Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bình Sơn - MẸ GIÀ

06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 144134)
Bình Sơn - MẸ GIÀ


MẸ GIÀ


me_buon_rau-content


Mẹ thường là già. Vì khi đứa con biết ngồi để thương yêu nghĩ về mẹ mình, thì thường bà mẹ đã già. Đôi khi đã khuất.

Đứa con nào cũng vậy, luôn thờ ơ với Mẹ. Mẹ như một hiện hữu mà trời đã cho mình. Cứ nhận lãnh, hưởng thụ vô tội vạ. Cứ thấy mẹ chưa làm hết cho mình, chưa thương yêu mình đúng như mình muốn. Đứa con đôi khi đã lớn. Nhưng vẫn sống trong sự bảo bọc của Mẹ, thoải mái như khi còn là một bào thai mẹ mang trong người. Có bao nhiêu dinh dưỡng an lành hấp thụ. Bơi lội nhởn nhơ trong vùng nước ấm áp tự nhiên của tạo hóa. Không hề nghĩ đến người mẹ có còm cõi đến đâu, cực khổ thế nào.

Và Mẹ, những bà mẹ Việt Nam yêu con hơn bản thân mình, luôn luôn lo cho con không tính toán. Chỉ nghe con đói, con cần là Mẹ cho, cho tất cả. Có những bà Mẹ bây giờ bảy mươi, thậm chí gần 80 tuổi vẫn còn ôm mớ rau, chồng báo ngồi la lết bán ở những khu chợ VN, gom góp tiền gửi về cho con còn ở lại… Các Bà Mẹ ấy đâu phải không có tiền để ăn. Người ta đã gọi đùa những bà mẹ VN hiền lành, dễ thương không biết tiếng Mỹ ấy là: “Những bà Mẹ của Tổng Thống Mỹ”. Cứ hàng tháng tiền lại gửi về. Đều đặn không sai một ngày, không thiếu một xu.

Có bà Mẹ già đến giữ con, nấu ăn cho những gia đình trung lưu. Mẹ ở đấy cả tháng, không tốn tiền ăn, tiền nhà , đôi khi quần áo cũng khỏi cần mua.Thuốc men đã có nhà nước trả. Mẹ đang làm gì? Mẹ đang đi ở cho người ta. Mẹ phải rượt theo, giữ đứa bé lớn cứ chạy rong phá phách. Mẹ phải bồng ẳm, bón sửa, đút cơm cho đứa bé nhỏ hơn. Mẹ phải vào bếp nấu ăn, dọn lên cho ông bà chủ. Mẹ phải lủi thủi ở căn phòng nhỏ lặng lẽ, cô đơn. Mẹ phải giữ lời ăn tiếng nói. Mẹ phải cúi đầu dạ thưa. Mẹ có tiền già, mẹ lãnh tiền đi ở hàng tháng bằng tiền mặt. Và rồi cứ đầu tháng, Mẹ lại nhờ người ra dịch vụ, gửi về cho con ở VN. Mẹ một thời cũng là cô giáo, cũng mệnh phụ phu nhân. Mẹ có con lớn bảo lãnh qua đây để phụng dưỡng, để an hưởng tuổi già, nhưng mấy đứa còn lại không đi được. Mẹ đau lòng xót dạ. Mẹ bỏ không đành. Mẹ thương con đứt ruột. Mẹ thương cháu chảy cả nước mắt. Mẹ cứ đi làm mặc cho con lớn giận hờn, mặc cho con dâu năn nỉ. Mẹ cần tiền. Mẹ bươn chải như ngày nào lênh đênh vận nước. Mẹ tảo tần lo cho cả nhà bao nhiêu miệng ăn. Lo cho chồng nơi trại tù cải tạo. Mẹ chỉ cần biết phải bằng mọi cách để có tiền mua gạo để nuôi bao nhiêu cái mỏ chim đang há mõm chờ Mẹ về mớm mồi. Mẹ phải đem thuốc men thức ăn tiếp tế cho chồng đang bị sốt rét rừng, vàng da sắp bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc. Mẹ không hề soi gương để thấy mình bấy giờ ra sao. Mẹ không hề nhớ đến bạn bè, đến những chiếc áo dài tha thướt quấn quýt những bước chân. Mẹ lao vào cuộc sống và bị cuốn hút, quay cuồng đến chóng mặt. Mẹ như chiếc đinh vít bị người ta xoáy mạnh, xoay tròn để bám vào đời sống. Đau đớn, rên siết thân Mẹ nhưng là vững chắc, cho con sống và lớn lên an lành.

Bây giờ 30 năm đã qua đi. Chồng không còn, Mẹ lại đem thân già bươn chải lại lo cho con, cho cháu. Mẹ tự nhủ: “Mình cũng đâu có cực khổ bằng hồi xưa. Chịu khó một chút thôi mà mấy đứa có tiền sinh sống và mấy đứa cháu được vô Đại học. Mình cũng ăn no, ngủ giường nệm, có phòng riêng. Có gì đáng than phiền đâu!”. Cứ 5 tây, hàng tháng, Mẹ gửi về hơn ngàn bạc cho con. Mẹ gửi cúng Chùa, Nhà Thờ cầu nguyện cho con an lành, sức khoẻ. Các đứa con của Mẹ ở VN cũng nhận tiền đều đặn, hàng tháng như khi Mẹ được nhà nước Mỹ gửi tiền già. Các con ung dung tiêu xài. Sáng ngồi quán cà phê nhâm nhi bàn chuyện thời sự.Trưa gầy sòng nhậu lai rai tán chuyện bên Trung Đông. Tối la cà phòng trà tán chuyện người mẫu chân dài. Cuộc sống cứ vậy … cứ vậy… Cứ đổi tiền đô Mẹ gửi về như một thói quen. Đôi khi nhận tiền trễ làm mặt giận hờn. Cho con gọi qua than thở, nói bà nội không thương, không lo cho cháu. Tháng này chắc phải nghỉ học vì không có tiền đóng học phí. Mẹ lại rối rít phân bua, năn nỉ. Thỉnh thoảng con than thở phải xoay sở việc làm ăn, cần tiền cứu cấp. Mẹ lại phải mượn đàng này, đàng nọ gửi kịp cho con. Con cứ việc nhận, Mẹ cứ lo gửi. Đôi khi Mẹ than thở: “Mẹ không còn tiền để gửi thêm”. Con khóc lóc năn nỉ, kể chuyện vật giá leo thang, đau bệnh, chuyện vay nợ xã hội đen bị đòi thanh toán. Mẹ lại cuống cuồng, quên ăn, mất ngủ. Ôi ! những đứa con của Mẹ, những đứa con sống bằng hơi thở Mẹ, những đứa con như đĩa đói rút máu Mẹ đến kiệt sức mới thôi. Đứa con Mẹ yêu thương bảo bọc từ lúc còn đỏ hỏn đến giờ. Con không hề biết độ rày Mẹ đau nhức nhiều hơn vì trời đã đổi tiết. Mẹ thỉnh thoảng tức ngực vì ho, dạ dày cồn cào vì ăn không tiêu. Hai đầu gối sưng lên vì bị thấp khớp.Trái tim Mẹ thỉnh thoảng nhói đau và Mẹ không ngủ được. Mẹ không lo cho Mẹ bệnh, mà lo không có tiền gửi về cho con. “Tui mà nằm xuống tụi nó lấy gì mà sống đây Trời! ”. Mẹ đã khóc âm thầm vì sợ chủ biết. Mẹ giấu luôn đứa con lớn bên này vì sợ nó cằn nhằn, bắt nghỉ việc về nhà. Mẹ gầy người trông thấy vì bao nhiêu lo âu đổ xuống tuổi già.

Hôm nay, đứa con gọi qua. Nghe phone là Mẹ biết có chuyện không lành.Trái tim Mẹ bóp mạnh, người run lên, tay chân lạnh ngắt. Mẹ run run hỏi: “Có chuyện gì vậy con!”.Giọng đứa con lanh lảnh rõ ràng: “Má! Má gửi về cho con liền 5.000 Đô. Thằng Toàn nó đua xe đụng người ta. Nó phải vô nhà thương cấp cứu. Con cần tiền đóng viện phí và đền cho người nó đụng”. Mẹ lặng người, nói không ra tiếng lập cập: “Nó! Nó có sao không?’.”Sao với trăng gì nữa Má! Con cần tiền liền để lo cho nó. Chiều nay Má gửi đi. Mai là con nhận được rồi. Gửi gấp nghen Má! Không thôi không kịp, người ta sẽ kiện mình. Thằng Toàn sẽ ở tù:”. Mẹ đánh rơi cái phone xuống thảm, Mẹ té phịch xuống giường. Tiền đâu mà gửi? Tháng nào Mẹ gửi hết tháng đó. Mấy tháng trước nó nói phải sửa nhà, Mẹ đã đi mượn trước bà chủ 2 tháng lương. Vay tạm người bạn già đi chùa chung mấy nghìn bạc, chưa trả đồng nào. Bây giờ….Bây giờ… Mẹ làm sao có tiền. Chết rồi, đứa cháu nội đang nằm nhà thương. Không biết thương tích ra sao. Nếu người ta kiện nó, nó có bị ở tù không? Tội nghiệp cho cháu quá. Nhưng Mẹ làm sao có tiền để gửi về gấp bây giờ… Mẹ nhắm mắt lại. Hai hàng nước mắt ròng ròng.Trái tim Mẹ tự dung bóp mạnh, đau lắm,… đau lắm… đau như lúc chồng Mẹ thở hắt ra, xuôi tay nhắm mắt. Mẹ nhớ quá người chồng hiền lành, Mẹ thương quá lũ con không cha, Mẹ hình dung đứa cháu nội đang bị còng tay dắt vào tù. Mẹ muốn la lên, muốn nói một cái gì mà không kịp, thở không ra hơi. Nó nghẹt lại, nó xiết lấy cơ thể Mẹ. Nó bẻ gập xương sống, xương sườn của Mẹ. Nó nắm trái tim Mẹ bóp vụn, máu tuôn ra, tuôn ra… Đau, đau quá…,Mẹ như nghe một tiếng “Tách” khô khan từ trong lồng ngực. Mẹ thấy mình nhẹ bổng, thảnh thơi. Và người chồng, ông chồng lắm chuyện của Mẹ đi tới. Ông mĩm cười, giang tay. Mẹ lao tới thoải mái, nhẹ hẫng, hạnh phúc như thuở thanh xuân. Tự dưng Mẹ quên hết mọi thứ. Mẹ chỉ thấy người chồng yêu thương và nụ cười nửa miệng ngày nào. Mẹ ngã người vào đôi tay rắn chắc. Mẹ nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút tuyệt vời. Mẹ đã trở về vùng trời bình yên của Mẹ sau bao nhiêu năm lặn lội thân cò.

Ở một quán cà phê cao cấp của đất nước, đứa con yêu thương của Mẹ đang ngồi nhâm nhi ly cà phê buổi sáng, bàn chuyện tiền đô đang lên giá. Đứa cháu nội đang chờ Bà gửi tiền về tân trang lại chiếc xe mới đụng. Mọi việc vẫn như cũ. Xã hội vẫn tất bật, xe cộ vẫn ngược xuôi, kẹt cứng. Một đất nước đang đi lên, hoành tráng, tự hào. Cuộc đời xán lạn như đứa con của Mẹ đang vạch ra kế hoạch với viễn ảnh 5.000 đô Mẹ sẽ gửi về ngày mai. Đúng rồi Mẹ sẽ gửi về. Không phải là tiền, mà là tất cả những gì Mẹ có cho con. Tình yêu và sự hy sinh vĩ đại của một người Mẹ. Người Mẹ Già của những đứa con không còn trẻ.

Viết để tặng cho Chị Hai, 74 tuổi. Người Mẹ trong câu chuyện.

 BÌNH SƠN

 

 

18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 137273)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105744)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112593)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 82346)
Người Mỹ có phong tục rất hay, có ngày Thanksgiving để tạ ơn trời, để tạ ơn gia đình, tạ ơn bạn bè, tạ ơn những người chung quanh đã giúp mình. Tôi nhận lấy phong tục nầy.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124706)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
26 Tháng Mười Một 2010(Xem: 96631)
Có dịp nào gặp lại bạn bè cùng lớp ngày xưa....ngồi bên nhau nhắc nhở về những kỷ niệm của Ngày xưa thân ái....bên ly cà phê,ly bia....thì vui biết chừng nào ! Một thời học sinh trong sáng....nhiều mộng mơ....nhiều ước vọng....dã qua....!
22 Tháng Mười Một 2010(Xem: 86601)
...Cũng nơi đây tôi nhận thấy tình cảm yêu thương tận tâm tận lực của các thầy cô như: thầy Bảo, thầy Lê Quý Thể, thầy Lâm Tấn Văn, thầy Mai Kiến Phúc, cô Tốt dạy Pháp văn, thầy Thành... và còn nhiều nữa,
13 Tháng Mười Một 2010(Xem: 82928)
Nhưng trong buổi chiều buồn hôm nay, bên đường vắng, trong cái nghĩa trang hiu quạnh, ông đã rơi lệ chỉ vì… tiếc thương vĩnh biệt Ly Ly!
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117169)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
28 Tháng Mười 2010(Xem: 95789)
Và hạt giống thương yêu lan nhanh, phát tán xa hơn, vượt qua mọi biên giới của chủng tộc, mọi khác biệt cùa màu da…
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281582)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
29 Tháng Chín 2010(Xem: 124278)
Cầu mong Cô đi an bình, thanh thản. CHS NQ khóa 15, 16 và 17 luôn nhớ đến Cô
25 Tháng Chín 2010(Xem: 115688)
Mến tặng Tuấn, một người bạn ở cùng dãy phố Nhất.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 120190)
Là một trong những học sinh xuất sắc của trường Ngô Quyền, Phạm văn Xuân cùng các bạn của lớp B2 như Hồ Chí Tường, Đỗ Thái Hùng đã là niềm tự hào của các cựu học sinh khóa 7.
30 Tháng Tám 2010(Xem: 100904)
Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim...
26 Tháng Tám 2010(Xem: 98604)
Trong những giông bão của cuộc đời, nơi trú an toàn nhất vẫn là vòng tay của mẹ.
24 Tháng Tám 2010(Xem: 97553)
Hôm nay, nhân Lễ Vu Lan xin gởi đến một cảm thông chân tình với tất cả những người phải cài hoa trắng...
07 Tháng Tám 2010(Xem: 108915)
Buổi ra mắt quyển sách “Hai Mươi Năm Miền Nam 1955-1975” của Thầy Nguyễn Văn Lục đã được giới thiệu và phổ biến rộng rãi...
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 96898)
Một nhóm bạn bè được tin vào tối thứ sáu 23 tháng 7 năm 2010 sẽ tiếp đón anh chị Huỳnh văn Tươi khóa 6 Ngô Quyền về thăm bạn bè từ Houston Texas.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 94384)
... lần đầu tiên đại diện gia đình Ngô Quyền được mời tham dự trong ngày họp mặt Gia Long tại nhà hàng Paracel Seafood vào đêm 18 tháng 7 năm 2010.