Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - TẾT CHIA XA

16 Tháng Hai 201912:46 CH(Xem: 18314)
Nguyễn Thị Thêm - TẾT CHIA XA
Tết Chia Xa

 

Tôi bước vào bệnh viện. Trời lất phất mưa. Tôi rúm ró trong chiếc áo khoác. Bước vào đây dường như lạnh hơn.

Phải rồi, đến đây là đối diện với những nỗi đau xác thịt lẫn tâm hồn. Nỗi đau xác thịt của người thân làm tăng thêm nỗi đau trong trái tim người nhà thăm bệnh. Không khí nơi đây không trong lành. Bao nhiêu người bệnh đã thở ra. Bao nhiêu chất dơ bẩn đã bốc hơi. Bao nhiêu mùi của thuốc, của người chết quyện vào đây bảo sao không lạnh lẽo và nặng nề.

Tôi đi qua hành lang rồi vào thang máy. Thang máy đóng lại, giựt một cái mạnh rồi lên. Tôi lại liên tưởng đến hơi thở hắt ra của nội tôi. Cái hắt ra cuối cùng như tạt vào không gian lời chia ly không nói thành lời. Vị sư đứng trước đầu nằm của nội tôi cũng không tin người đã chết. Ông lấy một miếng bông đặt vào mũi bà rồi gật đầu xác nhận. Còn tôi, tôi lau từng giọt mồ hôi trên trán nội nên thấy thật rõ. Tôi đã biết rõ ràng  sự trả lại hơi thở cuối cùng cho thế gian nó mạnh ngần nào.

- Tới rồi cô.

Tôi theo người học trò bước ra khỏi thang máy đi dài dọc hành lang. Quẹo qua bên phải, bên trái rồi dừng trước của phòng. Trên một chiếc giường, em nằm đó thở mệt nhọc.

 

Em là học trò của tôi. Mà đúng hơn tôi coi em như  bạn. Tôi đã xác định như vậy với tất cả những người đã từng học tôi những ngày đầu tiên tôi đứng lớp. Bởi vì ngày ấy tôi còn quá trẻ, chưa kinh qua một trường chuyên môn dạy để làm thầy. Cho nên tôi không xứng đáng làm một cô giáo đúng nghĩa. Tôi đến với các em như một người chị, một người đi trước ôn bài và truyền lại cho các em. Lúc ấy, trong tôi nhiệt huyết có thừa, năng khiếu ăn nói khiến tôi cũng không đến nỗi làm ông hiệu trưởng thất vọng. Tôi thương hết thảy học trò và tôi sống hết mình trong những bài giảng trong lớp.

Không biết các học trò nhìn tôi ra sao, nhưng thật tình có một số em rất thương cô giáo trẻ. Mà em mà một trong những người học trò đó. Mấy chục năm đã qua, bao nhiêu biến cố, có một số học trò tôi không thể nhớ mặt, nhớ tên. Nhưng có một số em thì tôi vẫn nhớ rõ ràng.

Chẳng hạn hai cô học trò cùng bắt đầu tên bằng chữ H. (Hương và Hoàn). Hai em thấp hơn tôi một chút và ngày khai giảng cùng tôi đứng xếp hàng cuối cùng. Khi vào lớp, hai em bước vào dãy bàn cuối và tôi bước lên bục giảng. Tôi nhìn xuống nháy mắt cười làm quen với hai em. Và thế là thầy trò thương nhau đến bây giờ. Chẳng hạn có Ái Hoa thật dễ thương. Em xinh xắn nhỏ xíu ngồi ở bàn đầu. Như Nhật tuy con trai mà nhỏ nhẹ, dịu dàng, điệu như con gái. Như Nam, như Đến, như Liên phá phách, nghịch ngợm. Như Chút, như Phương Nam, như Thủy... rất xinh đẹp hiền ngoan. Còn em, em đặc biệt nhất cái lớp tôi hướng dẫn, vì em là một người Ấn Độ.

Em có nét đẹp của người Ấn, cặp mắt to, làn da ngâm, mũi cao và xinh xắn. Em rất hiền và chăm học, cũng như thân thiết với tất cả bạn trong lớp.

 

Vậy mà giờ em nằm đây, từng hơi thở mệt nhọc như kéo em gập người lại. Gặp em tôi cố ngăn hai giọt nước mắt chực rơi. Sợ em buồn, sợ em bị mệt, tôi cố mỉm cười và pha trò để em vui sau mấy chục năm không gặp lại. Phải rồi, có gần 50 năm chúng tôi đã chia xa. Mãi sau này mới gặp nhau trên Facebook.

- Gặp cô không mừng hay sao?

- Mừng thì cười đi .

- Nói to một chút cho cô nghe chứ.

Đại loại tôi chỉ nói với em như vậy và chỉ nghe những tiếng nói yếu ớt, thì thào thoát ra từ đôi môi khô héo của em. Hai bàn chân em sưng lên, hai bàn tay và cả khuôn mặt cũng bị sưng phù. Con gái em nói là hôm nay đỡ nhiều đã xẹp xuống rồi đó cô. Tôi xoa bóp bàn tay em mà thương quá là thương. Em đang  xuống tinh thần nhiều lắm. Em sợ bệnh và lo không thể về được tới nhà. Bởi vì nhà của em ở nước Pháp mà đây là nước Mỹ.

Em gái em gọi phone về cho mẹ em bên Pháp. Ngày nào bà cũng ngồi chờ tin con gửi về. Bà hỏi thăm bệnh trạng và lo cho con từng giây từng phút. Bà không thể nhớ đến tôi, nhưng vẫn rất mừng và cám ơn vì tôi còn nhớ và đến thăm con của bà.

Em là chị cả trong một gia đình rất đông con cái. Ba mẹ em từ Ấn Độ sang VN lập nghiệp. Sau 75 gia đình được về lại Ấn Độ để quy cố hương. Nhưng Ấn Độ không phải là giấc mơ cho các con cháu phát triển sự nghiệp. Mẹ em đã tìm cách đưa con sang Pháp định cư và lần hồi cả đại gia đình đoàn tụ bên nước Pháp.

Bây giờ các con em đã lớn,  lập gia đình và có nhà cửa riêng tư. Cách đây vài năm, người chồng của em đã mất. Em suy sụp tinh thần và phát hiện mình bị tiểu đường. Tiểu đường làm thận suy rất nhanh. Em biết rằng khi bước vào chương trình lọc thận (dialysis) thì không thể đi đâu được, mà em thì rất muốn được qua Mỹ một lần để thăm cô giáo và bạn bè cùng lớp trung học ngày xưa. Thế là em quyết định thực hiện ước mơ của mình.

 

Ngày em đến California cùng hai cô em gái là tôi đang ở Texas. Tôi rất áy náy là không thể gặp được em, ôm em một cái thân tình. Không ngờ, gần ngày về lại Pháp em bị xỉu phải đem đi cấp cứu. Bác Sĩ cho biết cần phải giải phẩu gấp để lọc thận mới cứu được em. Và vậy khi trở về nhà tôi mới có dịp vào thăm em ở bệnh viện này.

Suốt hơn 2 tuần điều trị, ban ngày em gái em ở bên cạnh chăm sóc và thông dịch vì em không thể nói tiếng Anh. Ba đứa con em từ Pháp thay phiên nhau qua Mỹ túc trực ban đêm để chăm sóc mẹ. Người bạn thân nhất của em là Hương mỗi ngày đưa gia đình em thay ca thăm viếng. Chồng Hương đưa rước các con em từ phi trường về nhà và ngược lại. Tình bạn của các em làm tôi kính phục và cảm động. Các em đã sống hết sức tốt với bạn bè. Dù trời mưa gió, lạnh lẽo, nhưng ngày hai bận Hương đến bệnh viện, ngồi bên em tâm sự, trò chuyện và an ủi bạn mình.

 

Cũng may là khi đi em có mua bảo hiểm du lịch, cũng như có bảo hiểm sức khỏe tại Pháp nên vấn đề chi phí không phải lo lắng chi nhiều. Ngày tôi đến thăm, em tuy rất yếu nhưng so với lúc mới vào đã khá hơn nhiều. Cho nên hội đồng Bác Sĩ đã đồng ý cho em được xuất viện. Ngày kế sẽ có Bác Sĩ và y tá từ Pháp qua để làm thủ tục đưa em về lại Pháp và vào bệnh viện gần nhà.

 

Em được đưa lên máy bay về Pháp. Con gái đi theo chung với mẹ. Em gái em phải mua vé đi chuyến khác. Tất cả đều về đến nơi an toàn. Em được đưa thẳng vào bệnh viện và tiến hành chăm sóc thật tốt như ở Mỹ.

Em về rồi hôm sau Hương ngã bệnh. Có lẽ những cố gắng quá sức đã khiến cơ thể Hương không chống chọi nỗi nữa. Em nằm vùi gần 2 tuần lễ mới thuyên giảm.

Những tin tức từ con em nhắn lại là em đã khỏe nhiều. Tâm thần và sức khỏe khá tốt. Có một lần em trò chuyện khá rõ với Hương. Nghe xong tôi cũng rất mừng.

 

Thế mà mồng bốn Tết năm nay tôi được tin em mất. Trong messages nhắn tin cho tôi, giọng Hương nghẹn ngào xúc động. Tôi ngồi nhớ lại ngày xưa thuở em đi học và ngày thăm em trong bệnh viện. Gương mặt và nụ cười khô héo của em làm tôi mấy lần đã khóc. Có gì hiện hữu trong cuộc sống này ngoài tình thương và kỷ niệm. Vĩnh biệt Bouganie.

 

Tôi bây giờ chưa già lắm mà học trò tôi một số đã ra đi. Tử sinh không tùy thuộc số tuổi hay sang hèn. Cái chết đến với mọi người tùy theo nghiệp mạng. Tôi cũng có một người học trò cùng lớp với em ấy và Hương. Cha Bao là một vị linh mục thật tốt ở Việt Nam. Họ đạo của cha nghèo và gặp nhiều khó khăn. Cha qua đây để vận động giúp cho con em giáo dân nghèo có phương tiện tới trường. Cha mơ ước xây dựng một số công trình cho nhà thờ. Lần đó tuy biết mình đang bệnh nặng nhưng cha Bao cũng cương quyết phải đi Mỹ để thực hiện mục vụ cuối cùng. Cha đến  ở nhà Nam người bạn cùng lớp thời Trung Học ở San Jose. Tôi được các em báo tin cha Bao đến Mỹ. Cô trò chưa kịp sắp đặt chương trình để gặp nhau, thì được tin cha đã chết. Cái chết bất ngờ, cô độc ngay trong phòng ngủ ở nhà Nam chỉ sau vài ngày đến Mỹ. Vì bệnh cha đã trở nặng mà chuyến hành trình quá xa và vất vả. Cha đã sức tàn lực kiệt.

 

Cha Bao được hội đồng công giáo ở San Jose lo lắng chu toàn. Đám tang về lại Việt Nam được tổ chức long trọng trong sự tiếc thương của tất cả giáo dân và cha xứ trong vùng. Cha Bao không nói nhiều về mình. Cha đơn giản, bình dị và vui tính với bạn bè như thuở còn đi học. Nhưng trong cha là một tâm hồn cao cả và hy sinh. Cha đã làm rất nhiều điều cho giáo dân cha chăn dắt. Cha đã tận tụy vì xứ đạo tới hơi thở cuối cùng dù nơi xứ lạ quê người.

 

Tết năm nay tôi buồn nhiều hơn vui. Một người thân đã nằm xuống vào những ngày cận Tết. Khăn tang và nước mắt em tôi cùng con cháu đã làm tôi xúc động khôn cùng. Bàn thờ ngày Tết nhang khói thảm sầu. Bức hình những người thân ra đi sao mà buồn quá.

Khi tôi còn ở nhà con trai ở San Diego được tin bác trai, ba của anh Ma Thành Tâm và Ngọc Huệ cũng mãn phần. Ôi những vành tang trắng ngày đầu năm Kỷ Hợi buồn làm sao.

 

Nguyện cầu.

Xin chấp tay lại nguyện cầu

Từ Bi Đức Phật trên cao độ dùm

Phóng hào quang rước hương linh

Được vể cõi tịnh an bình, thảnh thơi.

 

Thành Kính Phân Ưu cùng Gia đình Anh Tư Tâm và Ngọc Huệ.

Thành kính Phân Ưu cùng gia đình em Bouganie

 

Nguyễn Thị Thêm.

02/2019

 

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71368)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75974)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74154)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75175)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32571)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76870)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74438)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59804)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74248)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77257)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83409)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84504)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82730)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86385)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92272)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88591)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82585)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82617)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63174)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63759)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81089)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82383)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83624)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84716)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100202)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93884)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63612)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79812)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi