Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Văn Vinh - NGOÀI CỬA SỔ

16 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 154324)
Nguyễn Văn Vinh - NGOÀI CỬA SỔ

Ngoài cửa sổ

 

NGUYỄN VĂN VINH

 

ngoai_cua_so-content

 

Năm Ngạn học lớp Mười hai, phòng học của anh ở tầng thứ hai của một ngôi trường cũ kỹ. Căn phòng ấy có những khung cửa sổ nhìn ra một nhà ga xe lửa xa xa, cuối một cánh đồng rộng. Đôi khi trong giờ học, một chuyến tàu vào ga, ba hồi còi vang vọng suốt cả cánh đồng, len lỏi qua những khung cửa mở, dội vào bốn bức tường của phòng học. Mỗi lần nghe tiếng còi tàu, Ngạn không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ, và những gì anh thấy vẫn thường giống nhau: một bầu trời rất nhẹ trên một cánh đồng rất xanh, len lỏi vào đó là một vệt khói xám nhạt hờ hững nhả ra từ đoàn tàu đang chậm bước. Những chuyến tàu ấy dừng lại nhà ga một lát, rồi tiếp tục chuyến hành trình của nó đến những địa danh nghe rất quen, nhưng Ngạn chưa đặt chân đến bao giờ: Nha Trang, Huế, Hà Nội.

 

- Hôm nay là buổi dạy cuối của cô ở lớp này. Cô sẽ chuyển đến dạy ở một ngôi trường khác, trong một thành phố khác.

 

Lời của Cô Thục nghe như tiếng còi tàu xa vắng. Ngạn không nhìn lên cô đang đứng trên bục giảng, mà đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, lướt qua cánh đồng, rồi dừng lại trên những mái ngói của cái nhà ga ảm đạm.

 

Nhìn những chuyến tàu đến rồi đi, tôi như nghe thấy cả tiếng cười vui trong hội ngộ, và tiếng khóc thầm trong ly biệt. Nhưng có con tàu nào dừng chân mãi ở một nhà ga! Một ngày nào đó không xa, rồi tôi cũng thế: kéo lên ba tiếng còi, nhả ra một chút khói, chầm chậm lăn bánh, lên đường...

 

Ngạn vẫn còn nhớ hình ảnh đầu tiên của Cô Thục: Những cánh hoa màu hồng và màu nâu nhạt ẩn hiện trên nền chiếc áo dài màu trắng bàng bạc, khiến nắng của buổi chiều hôm đó dịu hẳn lại. Tóc ngang lưng, người hơi gầy. Cô dừng lại ở cửa lớp, và mỉm cười với mọi người. Ngay lúc đó, Ngạn cảm thấy như lòng mình cũng đang mở ra cùng với nụ cười ấy.

 

- Buổi học cuối này, cô muốn các em viết một bài luận, đề tài tự do. Cô sẽ giữ lại bài luận này như một kỷ niệm của lớp các em.

 

Con tàu lại rời ga. Còn lại chăng là những sợi khói vương vương đâu đó. Một sợi khói tan loãng vào cái yên tĩnh của một buổi chiều tỉnh nhỏ; một sợi khói khác tô đậm thêm màu xám xỉn của nóc nhà ga buồn tẻ; và một sợi khói nữa vương vào mắt người học trò.

 

Ngạn ngừng viết, ngó lên. Cô Thục đang đứng bên một khung cửa sổ, nhìn về phía nhà ga cuối cánh đồng. Vài sợi tóc- ngang-lưng bay bay trong gió. Ước gì Ngạn có thể nhìn vào mắt cô, để cũng thấy một chút khói...

 

 

 

 

10 Tháng Sáu 2011(Xem: 119318)
Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc.
08 Tháng Sáu 2011(Xem: 138475)
"Bài này được viết và phổ biến từ năm 2009 nhưng được giới thiệu lại như một lời mời gọi chs NQ về Orange County California dự họp mặt chs NQ toàn thế giới lần II ngày 3 tháng 7 năm 2011."
05 Tháng Sáu 2011(Xem: 126140)
“Ngô Quyền ơi bao năm vẫn xanh màu kỷ niệm Ngô Quyền ơi bao năm vẫn tình cảm vẫn đong đầy”
30 Tháng Năm 2011(Xem: 110602)
Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 107321)
Gương mặt Bố có những nét duyên dáng tráng kiện của một người đàn ông chung thủy và chịu đựng.
25 Tháng Năm 2011(Xem: 113823)
Bao nhiêu năm nay tôi không còn khóc nữa, tôi đã là “người khô nước mắt” rồi!
07 Tháng Năm 2011(Xem: 137806)
NUỐI TIẾC, TIẾC NUỐI - Nhạc và lời Đào Lê Văn, cảm tác từ truyện ngắn “NUỐI TIẾC” của Thiên Thu – Ca sĩ Tâm Thư .
06 Tháng Năm 2011(Xem: 143756)
Đứa con nào cũng vậy, luôn thờ ơ với Mẹ. Mẹ như một hiện hữu mà trời đã cho mình. Cứ nhận lãnh, hưởng thụ vô tội vạ. Cứ thấy mẹ chưa làm hết cho mình, chưa thương yêu mình đúng như mình muốn.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 133080)
Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con của mình.
28 Tháng Tư 2011(Xem: 105425)
Tháng Tư, bạn có ngậm ngùi không? 35 năm về trước bạn đã thấy gì, bạn đã làm gì? Bây giờ bạn đang làm gì cho ngày 30 tháng Tư lịch sử.
25 Tháng Tư 2011(Xem: 169101)
"Khép một vầng trăng" hẹn kiếp sau Người về tan tác cuộc bể dâu Ngọc lan hương vẫn nồng trong gió Hiên vắng, tìm em biết chốn nào?
23 Tháng Tư 2011(Xem: 117323)
Đến tháng tư hàng năm, các cháu càng phải nhớ điều đó hơn bao giờ hết, các cháu nhé! Rồi sẽ có một ngày, chất xám Việt Nam thôi chảy ra ngoại quốc...
20 Tháng Tư 2011(Xem: 121800)
Quá khứ, kỷ niệm vẫn đeo đuổi tôi như hình với bóng. Quá khứ sẽ tan biến đi khi tôi không còn hiện diện trên cỏi đời nầy nữa. Buồn ơi! chào mi. Niềm vui ở lại.
10 Tháng Tư 2011(Xem: 137142)
Mụ ao ước nó cưới cho Mụ một cô gái cùng làng để Trâu ta ăn cỏ làng ta, trai làng lấy gái làng ta mới bền. Vậy mà thằng con đích tôn của dòng họ lại phải lòng một cô gái Biên Hòa.
10 Tháng Tư 2011(Xem: 113518)
Trong đêm trường tĩnh lặng, người phụ nữ đau khổ khóc nấc lên: “…Tại sao con tôi ra nông nổi này!? Tại… sao!?...”
01 Tháng Tư 2011(Xem: 133418)
Dẫu lưu lạc nơi xứ mình hay xứ người, tất cả các cựu HĐS Biên Hòa sẽ không quên một thời ...
10 Tháng Ba 2011(Xem: 91446)
Khi những cánh diều đã bay cao, chúng mình nằm trên mặt ruộng , ngửa mặt nhìn trời, tay gối đầu, chân gác chữ ngũ, mắt ngước nhìn những cánh diều bay lượn. Thong dong cuộc đời.