Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - MÁ! HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO.

07 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 91448)
Nguyễn Hữu Hạnh - MÁ! HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO.

blank



Má! Hương Vị Ngọt Ngào.

   “Má nhớ con lắm…nhưng con đừng về…”

Mỗi lần gọi điện thoại về thăm má, tôi đều được nghe như vậy, giọng nói của má tôi cách xa một đại dương cũng đủ để lại trong tôi một nổi đau trong niềm nhớ, tôi cũng muốn trở thành môt đứa trẻ trong vòng tay của má ngày nào, để còn được nhõng nhẽo và nói với má tôi rằng “con cũng nhớ má lắm.” Thương quá má tôi, đang âm thầm quên đi nỗi nhớ con, còn luôn miệng dặn dò con bao chuyện, phải cố chăm lo mấy đứa nhỏ, phải lái xe cẩn thận v.v…để rồi nghe tiếng má nghẹn ngào: “con nghe má chớ má không nghe được tiếng con.” nhưng biết làm sao hơn vì đôi tai má tôi không còn nghe được nữa… đã lâu lắm rồi!

Như một cánh chim di nhớ về tổ cũ, nơi đó có người má già nua nhưng “Hương vị ngọt ngào.”

 “Hương vị ngọt ngào” từ gìòng sữa ngọt lúc nằm nôi, những món ăn do bàn tay má nấu, đã ấp ủ trong tôi cả biết bao niềm hạnh phúc! Hạnh phúc đến nỗi, ngày nay dù đang sống tại Mỹ, cái ăn cái uống dư thừa, có đủ điều kiện để thưởng thức các món ăn ngon, nhưng sao tôi vẫn thấy thèm, phải nói là thật thèm món ăn do bàn tay má nấu, nhất là món thịt nọng kho rục và cá trê dầm nước mắm mỡ hành. Đã sống trong một gia đình nghèo lại đông anh em, do đó lúc bấy giờ mua sắm thức ăn hằng ngày là cả một vấn đề xa xỉ. Nhưng với bàn tay nấu nướng khéo léo của má tôi, từ miếng thịt nọng dành cho người nghèo hầu như chỉ toàn là mỡ, được ướp nước mắm hành tiêu, kho riu riu với lửa nhỏ, từng thớ mỡ trở nên mềm rụm là cả gia đình tôi có bữa ăn ngon. Hôm nào khá hơn má tôi mua về một con cá trê nho nhỏ, cá được chiên lên dầm nhỏ cùng với nước mắm mỡ hành, nếu vào một ngày trời mưa với bát cơm nóng được chan nước mắm mỡ hành là gia đình tôi có bữa ăn thịnh soạn rồi. Phải chăng sinh mạng của tôi gắn liền cuộc đời của má, vì khi má sanh tôi ra ông Bác sĩ Tứ thời bấy giờ đã quyết định cứu má bỏ con, má bị động kinh và sanh khó; nhưng một sự nhiệm mầu tôi đã trở mình bật khóc và sau nầy cũng với tiếng khóc của tôi một lần nữa đã giữ chân má, khiến má từ bỏ con đường má chọn thời bấy gìờ, để an phận làm má, tiếp tục chăm sóc đàn con.

 Nhớ những ngày ấu thơ, nhất là những ngày Tết tôi đã nhìn thấy được những giọt nước mắt được che dấu của má tôi, khi anh em chúng tôi không có quần áo mới để mặc ba ngày Tết. Ngày tôi vào lính, khi ra đơn vị tác chiến được một tuần, má tôi được tin tôi bị thương tại chiến trường Hậu Giang, má đã từ Biên Hòa xuống thăm tôi, vượt qua những đường dài đầy nguy hiễm để đến được bệnh viện Tiểu khu Chương Thiện vào đêm, nhưng không gặp được thằng con trai, vì đêm đó tôi đã được các đàn em đưa về hậu cứ say sưa không về bệnh viện, để lại má tôi nắm trên giường bệnh giữa những tiếng rên la của các thương binh, sáng ra má nhìn tôi bằng đôi giòng nước mắt. Sau ngày 30/4/1975, lòng má nặng trĩu với đứa con trai, cũng với chiếc nón lá chống đở nắng mưa cùng với giỏ thức ăn, má đã đi thăm nuôi tôi qua những trại tù từ Phú Lợi, Thành Ông Năm, Kà Tum, Long Giao, Phước Long đến Z30D Hàm Tân. Với tình thương của má ấp đầy hương vị ngọt ngào: “ có túi cơm khô má đã ngào đường con ăn đỡ đói và có chất ngọt nghe con”. Giữa những ngày bo bo được thay cho gạo, không biết má tìm đâu cơm để phơi khô. Ngày được ra khỏi tù nghề nghiệp không có, việc làm cũng không, đôi tay gầy guôc của má lo cả gia đình. Ngày ngày, má ra đi từ sáng sớm, bương chải vất vả làm công nhân cho hãng tôn Đồng Nai, chiều đến cả nhà đều chờ má mang về bịch cơm công nhân, từ hãng đem về hấp lại cho cả nhà cùng ăn. Có một ngày má dẫn tôi xuống bác thợ may tại ngã ba Bình Đa để sửa cho tôi cái áo. Má bảo: “Cái áo nầy của cậu Tư con, cậu Tư đi tù ông Ngoại lấy mặc, khi con còn ở trong tù ông Ngoại chết, má không chôn theo, bây giờ lấy ra sửa lại cho con”.

Vận mệnh đất nước và cuộc đời đã đẩy đưa tôi rời xa má, cuộc sống tất bật nơi xứ người đã khiến tôi có những phút giây quên mình có má, tệ hại hơn còn vô tình tự mãn với chính mình khi thỉnh thoảng gửi về má vài trăm đô, một hai thùng sửa, một vài lọ thuốc là nghĩ đã lo tròn cho má. Cũng như tôi đã quên rằng, trong nghèo khổ túng thiếu má đã lo cho cả đàn con, các con nay đã trưởng thành, chắc hẵn cuộc đời còn lại má sẽ không cần nhiều thứ. Nhưng thứ má cần là núm ruột từ máu và xương thịt của mình . “Má nhớ con lắm…nhưng con đừng về…”

Mẹ là một kho tàng quý báu cao cả do thượng đế ban phát, mẹ vẫn là đề tài muôn thủa của văn nhân và thi sĩ; Nhưng má tôi chỉ là một người bình thường đã trang trải tấm lòng và cho tôi cả cuộc đời của má. Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.

 Viết cho má tôi.

  Nguyễn Hữu Hạnh.

 

12 Tháng Bảy 2010(Xem: 95710)
Gặp lại Võ Hải Vương, Đặng Văn Toản, Đỗ Cao Thông, Hóa và nhiều bạn cũ của lớp 1968, lòng tôi đầy những xúc cảm nghẹn ngào. Những hình ảnh của trường Ngô Quyền năm xưa bỗng đâu lại hiện về. Những kỷ niệm của ngày tháng cũ tưởng đã yên nghĩ trong một quá khứ xa xôi nào của tiềm thức.
29 Tháng Sáu 2010(Xem: 89399)
Vào hạ tuần tháng 5/2010, từ Cali em đã gửi email báo trước cho tôi biết tin em sẽ về thăm quê nhà ở Nha Trang khoảng hai tuần lễ kể từ ngày 23/05/2010, nhưng trong email em đã kín đáo không cho tôi biết là thân phụ em vừa mất và mục đích chuyến về Việt Nam lần này của em là để lo tang Cha.
18 Tháng Sáu 2010(Xem: 92317)
Một trong hai tai nạn lớn nhất đời người vừa xảy ra với chúng tôi khi Ba vĩnh viễn bỏ cuộc đời, bỏ Mẹ và chúng tôi, Những năm gần đây, nhiều người bạn cùng thời với Ba, những người sinh vào cuối thập niên 20s đến cuối thập niên 30s của thế kỷ hai mươi lần lượt bước sang thế giới vĩnh hằng, chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày Ba về với ông bà, nhưng lòng vẫn đau như cắt.
12 Tháng Sáu 2010(Xem: 152702)
Cùng với Mẹ, Cha là người có công sinh thành nuôi nấng và dạy dỗ các con dù trải qua nhiều khó nhọc. Nhưng khác với Mẹ, Cha là đàn ông nên tính trầm lặng, ít biểu lộ tình cảm hay gần gủi con cái, nói chung, nên con cái thường ít cảm nhận lòng thương yêu từ Cha như cảm nhận tình thương từ trái tim người Mẹ. Xin bấm vào các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
11 Tháng Sáu 2010(Xem: 91861)
chợt nhớ ba tôi đã qua đời hơn 23 năm qua, tôi chỉ là một đứa con bất hiếu để quảng đời còn lại của tôi bao ân hận và tiếc nuối vì chưa một lần nói với ba rằng “con thương ba lắm ” trong việc làm hay trong tâm tưởng…
05 Tháng Sáu 2010(Xem: 101276)
Tôi là học sinh trung học Ngô Quyền, BH từ NK 1970-71 đến nay, 2010, cũng 40 năm rồi, nếu có chi tiết nào sai sót về ngày tháng, họ tên xin các anh, chị khóa trước và các bạn cùng khóa 1970 -77 giúp sửa lại cho chính xác.
07 Tháng Năm 2010(Xem: 140283)
Mẹ là đề tài xưa cũ nhưng không bao giờ lỗi thời trong Thơ Văn; nhờ thế mà hôm nay, nhân Ngày Lễ Mẹ 9/5/2010, chúng ta có dịp giới thiệu trên Trang Web Nhà những bài viết ngắn qua lời văn chân thật, những vần thơ giản dị mà tràn ngập hình ảnh, hồi ức, kỷ niệm thân thương về Mẹ . Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
06 Tháng Năm 2010(Xem: 80508)
Chúng ta hãy cài một hoa hồng cho những ai còn Mẹ! và một đóa bạch hồng cho những ai mất mẹ. Dù Mẹ còn hay mất, chúng ta cũng phải nên nhớ cho rằng, tất cả ai sống trên đời nầy, thân thể nầy cũng chỉ là một phần tách rời từ thân thể Mẹ mà ra.
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93951)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
11 Tháng Tư 2010(Xem: 73001)
Bài viết như một nén nhang tưởng niệm người đã khuất. Ở môt nơi bình an nào đó, tôi tin rằng anh đang mĩm cười. Không phải nụ cười khinh bạc, ngạo mạn mà là nụ cười hồn nhiên, vô tư của tuổi học trò...
06 Tháng Tư 2010(Xem: 84103)
Ngày đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học của tôi không được đẹp và dễ thương như các nhà văn đã miêu tả. Tuy nhiên nó vẫn cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên.
31 Tháng Ba 2010(Xem: 94543)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 84623)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 65343)
Cái kinh nghiệm khổ đau của kiếp người có phải là một ấn chứng để tâm hồn vượt lên trên bão dông, để ngôn ngữ yêu nhau vẫn còn dù đã nhiều nghịch cảnh. Và, theo tôi, Nguyễn Tất Nhiên là một thi sĩ thực sự mang đời sống mình làm ví dụ cho một trường hợp của khoan dung và từ ái?
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87646)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 80024)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89863)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84484)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91482)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97909)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.