trường trung học mà 7 năm tôi đã gắn bó.
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 153389)
Tôi lần lượt đọc lại từng lá thư theo thứ tự thời gian Đông đã gửi dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần và lại đắm chìm trong những suy nghĩ miên man
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 127280)
Đêm phủ trùm, thơm ngát mùi quê nhà trong trí tưởng, tôi muốn nương hồn mình theo về, để bắt gặp lại những mùi hương…
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 152316)
Để ra khỏi vòng trầm luân khổ ải, có lẽ chúng ta phải nên đồng hoá Cho và Nhận để không có sự phân biệt,
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133489)
Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí''
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219975)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
09 Tháng Mười Một 2012(Xem: 146695)
Nên hay không nên... Trở về thăm Biên Hòa và đối diện với kỷ niệm, đối diện với tình yêu, tình bạn?
08 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133903)
Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 155546)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi.
01 Tháng Mười Một 2012(Xem: 124489)
Trời đã về chiều và lòng hắn thì như chưa muốn dừng. Nhiều chuyện hắn muốn kể nữa, về cái tuổi thơ êm đềm của hắn nhưng đầu óc hắn như đã thấm mệt.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149350)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
30 Tháng Mười 2012(Xem: 187060)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 158347)
Biển vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt và tôi biết sẽ có một ngày, biển sẽ không thể làm nước bắn văng vào mắt khép của tôi nữa.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 160978)
Nhạc: Anh Vũ - Phổ từ bài thơ "Giữ Dùm Em" của Hạnh Phạm - Ca sĩ: Bích Thủy - Thực hiện Youtube: Hạnh Phạm
18 Tháng Mười 2012(Xem: 166704)
Nhạc Mongolia - lời Việt: Lê Tự Minh - Thùy Chi hát
15 Tháng Mười 2012(Xem: 146587)
Mẹ sẽ luôn luôn đứng phía sau con, để những khi chân con trợt ngã, Mẹ sẽ lại nâng con lên cho con tiếp tục bước tới.