Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hà Thu Thủy- CÔ GIÁO CỦA TÔI.

18 Tháng Mười Một 200912:00 SA(Xem: 93976)
Hà Thu Thủy- CÔ GIÁO CỦA TÔI.

633941057378125000_300x202


CÔ GIÁO CA TÔI

          Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi. Ở mái trường đó có cô Nhã Ý- Cô giáo dạy môn Quốc Văn năm tôi học lớp 8 .Cô là chị dâu của Giang Hạ. Anh Toàn của Giang Hạ là bác sĩ có tiếng thời đó. Phòng mạch của cô thầy cách nhà tôi một dãy phố lúc nào cũng đông đúc bệnh nhân. Cô Nhã Ý mới ra trường về dạy Văn lớp tôi.Chao ơi! giọng Hà Nội của cô mới ngọt ngào quyến rũ làm sao. Tôi yêu thơ bà Huyện Thanh Quan từ đó. “Bước tới đèo Ngang bóng xế tà. Cỏ cây chen đá lá chen hoa.”. Những quả tim bé nhỏ của bọn học trò tỉnh lẽ chúng tôi rung lên theo giọng giảng bài quá đổi tuyệt vời của cô. Nhìn cô đẹp lộng lẫy trong tà áo lụa Hà Đông đi dưới hàng cây lao xao gió, tôi quyết tâm lớn lên sẽ làm cô giáo. Vì cô, tâm hồn tôi trở nên phong phú và tràn đầy những hình ảnh hay, những ý tưởng đẹp.Tôi thích viết văn và làm thơ từ đó… Có một lần tôi và Giang Hạ tập đạp máy may, chỉ bị kẹt nên tôi đưa ngón trỏ vào khều sợi chỉ lên. Giang Hạ loay hoay thế nào làm cây kim đâm thẳng vào ngón tay tôi. Hốt hoảng, tôi giật mạnh ngón tay ra khiến cây kim bị gãy và một khúc kim nằm lại trong ngón tay. Giang Hạ vừa dìu vừa lôi tôi tới phòng mạch của cô. Đang giờ nghỉ trưa mà Hạ bấm chuông inh ỏi lại còn la hét như cháy nhà vì thấy tôi đau đến xanh lét cả mặt mày. Cô ôm tôi vỗ về để thầy Toàn lấy mẫu kim ra. Đau muốn ngất xỉu nhưng trong vòng tay êm ái của cô tôi lại mong thầy Toàn làm lâu lâu hơn nữa để giây phút trong vòng tay cô được kéo dài them. Đậu xong tú tài hai hạng ưu Giang Hạ được học bổng du học nước ngoài. Tôi thi vào Sư phạm. Bóng đen khốn khổ úp xuống gia đình tôi khi ba tôi chết vì tai nạn xe cộ. Trụ cột gia đình gãy, nhà tôi sụp xuống một cách thảm thê. Má tôi từ một nội trợ chỉ biết lo cho chồng con cơm ngon canh ngọt bấy giờ phải lao ra buôn bán để nuôi năm đứa con chỉ biết ăn và học. Cô giúp vốn cho má tôi mở quán bán cơm. Cuộc sống khá dần lên nhờ tài nấu nướng tuyệt vời của má tôi… Cho đến một ngày má tôi bị bể hụi. Tôi chẳng biết tí gì về “hụi” nên ôm lấy hai đứa em dúi vào một góc nhà sợ hãi nhìn người ta xông vào lấy đồ đạc mang đi. Nhà tôi bỗng dưng hoang tàn, trống trải đến thảm hại. Thụy Phương -em gái tôi đi học Anh văn về, nó chỉ kịp dựng chiếc xe PC lên thềm nhà, thấy má tôi ngồi như chết rồi ở một góc nhà, nó chạy vào òa lên khóc. Tiếng khóc của Thụy Phương lôi tôi về thực tại phủ phàng. Tôi đứng lên định đẩy chiếc PC -tài sản duy nhất còn  lại- vào nhà, thì lại xuất hiện thêm một chủ nợ. Bà ta cầm lấy ghi đông xe và nói như rít lên –“Chỉ còn cái này thôi ư, tao lấy, một tuần sau chị em mầy không đem tiền tới chuộc, tao bán”. Tôi ôm ghì lấy chiếc xe kêu lên tuyệt vọng: “Không không…” Đấy là món quà Giang Hạ tặng lại tôi ngày đi du học. Tặng vật đầy tình thân như thế mà lại đem đi gán nợ được sao. Đúng lúc đó cô Nhã Ý xuất hiện. Cô ôn tồn nhỏ nhẹ nói gì đó với bà chủ nợ. Tỉnh hồn lại tôi mới biết cô đã trả tiền cho bà ta đầy đủ cả vốn lẫn lời. Tôi lê chân vào nhà, tự dưng tôi muốn chết vô cùng. Từng giọt nước mắt thấm ướt vai áo cô giáo nhân ái còn hơn ông bụt trong cổ tích… Cô đưa tôi vào trường Sư phạm, bắt tôi hứa học hành tử tế. Cô nói: “Thụy phải ráng học nốt để ra trường lo cho má và các em chứ, đời người ai cũng có lúc gian nan, mình phải có nghị lực để vượt qua Thụy a”. Cô tìm chỗ trọ, giới thiệu một số chỗ cho tôi dạy kèm và phụ trách trang thiếu nhi ở một tuần báo. Thụy Phương dạy kèm Anh văn cho hai bé của cô. Nó dạy chẳng ra gì mà tiền cô trả thật hậu hĩnh. Hai số tiền gộp lại cũng tạm đủ để nuôi ba đứa em nhỏ và má tôi suốt ngày ngơ ngẩn, miệng nói lầm thầm gì đó với hư không. Tôi ra trường đi dạy, với vài tài vặt, tôi đi hát, đi dạy kèm nên cuộc sống cũng dần dần khá lên. Lòng dặn lòng sẽ tìm cách trả bớt phần nào công ơn của cô Nhã Ý. Chưa đền đáp được gì thì gia đình cô đã đi đoàn tụ ở nước ngoài. Thỉnh thoảng tôi nhận được thư cô, những tờ thư dài, đầy những lời thương yêu. Cô nói: Có xa quê hương rồi mới biết yêu quí và nhung nhớ. Có những đêm cô thức hoài không ngủ được vì thèm được đứng trên bục giảng để giảng thơ Kiều.        

          Tôi nhớ cô và muốn hát bài “Hạ trắng” mà cô rất thích. “Áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau”. Cô ơi, cô giáo của tôi ơi! 

                                                                             HÀ THU TH

                                                                           (Biên Hòa-Đồng Nai) 

633941057653593750_75x100

22 Tháng Năm 2010(Xem: 64053)
Trong biển mịt mùng quên lãng, không một vị thầy nào để thất lạc học trò mà chỉ có những người học trò phũ phàng thổi tắt trong lòng thầy ánh sáng hy vọng.
17 Tháng Năm 2010(Xem: 54386)
Thơ: Võ Thị Tuyết Nhạc: LmST Hòa âm: Cao Ngọc Dung Ca sĩ: Tâm Thư
15 Tháng Năm 2010(Xem: 76292)
Gặp nhau siết mạnh tay một chút Thiêng liêng tình bạn đã lên ngôi Giá như chưa hết bao nuớc mắt Chắc ngàn giọt lệ vội tuôn rơi
14 Tháng Năm 2010(Xem: 83208)
26 năm nghiệt ngã Kết thúc cuộc tình buồn Em trở thành nước lã Anh trở thành người dưng!
13 Tháng Năm 2010(Xem: 86646)
Lục bình theo con nước Vui nở tím triền sông. Đồng lúa xanh mênh mông Cò vui bòn tôm cá
13 Tháng Năm 2010(Xem: 81269)
Bờ giếng khơi lan cỏ Mặt nước trong ngời ngời Chứa trăm làn mây nhỏ Vầng nhật nguyệt chơi vơi.
07 Tháng Năm 2010(Xem: 140170)
Mẹ là đề tài xưa cũ nhưng không bao giờ lỗi thời trong Thơ Văn; nhờ thế mà hôm nay, nhân Ngày Lễ Mẹ 9/5/2010, chúng ta có dịp giới thiệu trên Trang Web Nhà những bài viết ngắn qua lời văn chân thật, những vần thơ giản dị mà tràn ngập hình ảnh, hồi ức, kỷ niệm thân thương về Mẹ . Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
07 Tháng Năm 2010(Xem: 61961)
Tháng Năm Lễ Mẹ, mẹ ơi! Con không về được xin Người thứ tha Thêm mùa Lễ Mẹ xa nhà Nhớ lòng biển cả mẹ già dấu yêu!
07 Tháng Năm 2010(Xem: 91433)
Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 75197)
Giờ muốn khóc, tự nhiên con thèm khóc Như lăn vòng khỏi võng, khóc hụt hơi Ước chi Má một bên bồng con dậy Khóc một đêm rồi xa Má muôn đời!
06 Tháng Năm 2010(Xem: 80397)
Chúng ta hãy cài một hoa hồng cho những ai còn Mẹ! và một đóa bạch hồng cho những ai mất mẹ. Dù Mẹ còn hay mất, chúng ta cũng phải nên nhớ cho rằng, tất cả ai sống trên đời nầy, thân thể nầy cũng chỉ là một phần tách rời từ thân thể Mẹ mà ra.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 65603)
Để con lạnh Mẹ sợ ghê Chiều Đông mưa gió não nề lạnh căm Mẹ ôm con chặt trong lòng Lời ru Mẹ hát, ấm vòng tay êm
30 Tháng Tư 2010(Xem: 79767)
tháng tư về, một thoáng bâng khuâng chút nắng tan, chợt nồng mắt đỏ ai trả lời em điều chưa bày tỏ rằng một thời ta đã yêu nhau?
29 Tháng Tư 2010(Xem: 79904)
Vòng eo áo nhỏ mồ côi Chờ vòng eo thật của người mình thương Lao xao gió bụi mười phương Những hàng khuy bấm giận hờn bung ra
28 Tháng Tư 2010(Xem: 82510)
Xa sông Đồng Nai rồi thấy nhớ Bìm bịp kêu con nước lớn ròng Một bên bồi phù sa màu mỡ Bờ bên kia sóng cuộn thành dòng.
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93818)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
17 Tháng Tư 2010(Xem: 76409)
Vẫn em, áo, với tóc thề, Nghìn xa vẫn một tình quê đậm đà. Đã đành xa vẫn còn xa, Áo em vẫn nét mượt mà Việt Nam!
17 Tháng Tư 2010(Xem: 75954)
Xưa mình đi học về Qua đường đê quanh co Tím màu hoa mắc cỡ Đồng xanh trắng cánh cò.
16 Tháng Tư 2010(Xem: 77276)
Khắc khoải niềm tâm sự Sầu trọn kiếp chưa nguôi Biết ai người tri kỷ Chia xẻ những ngậm ngùi?
15 Tháng Tư 2010(Xem: 59871)
Kể lại để cùng nhớ Cau trầu nhai với vôi Thành màu son đỏ ối Thắm tình nghĩa thiêng liêng.
12 Tháng Tư 2010(Xem: 73635)
Ru em khúc tình sầu Anh quên lời ca cuối Bên ngoài trời mưa vộ i Em hãy ngủ cho ngoan
07 Tháng Tư 2010(Xem: 73358)
Đẹp như màu áo em Nữ sinh trường Ngô Quyền Đạp xe theo Quốc Lộ Che chiếc nón nghiêng nghiêng
06 Tháng Tư 2010(Xem: 83992)
Ngày đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học của tôi không được đẹp và dễ thương như các nhà văn đã miêu tả. Tuy nhiên nó vẫn cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên.
05 Tháng Tư 2010(Xem: 75292)
Mỗi một mùa gió lộng Mươi bài hát phiêu du Cò xưa gầy bay trắng Rừng lá phủ sương mù .
05 Tháng Tư 2010(Xem: 72160)
Tình em là biển cả Tình anh là mây trôi Hai nẽo đời khác lạ Đành gọi cố nhân thôi!
05 Tháng Tư 2010(Xem: 74097)
Thêm mùa hoa bưởi tháng ba Lòng tôi nhớ đến Biên Hòa ngày qua Bao mùa hoa bưởi xa nhà Nhớ về quê cũ hương hoa thơm nồng
04 Tháng Tư 2010(Xem: 61943)
Mồ hôi chan vào đất Cho dâu lá xanh rờn Trải dài xa tít tắp Dáng mẹ càng gầy hơn.