Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - NHỮNG PHÚT BẤT NGỜ

15 Tháng Tám 20152:11 SA(Xem: 24016)
Nguyễn Thị Thêm - NHỮNG PHÚT BẤT NGỜ
nhungphutbatngo

Mấy hôm nay không biết sao tôi có nhiều chuyện xảy ra thật là hú hồn hú vía.

Những chuyện bất ngờ thật lòng làm tôi rất sợ.

Bình yên , ngồi suy nghĩ lại tôi thấy lạ lắm, muốn chia sẻ những cảm nghĩ trong đầu.

 

Sân sau nhà tôi có một hòn non bộ. Mà cũng không phải nữa. Người chủ trước đã dùng đá xanh làm thành một hòn núi nhỏ khá vững chắc.  Nơi này có hệ thống bơm nước để chảy theo ba tầng cấp ở trên tạo thành thác nước. Nước bơm thông với  hồ cá thật lớn được làm ở giữa sân sau. Cái hồ cá nghe  hàng xóm kể lại là rất lớn. Nuôi nhiều con cá thật to và là một công trình tốn khá nhiều tiền bạc.

 

Nhưng khi con gái tôi mua căn nhà này, phía sau chỉ là một sân cỏ bình thường. Có lẽ cái hồ cá đó bị hư nên ông chủ cũ đã lấp lại. Trên những bậc đá xanh thật cao đó những ống thoát nước thật to được xây dính vào đá nằm chơ vơ. Các hệ thống tự động đã bị khóa lại và hư hao vì đã lâu không xài.

 

Ở dưới đi lên là bậc tam cấp thật rộng nối liền với sân nhà sau được lót gạch sạch sẽ

 

Thường ngày hai vợ chồng già tôi thường tập thể dục tại đây. Ông chồng tôi  thay vì ngồi xe lăn thì ổng đẩy chiếc  xe lăn đó đi vòng quanh sân, Đẩy thật nhiều lần để tập hai chân và hít thở khí trời. Còn tôi thì vừa giúp chồng, vừa tập thở, tập khí công, chạy bộ, làm tùm lum cho giãn gân giãn cốt.

 

Mùa này quá nóng, mới sáng sớm mà trời đã hừng hực, thở không ra hơi. Cho nên đôi lúc hai vợ chồng già thường dẫn nhau vào garage trống trơn mà tập. (Con gái đã lấy xe đi làm).

 

Nhà tôi tiết kiệm nước theo lịnh của Tiểu Bang Cali.Tôi rửa rau hay vo gạo thường chứa vào một cái thùng nhựa. Khi đầy thì mang ra tưới cho mấy cây sau vườn.

 

Hôm kia, tôi xách thùng nước, bước lên những bậc tam cấp, dự định tưới cho mấy dây đậu đũa đang ra trái và đám rau thơm.  Khi tới bậc trên cùng không hiểu sao tui mất trớn, loạng quạng.

 

Trong một thoáng tích tắc hiểm nguy đó, trong óc tôi chợt nghĩ:

-Không lẽ mình bị tai nạn ngay lúc này. Té xuống có thể bể đầu, gãy xương hay gãy tay. Mình làm sao? Quăng thùng nước thì nhẹ đi nhưng sẽ té nhanh hơn. Nhủi đầu vào mấy cục đá xanh thì chết. Giữ thùng nước thì có thể té xuống bậc tam cấp có thể gãy chân nặng hơn. Nhưng thậy kệ. Hãy giữ thùng nước và đi theo cái đà.

 

 Trong tích tắc đó tui thấy đời thật vô thường. Không thể đi dự lễ phát giải VB. Không thể thăm mấy thằng con, Sẽ nằm tai bệnh viện vì chắc chắn sẽ gãy xương. Còn ông chồng già thì sao đây?

 

Theo phản xạ tự nhiên, tôi chạy ngược xuống tam cấp theo cái đà mất trớn. Và như có một bàn tay vô hình kéo sau lưng cho tôi chậm lại, giữ cho tôi thăng bằng. Cái thùng nước đầy,  sóng sánh ướt một bên quần. Tôi chạy theo đà đến nửa sân thì dừng lại, an toàn, bình yên.

 

Tôi để cái thùng xuống đất, xoa hai tay lại với nhau, xoa mặt mình và tạ ơn trên đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.

 

Tôi chợt rùng mình. Nếu không có cái lực vô hình  kéo cái đà tôi chậm lại, giữ cho tôi thăng bằng thì giờ này tôi đã nằm sóng xoài trên nền xi măng. Cả nhà đều đi khỏi, ông chồng gìa có biết gì đâu mà gọi cấp cứu. Nếu bị bể đầu rồi ngất đi thì có ai hay. Tới chiều  con cháu về thì mình đã không còn gì để nhớ. Thật là dễ sợ.

 

 

 Sau một vài phút trấn an, tôi lại bước lên bậc tam cấp và tưới cho mấy dây đậu đủa như dự tính ban đầu. Tôi thầm thì với nó:

 

-Xém chút nữa mình  đã bị tai nạn, không thể chăm sóc cho bồ. Hãy uống nước cho no và ra hoa trái cho nhiều.

 

Tôi cũng không kể cho con gái tôi nghe vì như vậy nó chỉ lo chứ không làm gì được. Tôi nhủ thầm :" Nên cẩn thận hơn một chút, xách thùng nước ít thôi và nên dừng lại ở từng bậc tam cấp."

 

Hôm nay, khi ông chồng đẩy chiếc xe lăn trong garage, tôi vào máy đi bộ để chạy. Tôi gắn dây vào tai để nghe nhạc từ cái MP3 cài dính ở túi quần. Đang chạy ngon trớn bỗng tui trượt chân. Có lẽ do dầu bơm vào trục quay của máy (để máy bớt gây ra tiếng động) dính vào tấm nhựa cuốn . Lại một phút phù du nghĩ thật nhanh trong đầu. Nếu  bị máy cuốn về sau và bật ngã trên nền xi măng thì sẽ bị bể đầu hay gãy tay, chân. Chưa biết phải phản ứng ra sao thì một bàn tay vô hình hất tôi  nhảy lên thành máy và người tựa vào cái máy giặt sát bên.

 

 Tôi đứng im bàng hoàng, máy vẫn chạy liên tục và tôi thoát hiểm.

 

 Tôi bước ra ngoài và vòng qua tắt máy. Tim không kịp hồi hộp hay hốt hoảng. Tôi vẫn bình thường và tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Ông chồng tôi bỏ chiếc xe đẩy đi lại đứng im nhìn tôi không nói được gì.

 

Bấy giờ,  một cái gì thật lạnh chạy dài theo xương sống, đầu óc tôi quay cuồng, tim đập mạnh. Tôi lại nghĩ đến những hậu quả tai hại khi tai nạn xảy ra. Tôi nhắm mắt lại, giữ bình tỉnh, hít thật sâu và thở ra từ từ nhiều lần.

 

Sau một phút định thần, tôi lại mở máy và đi hết những phút còn lại như hàng ngày.

 

Tôi thật sự sợ. 

 

- Bảy mươi chưa gọi mình lành.

 

Câu nói ngày xưa má tôi hay nói với tôi để dạy tôi cách đối xử tử tế, khiêm cung  với những người đau ốm, bệnh tật. Phải rồi, dù đã 70 tuổi nhưng  đừng tưởng cuộc sống mình mãi mãi bình an, hạnh phúc, không tật nguyền. Đừng nghĩ mình sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mọi việc trên đời nếu bình tâm suy nghĩ đều dường như có sự sắp đặt của ơn trên.

 

 

Các bạn ơi! Mọi sự việc bất ngờ đều có thể đến với mình trong phút giây tích tắc. Cái chết, bị tàn tật, có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Nếu tôi không qua được hai lần tai nạn trên thì giờ này tôi đang nằm trong bệnh viện. Chết thì chắc là không nhưng bị thương thì có thể. Những đau đớn thể xác và hậu chấn sẽ đến cho hết cuối đời.

 

Tôi lại nhớ đến lần tai nạn xe cách đây 4 năm. Hôm ấy cả nhà tổ chức đi biển mừng hai vợ chồng tôi từ VN trở về. Con gái lái xe trên đường, tôi đang cúi xuống lấy cái phone tay trong  túi xách. Khi tôi vừa ngẩng lên thì thấy một chiếc xe  đâm thẳng vào đầu xe con tôi. Một sự va chạm mạnh, kinh hồn,  đầu tôi gục xuống và tôi ngất đi . Khi tôi mở mắt thì xe cứu thương  đã có mặt, nhân viên cấp  cứu đang chùi máu trên đầu tôi và làm thủ tục sơ cứu. Tôi nhìn quanh thấy con gái đang được một nhân viên dìu đở

-Con ơi! có sao không? Cháu đâu rồi? Và tôi móc điện thoại tính gọi phone cho con trai.

Nhân viên cấp cứu đè không cho tôi ngồi dậy,  họ hỏi tên và tìm trong phone gọi cho thằng Út, xong khiêng tôi lên băng ca và chuyển gấp tôi vào bệnh viện.

 

 Do sợi dây an toàn siết thật chặc nên một bên sườn mặt của tôi bị chấn động mạnh, đau không thở được. Đầu chảy máu nên phải chụp catscan để tìm xem có cần phải giải phẩu hay không?

 

Tôi nằm tại phòng ICU gần 1 tuần lễ để bác sĩ theo dõi. Tuyệt đối không được xuống giường một mình, Họ chuyền nước biển liên tục và thuốc giảm đau có chất á phiện khiến tôi mơ màng say ngủ. Hết thuốc là đau không chịu được.

 

Trong bệnh viện, đầu óc tôi mông lung, mơ mơ màng màng thấy cuộc sống vô thường lắm. Đáng lý giờ này đang ăn uống vui chơi trên biển, kể cho con cháu nghe bao nhiêu chuyện ở quê nhà. Vậy mà... Con gái tôi và hai đứa cháu nằm ở một bệnh viện khác, tôi nằm đây đau đớn, chiếc xe hư hỏng hoàn toàn phải bỏ và ông chồng tôi thì cứ hỏi " Mẹ mày đâu? kêu mẹ mày về"

 

Ngày cuối cùng bác sĩ chuyên khoa đến gặp tôi và quyết định không mỗ đầu tôi , vết nứt trong đầu không lớn, có ảnh hưởng tới não nhưng chưa đến nỗi phải mỗ. Bác sĩ cho về nhưng nếu có gì diễn biến khác thì phải gọi cấp cứu liền.

 

Khi được xuống giường và tập đi lại với cái walker có gắn bình nước biển lủng lẳng treo trên móc. Tôi thấy mình như vừa sống dậy. thấy cuộc sống quả thiệt mong manh và ý thức được phải quý những giây phút bình an, hạnh phúc.

 

Tôi cũng vừa được tin người em trai một cha khác mẹ với tôi ở VN đang bị ung thư phổi thời kỳ cuối.

Không ai ngờ được, không ai có thể tin nỗi em ấy chỉ còn sống vài tháng nữa thôi. Gia đình em không dám nói cho em biết sự thật, cho nên khi tôi gọi về thăm, em còn hẹn sẽ cùng tôi đi du lịch một vòng . Em nói với ông xã tôi" Ráng lên anh ơi! Hãy giữ gìn sức khỏe, em để dành rượu ngon, anh về mình cụng ly mừng tái ngộ"

 

Thế mà hơn một tuần sau đó, trên màn hình, gương mặt em đầy mệt mõi. dường có có những vết thâm. Em than sau tự nhiên em mệt và đau nhức xương quá chị ơi! Ăn không ngon và người khó chịu lắm. Thuốc giảm đau không còn hiệu lực.

Tôi nuốt nước mắt vào lòng, nói qua loa cho em yên tâm.Thật ra  Bác Sĩ cho biết ung thư đã vào tới xương, vô phương cứu chữa. Nhìn em mình đối diện với tử thần mà mình không thể làm gì, không thể về thăm, tim tôi nhói đau, thương em quá. Có ai đâu ngờ người em trai khỏe mạnh của tôi lại sắp đi xa. Chuyện tử sinh không ai biết trước.

 

Một người cháu rễ của tôi, cháu là nha sĩ, ba cháu cũng là bác sĩ khá thành công. Ông thường đi theo các đoàn thiện nguyện giúp đở người nghèo đau bệnh trên thế giới. Cuộc sống của ông nhiều lý tưởng và là một người rất năng động, vui vẻ.

Ba của ông phát hiện ung thư phổi  và đồng ý theo chương trình điều trị . Trong thời gian đó, mẹ ông lại phát hiện ung thư. Bà  lớn tuổi nên chịu không nỗi sự dày vò của thuốc nên bà tuyên bố bỏ cuộc, chấp nhận cái chết. Trước khi chết bà muốn con  lập gia đình để có một mái gia đình ổn định, dừng chân lại để nghỉ ngơi vì ông cũng đã lớn tuổi.

Cuối cùng ông làm lễ thành hôn cho mẹ yên lòng. Người phụ nữ ông cưới là một góa phụ ông đã tìm hiểu trên net. Hai người ý hợp tâm đầu nên ông rất hạnh phúc. Bà mẹ chết, ba ông cũng cô đơn nên không tiếp tục theo chương trình điều trị. Ông muốn đi theo bà càng sớm càng tốt.

 

Người vợ mới cưới của ông bác sĩ rất giàu có nên khuyên ông nên nghỉ hưu non. Bà sẽ cùng ông đi du lịch khắp thế giới để hưởng cuộc sống lứa đôi hạnh phúc . Đó cũng là những ngày trăng mật dài ngày của những người thượng lưu giàu có.

 

Trước khi đi chơi, hai người khám sức khỏe tổng quát để yên chí mà lên đường. Thật không may, khi thử máu mới phát hiện ra ông ta bị ung thư phổi . Sau nhiều xét nghiệm và theo dõi, thì ra ung thư ông đang nằm thời kỳ cuối.

 

Như một tin xét đánh đối với gia đình, nhất là với người vợ mới cưới và với chính bản thân ông . Ông chấp nhận xạ trị với tất cả niềm tin vào khoa học tiên tiến. Nhưng  rồi cũng như bà nội, ông ngã gục vì sự đau đớn thể xác do thuốc hoành hành.

 

Chỉ vài tháng sau ông từ giả cõi đời để lại người vợ mới cưới và căn nhà độ sộ mới mua. Cháu rễ tôi đau thương tột độ vì người cha thân yêu chết một cách không thể ngờ được. Thêm một cái khăn tang cha  chỉ sau vài tháng tang bà nội và ông nội đang những ngày cuối cùng của cùng một căn bệnh ung thư.

 

Bây giờ ông nội chồng của cháu tôi cũng mất. Trong vòng 1 năm gia đình cháu mang ba cái tang lớn vì căn bệnh ung thư phổi. Một căn bệnh đem đến cái chết thật nhanh nếu không phát hiện thật sớm.

 

Hôm nay tôi ngồi nhớ lại hai việc bất ngờ xảy đến cho mình và những việc không vui  trong gia đình và viết bài này.

 

Đời người dài hay ngắn không ai biết trước được. Hiện tại tôi đang chăm sóc ông chồng đau yếu. Nhưng có ai cam đoan tôi sẽ không thể mất trước chồng tôi. Số mạng con người không nằm trong bàn tay mình mà nằm trong bàn tay Thượng Đế.

 

Cho nên, bạn ơi! hãy yêu quý và trân trọng những gì đang trong tầm tay. Hãy hưởng thụ niềm vui và yêu mến những người trước mắt. 

Hãy đối xử với nhau thật tốt, thật hòa ái vì đời ngắn lắm có gì mà phải để bụng giận hờn hay thù ghét lẫn nhau. Hãy tha thứ cho nhau để lấp bằng khoảng cách.

Mỗi ngày thức dây hãy vui vì mình hiện hữu. Có con, cháu đang bình yên hạnh phúc bên cạnh. Không tham lam tìm cách thu về lợi lộc thật nhiều. Những thứ ấy khi mình xuôi tay không thể đem đi được. Trái lại cái nghiệp báo xấu đó đi theo mình và để lại tiếng xấu về sau.

 

Tôi vô vàn cám ơn cuộc sống này. Dù cuộc sống của tôi không được yên vui, sung sướng như người khác. Nhưng ơn trên đã cho tôi sức khỏe và một trái tim yêu thương. Cho tôi một mái gia đình hạnh phúc. Cho tôi có nhiều bạn bè chân thành, quý mến.

 

Tạ ơn trên đã che chở cho con trong hai lần tai nạn bất ngờ.

 

Nguyễn thị Thêm

 



03 Tháng Sáu 2009(Xem: 69863)
Nơi đây cũng có dòng sông Tình em chỉ chảy trong lòng sông xưa...
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 18459)
Xe đã về bến…chợ ABC bình yên vào lúc 9 giờ tối Chúa Nhật 19 tháng 8. Cám ơn quý Thầy Cô và Ban Tổ Chức Hội CHS Ngô Quyền đã tạo được một chuyến đi “làm nên lịch sử” nối kết hai miền Nam Bắc về chung một mối, một nhà.
02 Tháng Sáu 2009(Xem: 37688)
Ba mươi năm sau, bên đời lưu lạc, ở tuổi nửa đời người, các cô, các bé ngày xưa mới biết một số Thầy Cô cũ đã từng là học trò Ngô Quyền như mình. Dù muộn màng, “Một góc Thầy Trò” xin được giới thiệu “Những CHS NQ trên bục giảng” để vinh danh các CHS NQ cũng là các Thầy Huỳnh Quan Phận, Diệp Cẩm Thu; các Cô Hà Thị Nhung, Liêng Tuấn Tài, Phạm Thị Hạnh.
27 Tháng Năm 2009(Xem: 86893)
  Trong dịp kỷ niệm 50 năm thành lập trường, chúng ta quả thực rỏ ràng thấy được: Gốc cây trường trung học Ngô Quyền đã có nhiều cành ngọn và Nguồn trường xưa đã tỏa rộng khắp nơi.
26 Tháng Năm 2009(Xem: 37541)
Dưới đây là lá thư của CHS NQ Võ Thị Tuyết Mai, và những bạn bè, đồng nghiệp đã gửi cho Cô Ma Thị Ngọc Huệ, khi được tin Thầy Nguyễn Phong Cảnh từ trần vào ngày 4 tháng 1 năm 2006 tại California.
23 Tháng Năm 2009(Xem: 32666)
Trong đại gia đình Ngô Quyền hầu như ít nhiều ai cũng biết đến Thầy Vũ Khánh Thành. Thật vậy, ngoài lãnh vực giáo dục, từng là Giáo sư dạy môn Triết học tại trường Ngô Quyền chúng ta năm xưa. Từ lúc định cư tại Anh Quốc đến nay, Thầy không ngừng tích cực dấn thân hoạt động trên bình diện xã hội, văn hóa và chính trị cho cộng đồng Việt Nam tại đây.
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67452)
Tình ta như đóa hoa quỳnh Đêm về chớm nở cuộc tình phai mau
17 Tháng Năm 2009(Xem: 67547)
Giáo đường xưa em theo anh xin lễ Nhưng bây giờ đường vắng chỉ mình em
15 Tháng Năm 2009(Xem: 77607)
Ở Việt Nam, mùa hè bắt đầu với những cành phượng đỏ nở rực cả góc trời, với tiếng ve kêu ra rả buồn xót xa, thì ở đây chỉ có hoa “jacaranda” và nắng ấm. Không biết từ bao giờ tôi đã yêu thích màu hoa “jacaranda”, thích ngang qua những con đường có trồng hoa rợp bóng, nhìn những cánh tím nhỏ li ti trải đầy trên đất, thêu từng mảng trên không, tôi cảm thấy dường như mình đang đi trong một giấc mơ.
14 Tháng Năm 2009(Xem: 74853)
Cha tôi cũng thường nói nhiều người trên đời này ưa làm anh hùng đến nỗi quên rằng mình có một bà mẹ. “Úi trời, làm anh hùng mà không có mẹ thì làm anh hùng mà chi!”
07 Tháng Năm 2009(Xem: 81942)
Kính mời Thầy Cô, mời anh chị, mời bạn cùng đọc thư của anh Trương Đức Hoàng để thấy tình nghĩa Thầy Trò (chắc đã trở thành “đồ cổ” ở Việt Nam hiện nay), và để tìm lại hinh ảnh “con dốc Ngô Quyền trần ai khoai củ” mà hầu hết chúng ta đã gò lưng đạp xe mỗi ngày để đến ngôi trường Trung học Ngô Quyền thân yêu, bây giờ chỉ còn trong trí tưởng…
30 Tháng Tư 2009(Xem: 37180)
Được sự đồng ý của tác giả – CHS NQ Nguyễn Ngọc Xuân - một bức thư rất cảm động gởi cho Thầy giáo cũ (Thầy Nguyễn Văn Phố) , “ Một góc Thầy Trò ” xin mời bạn cùng đọc lời tâm tình của một học sinh rất giỏi với Thầy giáo dạy Toán thời anh Xuân còn ngồi ghế NQ.
21 Tháng Tư 2009(Xem: 64190)
Biên Hùng xa vắng đã lâu Về đây bổng nhớ còn đâu thuở nào...
19 Tháng Tư 2009(Xem: 70305)
Buồn ơi, sao chẳng nên lời Mà trong đáy mắt một trời thương đau! Kiếp sau xin giữ đời nhau, Thay ân tình đã đi vào thiên thu…
19 Tháng Tư 2009(Xem: 68008)
Có đôi khi, tôi nằm nghe tiếng khóc buồn rầu như lời kinh vực sâu rót vào lòng, thương đau!
14 Tháng Tư 2009(Xem: 87986)
Cám ơn trận mưa đêm nay, đã đưa tôi trở về thăm lại những nhánh sông đời đã từ lâu rẽ nguồn, khuất lối. Mưa ở quê người chắc không sao bằng mưa ở quê nhà, nhưng dù là kẻ lạ, cũng xin được tri ân những giọt mưa đã làm tươi mát, rực rỡ thêm phần đất mà biết bao người Việt tha hương đã chọn làm nơi trú ẩn và làm một cõi để đi về.
08 Tháng Tư 2009(Xem: 70030)
SÁNG Thức giấc buồn thiu. Mưa rơi hiu hắt Người qua đìu hiu Lòng vắng tiêu điều!
08 Tháng Tư 2009(Xem: 65369)
Tình cứ đến, cứ như chồng vở cũ, Mở từng trang là từng chữ… yêu người. Cho ta viết bài hoan ca vô tận, Cho người về nhớ mãi phút thanh xuân!
07 Tháng Tư 2009(Xem: 66284)
Anh làm sao hiểu được. Những cánh buồm ký ức có thể mang chở tình yêu của chúng ta trở về, nguyên vẹn, tràn đầy .
06 Tháng Tư 2009(Xem: 71920)
Mưa rơi! mưa rơi! Đường chưa quên lối Sao nghe lạc loài Nhịp chân bối rối Theo mưa tìm ai?
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67514)
Tháng ba hương bưởi thơm nồng Bỗng tha thiết nhớ một dòng sông xưa. Công viên dưới bóng hàng dừa Em, anh tình tự buổi trưa thuở nào.
06 Tháng Tư 2009(Xem: 67336)
Lần cuối gặp em lúc lập Đông, Đồn anh đóng mãi tận Bình Long. Thân trai chinh chiến đâu ai biết, Em ở Đồng Nai mãi ngóng trông.
31 Tháng Ba 2009(Xem: 69439)
Nắng reo bài tháng ba Lên bát ngát hoa vàng Trong khu vườn êm ả...
30 Tháng Ba 2009(Xem: 71641)
Ngày đầu một năm giở tờ lịch mới lòng như lá rơi chờ cơn bão nổi.
29 Tháng Ba 2009(Xem: 67266)
Biên Hòa giờ này còn đâu trường cũ. Một thuở hồn nhiên, ấp ủ tình đầu! Em ở bên này, tìm trong ký ức, Khung cửa, bậc thềm, góc lớp…chìm sâu!
29 Tháng Ba 2009(Xem: 66050)
Ở một góc đời em đã có, Những ô cửa nhỏ, bậc thềm quen. Sân nắng giờ chơi, trường lớp cũ. Quay lưng, còn nhớ thuở êm đềm?
29 Tháng Ba 2009(Xem: 69245)
Mỗi ngày em liên tưởng đến những chuyến tàu sẽ mang anh đi, sẽ trả em về, và em khóc...
27 Tháng Ba 2009(Xem: 70595)
Tình nồng hương đượm mong manh, Dẫm chân ta bước cuộc tình lỡ duyên!