Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - CÔ GÁI ĐẸP

10 Tháng Mười 20209:37 CH(Xem: 11077)
Nguyễn Thị Thêm - CÔ GÁI ĐẸP
Cô Gái Đẹp 2



Cô gái đó có khuôn mặt không có có gì nổi bật. Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.

Khi con trai tôi nói, cuối tuần này con có khách đến nhà ở lại vài ngày. Chiều nay mình đến căn cứ để đón bạn con đi ăn tối rồi đưa về nhà. Tôi hỏi;

- Bạn con là nam hay nữ?

- Là nữ, cùng công tác bên Nhật với con.

- Vậy hả. Cô ta bây giờ công tác ở đâu?

- Cũng ở Texas nhưng ở San Angelo. Tuần này nghỉ bắt cầu dài ngày. Bạn con đến thăm  gia đình mình.

Buổi chiều gần giờ hẹn, con dâu tôi đã bắt đầu giờ dạy tiếng Anh trên internet không thể đi cùng. Con trai chở mẹ và ba đứa con bon bon trên đường. Ở băng sau, 3 đứa cháu đang hát líu lo. Xe chạy xuyên qua những cầu xa lộ San Antonio thật đẹp, rộng và mới. Một sự thay đổi thật nhanh. Chưa tới một năm tôi không trở lại đây mà thành phố đã có nhiều  mới mẻ. Nhiều con đường được mở ra, nhiều khu nhà được xây mới. Nhưng khí hậu tháng này ở San Antonio quả thật nóng khắc nghiệt. Tôi dân Cali mà chịu muốn không thấu. Những người ở vùng lạnh đến đây chắc sẽ chạy dài.

Xe  dừng ở đèn đỏ trước cổng căn cứ. Trước mắt tôi là một cây cầu dùng cho người đi bộ băng từ đường bên này qua bên kia rất rộng . Mặt tiền cây cầu có hàng chữ trên đẹp và rõ " Welcome to Lackland Air Force Base"  Dòng chữ phía dưới to và đậm nét hơn :" GATEWAY TO THE AIR FORCE".

Xe chạy vào trong, người lính gác cổng xét giấy tờ và đưa tay chào thật nghiêm túc. Những chiếc máy bay trưng bày đặt rải rác trong khuôn viên. Xe quẹo vào khu khách sạn dành cho quân nhân tạm thời lưu trú. Một cô gái đứng đó đang chờ. Cô ta cười thật tươi và ôm con trai tôi mừng rỡ. Thật tình, tôi rất ngạc nhiên khi gặp cô ta. Chiếc áo thun màu ngà ngà ngắn sát nách, quần sọt ngắn tưa ra như bị rách. Tóc cô ta quấn lên trên gần đỉnh đầu và cột bằng một sợi thun. Không trang điểm, không kiểu cách, cô ta chẳng có vẻ gì là một nữ thiếu tá của quân đội Hoa kỳ. Một cô gái đơn giản, bình dị và có nét mặt khá quyết đoán.

Con tôi chở mọi người đi ăn. Một bữa ăn thân mật và rất vui. Tôi chơi với mấy đứa cháu nội để hai người bạn có thời gian chuyện trò. Nghe họ nói chuyện và cười vang thích thú tôi cũng vui lây. Sự tự nhiên thoải mái trong tình bạn, tình chiến hữu khiến tôi có cảm tình với cô gái này. Sau bữa ăn con tôi trở lại căn cứ để cô gái lấy xe. 

Và thế suốt thời gian nghỉ cuối tuần cô ta đã là khách của gia đình con tôi. Một người khách rất dễ thương.

Cô ta là một bác sĩ quân y, một tay làm bánh ngọt khá chuyên nghiệp và một người thích phiêu lưu. Cô ta đã có những bức hình leo núi, trượt tuyết, trượt nước, nhảy dù, mang balô đi khắp nơi để tìm hiểu và khám phá. Nào Ý, Đức, Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Kỳ, Pháp, Ba Lan, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Ai Cập...Trong cô ta tiềm tàng một sức mạnh và một ý chí . Nụ cười tự nhiên tỏa sáng đã chinh phục trái tim tôi.

Nếu nói phụ nữ ngày nay lười biếng và không thích nấu ăn là bạn đã sai lầm. Cô gái nhỏ nhắn này làm bánh rất ngon. Cô ta còn muốn ra khỏi quân ngũ để mở tiệm  bánh để thỏa mãn sự đam mê. Mỗi khi tôi vào bếp làm một món ăn, cô ta nhiệt tình xin được tham gia, giúp đỡ và học hỏi. Cô ta ăn uống tự nhiên không kiểu cách cũng không sỗ sàng. Trong cô ta tôi bắt gặp một phần đời ước muốn của tôi trong đó. Ước muốn khao khát được sống cho mình, tự nhiên và thoải mái. Ước muốn được đi xa, được sống bằng nhiệt huyết và đam mê. Ước muốn của tôi  không bao giờ thực hiện được. Tôi yêu quý cô gái này vì năng lực tiềm ẩn bên trong.

Con tôi tổ chức một buổi đi tắm sông vì trời khá nóng, cũng là dịp giới thiệu một nơi lạ của San Antonio. Trong khi tôi lỉnh kỉnh áo quần, nón, kiếng mát, cô lính chỉ mặc một cái áo bằng vải thun dài quá gối, tóc cũng cột một búi ở đỉnh đầu, một kiếng mát gài lên tóc, cô ta nhanh nhẹn phụ con tôi mang đồ lên xe. Vì ba cháu đều có phải ngồi car seats nên chiếm hết cả băng giữa, đồ đạc mang theo cũng nhiều nên cô ta phải leo vào từ phía sau cốp xe. Tôi ái ngại sợ cô ta phiền nên đề nghị cô ngồi phía trước cạnh tài xế. Nghe xong cô ta cười phá lên và nói " Không có chi! Con là lính leo trèo quen rồi."

Xe đậu ở bãi khá xa con suối. Tôi bước xuống còn loay hoay với túi đồ thì cô gái lưng mang balo,  vai mang 3 cái ghế ngồi chơi to đùng. Tay thì xách lỉnh kỉnh đồ đạc. Cô ta đi xuống bãi tắm gập ghềnh trơn trợt chẳng có vẽ gì nặng nề hay mệt nhọc. "Đúng là nữ quân nhân"  tôi nghĩ thầm trong bụng. Xuống tới nơi con dâu tôi còn loay hoay với mấy đứa con, cô ta đã sắp xếp ghế, mời tôi ngồi và cùng con dâu tôi giúp các cháu thay đồ và ăn trước khi tắm.

Ở San Antonio, có một nơi thật đẹp gọi là River Acres Park. Nước sông chảy từ trên cao xuống. Thác nước không quá cao, trải dài như một tấm lụa giăng ngang trắng xóa rất đẹp. Người ta vui chơi bằng lái những thuyền nhỏ bằng nhựa (kayak) hay kết những cái phao lại với nhau. Loại phao hay bánh xe có một tấm lưới thật dày ở trong để ngồi. Người chơi cho kayak hay phao lên trên đầu nguồn dòng thác cao rồi chèo chống cho trôi  xuống dưới. Qua ghềnh thác chiếc phao bị sóng nước trồi lên chụp xuống rất thú vị. Nước chảy xiết, đẩy phao trôi về cuối dòng suối. Nếu không biết kiềm chế chiếc phao sẽ lật úp hoặc trôi dạt ra xa hoặc rời xa các chiếc khác. Nếu muốn chơi tiếp, có xe rước đi ngược lên thượng nguồn hoặc leo qua những tảng đá cao gập ghềnh nguy hiểm để lên trên dòng thác. Cứ thế từng cặp, từng đoàn, từng gia đình chơi với sóng nước thật vui.

Con sông này ở ngay dưới gầm cầu freeway. Nước sông không sâu, khoảng nửa bắp chân ngay chỗ tôi ngồi. Lòng sông trải dài là một tảng đá trắng bằng phẳng thật đẹp. Nhìn xuống dưới nước trong veo, chảy cuồn cuộn, mát mẻ dưới chân. Chúng tôi chọn một địa điểm sát với cột cầu. Mở ghế ra, ngồi thò chân xuống nước, ly nước để ở tay ghế. Thức ăn để ở bàn vừa ăn vừa trò chuyện. Mở iphone check mail, nghe nhạc, ngắm thiên hạ tắm bập bềnh trên sóng nước. Mọi người cười vang, lòng cũng vui theo. 

Qua khỏi gầm cầu nước trong vắt đó, đi xuống cuối nguồn nước sông sâu hơn, nước chảy mạnh và cây cỏ um tùm. Cho nên mọi người đều quy tụ ở khu vực này che dù làm chỗ nghỉ ngơi sum họp. Lòng sông thật rộng, người ta cũng thật đông. Từng gia đình đem ghế, bàn, những chiếc dù căng giữa dòng sông mát mẻ. Họ ăn uống, nghe nhạc, sum họp. Đó là những buổi picnic trên sông bình dân và hào hứng. Đa phần người ta mặc đồ tắm, ăn uống, tắm sông, bơi lội. Những cô gái sexy trong những bộ đồ tắm hai mảnh khêu gợi, những thanh niên cởi trần khoe thân hình vạm vỡ chắc chắn. Những phụ nữ Mễ tự nhiên với thân hình bốc lửa đầy mỡ, các ông chồng cũng phục phịch bụng to không kém. Có phao chỉ chở một người thôi đã nặng trịch trôi muốn không nỗi. Có những Kayak bề thế sang trọng, có những bánh xe hơi thô sơ cũng làm vui bọn trẻ con. Mọi người bơi lội, chèo ghe, ăn uống trò chuyện tới chiều tối thì thu xếp lên xe đi về. Đó là nơi nghỉ mát thật lý tưởng cho những người dân lao động vào những ngày nắng nóng kinh người ở Texas. 

Tiếng nhạc vang vang, tiếng cười tiếng nói cụng ly chúc tụng hòa với tiếng nước chảy tạo một âm thanh vui nhộn rất Mễ.

 Sau khi các cháu ăn xong thay đồ tắm, con trai tôi bơm cái phao căng tròn, mấy cha con dẫn nhau đi lên hướng thác nước. Cô gái cỡi chiếc áo thun dài. Bên trong cô ta đã mặc sẵn đồ tắm. Cũng chỉ là hai mảnh vải nhỏ xíu che hai phần quan trọng của phụ nữ. Tôi ngây người nhìn cô ta đầy ngưỡng mộ.

Thân hình cô ta in rõ trong ánh nắng buổi chiều lẫn váng tối của lòng cầu. Cô ta thật đẹp trước mắt tôi. Tự nhiên và lành mạnh. Bộ ngực cô không to, hai mảnh vải nhỏ và sợi dây mỏng manh làm đẹp thêm trên thân thể rám nắng. Tôi nhớ có một người phụ nữ Mỹ đã nói :" Cần gì có bộ ngực thật to, bơm chi cho lớn mất cân đối, chỉ cần bộ ngực căng tròn, chắn chắn vừa tay nắm người đàn ông mình yêu là đạt tiêu chuẩn" Bộ ngực cô gái thật đúng tiêu chuẩn, nó hấp dẫn lạ kỳ. Phần dưới thân hình quá tuyệt. Thon gọn và rắn chắc. Tôi đã từng ngắm và thầm khen ngợi thân hình tuyệt mỹ, đầy sức sống của bầy cháu ngoại gái. Chúng thể hiện sự trong trắng, ngây thơ của một nụ hoa vừa hé mở. Nhưng với cô lính này thì quá đẹp, nét đẹp rắn chắc và tự tin. Cô ta cao, thân hình thật chuẩn, chiếc quần lót nhỏ xíu chỉ bằng một bàn tay xòe ra. Cô ta không có ngực tấn công, mông phòng thủ. Không có đồi núi chập chùng khêu gợi đàn ông. Cô ta là hiện thân của tự nhiên và sức sống.

Cô gái đi ngược về phía thác nước, trèo lên những tảng đá gồ ghề trơn trợt. Cô ta đứng đó chờ đợi chiếc phao con trai tôi và các cháu trôi xuống để sẵn sàng trợ giúp nếu nó lộn nhào. Cô giúp đỡ, vui đùa và cùng các cháu tôi chơi những trò chơi dưới nước thật hào hứng. Con dâu tôi và cô gái cùng ngồi trên phao và theo sức nước đẩy trôi xuống hạ lưu. Một ngày thật mát, thật vui. Tôi không dám chơi như bọn trẻ, chỉ ngồi trên ghế, đi tới đi lui và bắn súng nước đùa vui với cháu. Tuổi trẻ qua rồi, bà già như tôi bây giờ trái tim yếu đuối, cái gì cũng sợ không dám mạo hiểm.

Chiều tàn, các cháu đã thấm mệt, cô gái mặc lại chiếc áo thun và cùng con trai tôi thu dọn đồ đạc đem lên xe. Khi trèo lên những tảng đá của con suối để bước lên đất bằng, cô ân cần nắm tay tôi dìu lên. Nụ cười cô ấm áp. Tôi quá yêu cô lính trẻ dễ thương này.

Sáng sớm thứ hai chúng tôi cùng giã từ San Antonio ra đi.  Cô ta ôm tôi chào tạm biệt. Cám ơn những món ăn VN tôi nấu cuối tuần.Chúc tôi sức khỏe và hẹn có ngày gặp lại.  Chẳng phấn son trang điểm. Mái tóc cũng búi cao gọn gàng. Chiếc váy dài chấm gót vải thun đơn giản. Cô ta trở về đơn vị với 3 giờ lái xe.

Tôi cũng lên xe con tôi ra phi trường về lại Cali. Không biết trên đoạn đường dài cô ta nghĩ gì về tôi.  Riêng tôi mang theo hình ảnh cô gái hiện đại này trong suốt chuyến đi và tận đến bây giờ.

Tôi không dám post hình cô ta vì lý do riêng tư cá nhân. Nhưng đối với tôi, cô ta thật đẹp. Một mẫu người phụ nữ hiện đại, không đặt nặng vấn đề hình thức và sự chưng diện bên ngoài. Cô ta có cái đẹp trong lý tưởng sống, trong sinh hoạt cá nhân, sự dấn thân trong xã hội. Sức mạnh trí tuệ và lối sống rất tự nhiên của cô  xứng đáng là một nữ quân nhân của quân đội Hoa Kỳ.

Nghe đâu cô ta mới đính hôn trong một lần leo núi với người yêu. Bức hình chiếc nhẫn đặt trên một viên đá trên đỉnh núi làm minh chứng cho tình yêu đôi lứa.

Cô ta háo hức hỏi con dâu tôi về cuộc sống hôn nhân gia đình, về cách giáo dục con cái. Cô ta đang sẵn sàng bước vào đời sống gắn bó có hai người.

Chúc cô gái xinh đẹp luôn được yêu thương và thật nhiều hạnh phúc.

 

Nguyễn Thị Thêm.


 

 

03 Tháng Sáu 2009(Xem: 70022)
Tình đầu sương khói mong manh Nhặt gom kỷ niệm để dành tặng nhau...
03 Tháng Sáu 2009(Xem: 69915)
Nơi đây cũng có dòng sông Tình em chỉ chảy trong lòng sông xưa...
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 18484)
Xe đã về bến…chợ ABC bình yên vào lúc 9 giờ tối Chúa Nhật 19 tháng 8. Cám ơn quý Thầy Cô và Ban Tổ Chức Hội CHS Ngô Quyền đã tạo được một chuyến đi “làm nên lịch sử” nối kết hai miền Nam Bắc về chung một mối, một nhà.
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 37739)
Ba mươi năm sau, bên đời lưu lạc, ở tuổi nửa đời người, các cô, các bé ngày xưa mới biết một số Thầy Cô cũ đã từng là học trò Ngô Quyền như mình. Dù muộn màng, “Một góc Thầy Trò” xin được giới thiệu “Những CHS NQ trên bục giảng” để vinh danh các CHS NQ cũng là các Thầy Huỳnh Quan Phận, Diệp Cẩm Thu; các Cô Hà Thị Nhung, Liêng Tuấn Tài, Phạm Thị Hạnh.
27 Tháng Năm 2009(Xem: 86947)
  Trong dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta quả thực rỏ ràng thấy được: Gốc cây trường trung học Ngô Quyền đã có nhiều cành ngọn và Nguồn trường xưa đã tỏa rộng khắp nơi.
26 Tháng Năm 2009(Xem: 37565)
Dưới đây là lá thư của CHS NQ Võ Thị Tuyết Mai, và những bạn bè, đồng nghiệp đã gửi cho Cô Ma Thị Ngọc Huệ, khi được tin Thầy Nguyễn Phong Cảnh từ trần vào ngày 4 tháng 1 năm 2006 tại California.
23 Tháng Năm 2009(Xem: 32710)
Trong đại gia đình Ngô Quyền hầu như ít nhiều ai cũng biết đến Thầy Vũ Khánh Thành. Thật vậy, ngoài lãnh vực giáo dục, từng là Giáo sư dạy môn Triết học tại trường Ngô Quyền chúng ta năm xưa. Từ lúc định cư tại Anh Quốc đến nay, Thầy không ngừng tích cực dấn thân hoạt động trên bình diện xã hội, văn hóa và chính trị cho cộng đồng Việt Nam tại đây.
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67504)
Tình ta như đóa hoa quỳnh Đêm về chớm nở cuộc tình phai mau
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67581)
Giáo đường xưa em theo anh xin lễ Nhưng bây giờ đường vắng chỉ mình em
15 Tháng Năm 2009(Xem: 77640)
Ở Việt Nam, mùa hè bắt đầu với những cành phượng đỏ nở rực cả góc trời, với tiếng ve kêu ra rả buồn xót xa, thì ở đây chỉ có hoa “jacaranda” và nắng ấm. Không biết từ bao giờ tôi đã yêu thích màu hoa “jacaranda”, thích ngang qua những con đường có trồng hoa rợp bóng, nhìn những cánh tím nhỏ li ti trải đầy trên đất, thêu từng mảng trên không, tôi cảm thấy dường như mình đang đi trong một giấc mơ.
14 Tháng Năm 2009(Xem: 74881)
Cha tôi cũng thường nói nhiều người trên đời này ưa làm anh hùng đến nỗi quên rằng mình có một bà mẹ. “Úi trời, làm anh hùng mà không có mẹ thì làm anh hùng mà chi!”
07 Tháng Năm 2009(Xem: 81969)
Kính mời Thầy Cô, mời anh chị, mời bạn cùng đọc thư của anh Trương Đức Hoàng để thấy tình nghĩa Thầy Trò (chắc đã trở thành “đồ cổ” ở Việt Nam hiện nay), và để tìm lại hinh ảnh “con dốc Ngô Quyền trần ai khoai củ” mà hầu hết chúng ta đã gò lưng đạp xe mỗi ngày để đến ngôi trường Trung học Ngô Quyền thân yêu, bây giờ chỉ còn trong trí tưởng…
30 Tháng Tư 2009(Xem: 37206)
Được sự đồng ý của tác giả – CHS NQ Nguyễn Ngọc Xuân - một bức thư rất cảm động gởi cho Thầy giáo cũ (Thầy Nguyễn Văn Phố) , “ Một góc Thầy Trò ” xin mời bạn cùng đọc lời tâm tình của một học sinh rất giỏi với Thầy giáo dạy Toán thời anh Xuân còn ngồi ghế NQ.
21 Tháng Tư 2009(Xem: 64223)
Biên Hùng xa vắng đã lâu Về đây bổng nhớ còn đâu thuở nào...
19 Tháng Tư 2009(Xem: 70348)
Buồn ơi, sao chẳng nên lời Mà trong đáy mắt một trời thương đau! Kiếp sau xin giữ đời nhau, Thay ân tình đã đi vào thiên thu…
19 Tháng Tư 2009(Xem: 68041)
Có đôi khi, tôi nằm nghe tiếng khóc buồn rầu như lời kinh vực sâu rót vào lòng, thương đau!
14 Tháng Tư 2009(Xem: 88047)
Cám ơn trận mưa đêm nay, đã đưa tôi trở về thăm lại những nhánh sông đời đã từ lâu rẽ nguồn, khuất lối. Mưa ở quê người chắc không sao bằng mưa ở quê nhà, nhưng dù là kẻ lạ, cũng xin được tri ân những giọt mưa đã làm tươi mát, rực rỡ thêm phần đất mà biết bao người Việt tha hương đã chọn làm nơi trú ẩn và làm một cõi để đi về.
08 Tháng Tư 2009(Xem: 70049)
SÁNG Thức giấc buồn thiu. Mưa rơi hiu hắt Người qua đìu hiu Lòng vắng tiêu điều!
08 Tháng Tư 2009(Xem: 65417)
Tình cứ đến, cứ như chồng vở cũ, Mở từng trang là từng chữ… yêu người. Cho ta viết bài hoan ca vô tận, Cho người về nhớ mãi phút thanh xuân!
07 Tháng Tư 2009(Xem: 66320)
Anh làm sao hiểu được. Những cánh buồm ký ức có thể mang chở tình yêu của chúng ta trở về, nguyên vẹn, tràn đầy .
06 Tháng Tư 2009(Xem: 71948)
Mưa rơi! mưa rơi! Đường chưa quên lối Sao nghe lạc loài Nhịp chân bối rối Theo mưa tìm ai?
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67554)
Tháng ba hương bưởi thơm nồng Bỗng tha thiết nhớ một dòng sông xưa. Công viên dưới bóng hàng dừa Em, anh tình tự buổi trưa thuở nào.
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67370)
Lần cuối gặp em lúc lập Đông, Đồn anh đóng mãi tận Bình Long. Thân trai chinh chiến đâu ai biết, Em ở Đồng Nai mãi ngóng trông.
31 Tháng Ba 2009(Xem: 69485)
Nắng reo bài tháng ba Lên bát ngát hoa vàng Trong khu vườn êm ả...
30 Tháng Ba 2009(Xem: 71670)
Ngày đầu một năm giở tờ lịch mới lòng như lá rơi chờ cơn bão nổi.
29 Tháng Ba 2009(Xem: 67309)
Biên Hòa giờ này còn đâu trường cũ. Một thuở hồn nhiên, ấp ủ tình đầu! Em ở bên này, tìm trong ký ức, Khung cửa, bậc thềm, góc lớp…chìm sâu!
29 Tháng Ba 2009(Xem: 66090)
Ở một góc đời em đã có, Những ô cửa nhỏ, bậc thềm quen. Sân nắng giờ chơi, trường lớp cũ. Quay lưng, còn nhớ thuở êm đềm?
29 Tháng Ba 2009(Xem: 69288)
Mỗi ngày em liên tưởng đến những chuyến tàu sẽ mang anh đi, sẽ trả em về, và em khóc...