Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Châu Mỹ Quế - Kiều Oanh Trịnh - XÔN XAO NẮNG HẠ - CÒN VƯƠNG NẮNG HẠ

31 Tháng Bảy 201511:49 CH(Xem: 24677)
Châu Mỹ Quế - Kiều Oanh Trịnh - XÔN XAO NẮNG HẠ - CÒN VƯƠNG NẮNG HẠ


XÔN XAO NẮNG HẠ

 XONXAO

Khi ánh nắng ban mai không đủ sức mang lại sự dịu dàng cho vạn vật bởi cái không khí oi nồng nhanh chóng choán ngập khắp mọi nơi, và sắc vàng nhẹ nhàng của hoa mai xa dần, nhường bước cho màu đỏ rực kiêu kỳ của phượng hồng bước đến, thì vạn vật khẽ khàng “Chào Hạ”.

Mùa Hạ đến rồi, mùa Hạ mang đến biết bao nhiêu xao xuyến, bùi ngùi cho những ai đã qua ngưỡng cửa học đường và biết bao niềm vui lẫn chút buồn cho những ai đang khoác áo học trò. Mỗi người một tâm trạng, một nỗi niềm, những xôn xao, những lắng đọng, những đợi mong, những luyến tiếc và để rồi, miên man hoài trong nỗi nhớ.

Ngày ấy, bây giờ với tôi thật xa quá, xa tít mù khơi. Nếu ngoái đầu nhìn lại, không thể nào tìm thấy. Nếu đưa tay vẫy gọi, chỉ có tiếng gió thoảng và chỉ còn thì thầm với tiếng lòng mới nghe được trái tim rộn rã mà thôi. Tôi vẫn thường tự hỏi: Không biết bây giờ bạn bè còn nhớ hay quên? Và anh bây giờ ở tận nơi đâu? Không biết bây giờ anh có bao giờ nhớ đến ngày xa xưa ấy? Và muôn ngàn “không biết” cứ như thế ở mãi trong tôi.

Ngày ấy, những năm cuối của thời Trung Học, bạn bè và tôi có những ngày thật ngọt ngào, êm đẹp bên nhau. Ngoài những buổi học ở trường, cũng như những buổi học thêm, miệt mài, chăm chỉ với những lo âu, kỳ thi tốt nghiệp, Thi vào Đại Học, Cao Đẳng, trường học nghề Chúng tôi còn có những ngày Chủ Nhật hiếm hoi để cùng nhau du ngoạn, picnic, hay nay đến nhà bạn này, mai đến nhà bạn khác ăn chè, ăn cháo, v.v. rồi chèo thuyền dọc theo bờ sông, đắm mình trong làn gió mát hay vào rạp ciné thưởng thức những phim hay. Nhóm chúng tôi gồm năm, sáu bạn, nam nữ thân nhau, thương mến nhau cùng chia xẻ những buồn vui của tuổi trẻ và chưa đi xa hơn tình ban. Những lần có phim hay nổi tiếng là cả nhóm chúng tôi kéo nhau đi xem, không hề bỏ qua, những phim: “Con Hạc Trắng, Cầu Sông Kwai, Sayonara”, v.v...

Tôi nhớ, có một lần vừa xem phim xong, sau phần giải khát, bạn bè chia tay, ai về nhà nấy. Anh bạn đưa tôi về, trên đường anh hỏi:

— Chắc bạn thích xem phim lắm phải không?

Tôi cười, gật đầu:

— Ừ, thích mới đi chứ, mà bạn thích không

Anh ấy ngập ngừng

— Thích ít thôi, nhưng thích đi thì nhiều

Tôi ngạc nhiên

— Không thích, sao lại chịu khó đi

Anh ấy càng ngập ngừng hơn

— Vì bạn thích, mình thích đi theo

Nói xong, hai tai anh đỏ bừng, mặt tôi cũng ửng đỏ. Hai đứa không dám nhìn nhau và không ai nói thêm điều gì cả.

Lại có lần, trong nắng hè oi ả, nhóm chúng tôi rủ nhau đi núi. Bọn con gái mang lỉnh kỉnh nào bánh, kẹo, trái cây, nước uống, bọn con trai khệ nệ khiêng vác Theo đường lên núi, chúng tôi leo qua các bậc tam cấp, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò, lên đến đỉnh núi lúc nào không biết. Đứng trên núi cao, nhìn xuống, phía dưới những cánh đồng, làng mạc, đường sá như những ô cờ xinh xắn gọn gàng xa xa dòng sông lặng lờ uốn khúc, miệt mài mang phù sa bồi đắp bên bờ. Tôi ngắm nhìn mãi, buột miệng kêu lên:

— Tuyệt quá, cảnh đẹp làm sao!

Anh bạn đứng bên thì thầm:

— Cảnh đẹp, ngắm đi cho thỏa thích nhưng đừng quên đường về và cả người đứng cạnh đó nghen.

Bất chợt, cô bạn từ sau đi tới, tinh quái đọc mấy câu thơ:

Sông sâu bên lở, bên bồi

Có thương thì nói, ỡm ờ làm chi?

Cả bọn cười ồ, vỗ tay thích thú. Anh bạn lại đỏ tai, tôi đỏ mặt. Một bạn khác thấy thế chêm vào:

— Lạ không? Chỉ nói thế mà bạn này tía tai, bạn kia đỏ mặt. Các bạn thấy kỳ chưa?

Rồi cả bọn đồng thanh:

— Kỳ lạ kỳ. Kỳ quá xá kỳ

Lúc đó tôi muốn chui xuống đất cho rồi. Trưa đến, bày đồ ăn thức uống ra, cả bọn vừa ăn vừa đùa giỡn.

Chủ Nhật khác, cả nhóm lại đến nhà tôi. Khu vườn rộng thoáng mát, đủ các thứ trái cây, nào bưởi, mận, ổi, lại có cả chuối chín, đu đủ, v.v... tha hồ cho bọn con gái thích chua, bọn con trai vừa lòng hảo ngọt. Anh bạn tôi xông xáo hái bưởi, bẻ ổi, mận, rồi gọt vỏ mời các bạn. Một bạn trai tinh nghịch lấy cái nón của một cô bạn gái, đặt lên đầu anh rồi nói:

— Giỏi lắm, hôm nay bạn xuất sắc trong vai tỳ nữ

Người khác lại chêm vào:

— Không phải, rất xuất sắc trong vai chủ nhà chứ. Chủ nhà mời khách đấy

Một bạn nữa bắt chước giọng ông già:

— Thôi, thôi, các con đừng nói tầm bậy, cháu nó buồn. Ý mà quên nữa, xin lỗi nói lại, đừng có nói tầm phải, cháu nó mừng... ha ha ha…

Anh bạn cười giả lả

— Thôi đi, mấy ông, mấy bà, im đi cho con nhờ. Bây giờ có ăn không thì nói?

Cả bọn hùa theo:

— Dại gì không ăn, mà ăn thì cứ ăn, nói thì cứ. Vui quá là vui!


Ăn xong cả nhóm cùng nhau ra bờ sông ngắm những cây phượng bên bờ trổ hoa đỏ rực. Mỗi lần làn gió nhẹ đưa những cánh phượng nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước lung linh mầu đỏ, lấp loáng sắc nước trong xanh. Lúc này, không ai nói điều gì nữa. Tất cả đều như muốn tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên trong sắc đỏ rực, kiêu kỳ mà ẩn chứa chút buồn xa xăm của phượng vỹ. Chúng tôi càng cảm thấy sự xa cách chia tay ngày đến một gần hơn. Bùi ngùi quá.

Rồi sau khi tốt nghiệp, bọn tôi, đứa lên Đaị Học Cao Đẳng, đứa vào Chuyên Nghiệp, đứa đi làm Thời gian êm đềm trôi mãi. Giòng đời cuốn hút, quay cuồng không ngừng lại. Bạn tôi mỗi người một hướng. Có bạn còn được gặp lại, có bạn bặt tin luôn.

Riêng anh, tôi không hề gặp lại. Không biết anh giờ ra sao? Thành đạt, vợ con đề huề, hạnh phúc chứ? Tôi thầm mong anh như thế. Và tôi tự hỏi. Có bao giờ anh nhớ đến ngày xưa không? Nhớ đến những rung cảm đầu đời trong mối tình học trò vụng dại mà không dám nói?

Mỗi lần nghe tiếng ve râm ran, nhìn hàng phượng đỏ rực bên đường, tôi lại thấy tuổi học trò sống lại, lòng cảm thấy nôn nao. “Hạ Ơi”.

Viết cho Mùa Hè 2010

Châu Mỹ Quế



CÒN VƯƠNG NẮNG HẠ
Tiếp theo Xôn Xao Nắng Hạ của Châu Mỹ Quế

 XONXAO1

Thế là mùa Xuân đã hết. Những làn gió Xuân ấm áp không còn nữa, hương vị thơm ngát ngọt ngào của các đóa hoa Xuân bắt đầu tan rũ dưới sức nóng gay gắt của mặt Trời. Những chiếc xe bus màu vàng đã tạm nghỉ không đưa đón học sinh ở các trạm nữa. Mùa Hạ đã sang.

Hè về với những buồn vui lẫn lộn, với hân hoan và thương nhớ. Bất chợt đưa anh về dĩ vãng của thời học sinh vào những ngày xa xưa. Anh hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày cũ với nhóm bạn thân thương, và trong đó anh đã có một mối tình học trò thật ngây thơ, vụng dại mà mỗi lần nghĩ đến, anh không khỏi bùi ngùi, luyến tiếc và nhung nhớ.

Ngày đó, ngày xưa xa thật xa. Trong nhóm bạn 6 đứa vừa trai vừa gái, anh đã để ý đến Cô. Cô bạn gái có dáng dấp thanh thanh với mái tóc bồng xõa ngang bờ vai thon nhỏ, và nhất là đôi mắt bồ câu. Ôi! đẹp sao là đẹp! Các bạn cứ cắp đôi anh và Cô. Không biết Cô nghĩ thế nào, riêng anh thì thích thú lắm. Cứ mong có dịp được nghe các bạn chọc ghẹo là tim anh nhảy thình thịch, mặc dù cả hai đều đỏ mặt, tía tai vì xấu hổ, nhưng vẫn thích được nghe, thích được chọc ghẹo….

Những lần đi chơi chung. Anh săn sóc Cô từ li, từ tí. Bất cứ chuyện gì anh cũng đều lo cho Cô hết. Anh không hiểu sao mà cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt của cô thì tim anh lại bồi hồi, xao xuyến. Trong ánh mắt êm dịu, dạt dào ấy chứa hàm bao lời nói âu yếm. Cô ít nói, và rất tế nhị. Có lẽ cô chẳng bao giờ làm mất lòng ai? Cô chiều tất cả bạn bè, vì thế nên anh rụt rè. Anh không dám bày tỏ nỗi niềm, vì thấy cô đối đãi với anh cũng như các bạn khác không có chút gì đặc biệt cả, anh chỉ sợ, mình nói lỡ lời làm phật lòng, khiến cô giận mà nghỉ chơi với anh thì anh sẽ buồn biết mấy! Lâu lâu anh chỉ nói mé, nói cạnh xa xa, anh thấy cô đỏ mặt, chớp chóp đôi hàng mi cong e thẹn. Ôi hiền dịu làm sao!

Anh luôn như một cận tướng theo bảo vệ nữ hoàng, anh thích đi đằng sau, ngắm dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển của cô, để được nghe mùi hương thoang thoảng hương nhu, bồ kết, và thuốc gội đầu tỏa mùi thơm thoát ra từ mái tóc bồng làm anh ngây ngất. Nhiều lúc anh muốn vuốt tóc cô, nhưng tay vừa mới đưa ra, vội vàng rụt lại. Để rồi, ngày tháng đong đưa, tình yêu thầm kín cứ chôn tận đáy lòng. Có lần cùng nhau đi chơi, vào vườn cây trái, anh thấy Cô thơ thẩn bên cây mận hồng đào, Cô nhón gót hái trái mận. Dưới ánh nắng buổi trưa, đôi má Cô ửng hồng như quả mận hồng mơn mởn, xinh quá là xinh…. Một con kiến rơi trên tóc cô, anh vội chạy lại, phủi con kiến khỏi sợi tóc mai. Buột miệng anh nói.

— Tóc bạn mềm và nhẹ như tơ

Cô cười hỏi

— Bạn có dệt tơ đâu mà biết tơ nhẹ hay nặng

— Thì mình nghe người ta bảo sợi tơ mỏng manh mềm, nhẹ và đẹp lắm nên mình chỉ đoán thế thôi

Rồi có hôm, cả bọn rủ nhau lên đồi hái sim, những trái sim tim tím ngọt lịm, cô bảo là có mê sim nhất và mê cả màu tím hoa sim nữa. Khi vào vườn cô cất tiếng hát:

Anh hay chăng mùa xuân sang

Có nghe tim em rộn ràng

Một đêm, một đêm trăng sáng huy hoàng

Trăng soi trên đồi hoa sim

Cánh dài màn đêm lắng im

Lặng nghe giờ đây tiếng ca mong chờ

Ôi, lời nhạc đã hay mà giọng hát của Cô càng hay hơn, thật trong và cao vút, làm anh mê mẩn, anh chỉ muốn chạy lại nắm tay cô để khen mà không dám. Anh đứng như chôn chân dưới đất. Lại có lần cả bọn dắt nhau đi xem phim Con Hạc Trắng … Lúc ra khỏi rạp, thấy mặt cô đỏ au, xụt xịt, nước mắt nhạt nhòa. Anh đưa cho cô chiếc khăn mui soa. Cô lí nhí ám ơn rồi ngượng nghịu:

— Mình không biết tại sao mình hay thương cảm quá. Biết là chuyện phim thôi, mà vẫn thấy ngậm ngùi. Đàn bà Nhật trong sáng, chung thủy và tôn trọng chữ tín, dám hy sinh cả tánh mạng để bảo vệ tình yêu phải không?

Anh bảo:

— Đàn bà Á Đông đều thế. Có lẽ nhờ luân lý đạo đức của Á Châu thuần túy nhẹ nhàng chứ không nóng bỏng như đàn bà Tây Phương. Nhưng thôi, lần sau đừng đi xem mấy phim buồn nữa, bạn hay khóc quá. Con gái sao mà mau nước mắt thế. Nhìn bạn khóc mà mình thót cả tim….

Cô bạn đi kế bên nghe được, nó hét lên:

—  Này, mọi người lại đây mà nghe hai anh chị săn sóc cho nhau mùi mẫn ghê chưa?

Thế là hai đứa lại đỏ mặt. Thiệt tức, rượu có uống đâu mà say đến đỏ mặt chứ? Anh tự hứa. Lần sau nhất định phải bạo dạn lên, bạn có chọc thì anh sẽ cứ lì ra, không thèm mắc cở, riết rồi sẽ quen, bạn sẽ hết chọc ghẹo Nhưng không hiểu sao anh vẫn không thực hiện được.

Một lần khác, các bạn thì đứa về quê, đứa đi chơi xa, chỉ có anh và Cô ở lại thành phố. Anh đến rủ Cô đi ăn kem. Hai đứa đi tung tăng ra phố, sánh bước bên nhau dưới bóng phượng hồng, ghé vào quán kem, anh nhâm nhi ly cà phê đắng, cô múc từng muỗng kem dâu nhỏ nhẹ nhấm nháp. Cô hỏi anh:

— Bạn tình thế nào về tương lai. Thi xong phần Tú Tài II này bạn sẽ làm gì? Có học tiếp không?

— Mình cũng tính học tiếp, nhưng cũng còn tùy hoàn cảnh, còn bạn?

— Ba Mẹ muốn mình làm Cô Giáo, chắc mình thi vào Sư Phạm

— Cô Giáo là nghề tốt cho phái nữ. Khi lập gia đình, đi dạy về còn có thì giờ lo cho gia đình con cái sau này. Phụ nữ thì giản dị như thế thôi, như tụi mình kẹt chuyện lính tráng cho nên tương lai khó đoán lắm… chừng nào bạn lập gia đình, nhớ mời nhé.

— Ừ, nhất định rồi.

Anh chợt buồn. "Cô đã có người yêu? Mình đến muộn mất rồi". Từ đó anh lặng yên không nói...

Vẫn những cuộc đi chơi chung, vui đùa dưới hàng phượng vĩ. Nắng vàng trên cao, hoa phượng cứ thi nhau nở đỏ rực một góc trời. Nhóm bạn trẻ tuy hồn nhiên nhưng cũng không ngớt lo lắng, suy tư nghĩ về mùa thi sắp tới. Rồi sẽ ra sao? Mỗi người một ngã, không biết có còn được tiếp tục vui vẻ như thế này nữa không? Cứ thế mà anh cảm thấy nao nao trong lòng. Xa xa, tiếng ve sầu rộn rã thi nhau dạo khúc nhạc Hè... càng làm lòng anh quay quắt nghĩ về tương lai?

Thế đấy, tình bạn trong sáng như pha lê, không vẩn đục, Cô lúc nào cũng ngây thơ, thánh thiện và rất đoan trang. Anh say mê, ôm ấp mối tình không bao giờ dám ngỏ. Anh nghĩ, có lẽ chỉ nên để mà ngắm, mà chiêm ngưỡng như thế này thì Tình sẽ đẹp như trang giấy trắng. Nếu mình khuấy động, biết đâu Cô không thích thì trang giấy sẽ bị nhạt nhòe dấu mực còn đâu?

Cứ thế mà năm tháng dần trôi, Cô vào Đại Học, anh vui đời quân ngũ. Những lần về phép, anh ghé thăm bạn bè, hỏi thăm thì được biết Cô đã yên bề gia thất và đang làm Cô Giáo ở một tỉnh xa xôi, thế là mộng của Cô đã thành.

Còn anh? Buồn buồn, anh thẫn thờ trở lại những nơi mà ngày xưa anh cùng Cô và các bạn đã từng đến đùa vui, ngồi ôn lại kỷ niệm, nhớ sao là nhớ! Trở về mái trường xưa. Hàng phượng đỏ thắm vẫn đỏ rực một góc sân trường. Bờ tường vôi trắng đã nhạt nhòa theo năm tháng. Đường vào lớp học vắng thưa người. Chỉ có bác gác dan đang quét lá trong sân, anh mới nhớ ra là đang vào Hạ.

Ghé vào cái quán gần trường, nhớ hồi đó bọn anh thường ra ăn đậu đỏ, bánh lọt, anh gọi một ly thạch chè, ngồi nhâm nhi và nhớ về dáng Cô ngày xưa. Anh tự trách, “Tại sao ngày xưa mình rụt rè, nhút nhát quá”. Rồi anh lại nhủ thầm.

“Không nhút nhát thì làm sao? Chẳng lẽ tỏ tình rồi thương nhau với hai bàn tay trắng? Sự nghiệp không có, lấy gì mà nuôi nhau chứ? Làm gì có chuyện một túp lều tranh hai quả tim vàng ở thời buổi gạo châu, củi quế này?'' Có lẽ đó là duyên phận, là tình ngây thơ của tuổi học trò. Nhưng mà sao anh vẫn luôn luôn ghi mãi hình dáng Cô trong tâm trí? Thôi, dù sao đó cũng là một kỷ niệm đẹp của thời học sinh mà anh không bao giờ quên được. Anh chỉ muốn biết, bây giờ, ở một nơi nào đó, không biết Cô có khi nào dành một chút suy tư để nghĩ về anh như anh đang nghĩ về Cô không?

Mấy chục năm qua. Hôm nay, Hè về trên quê hương người. Anh đang ở một nơi rất xa những ngày xưa thân ái, một nơi mà mùa Hè cũng nắng gay gắt, nắng ở trên cao, mặt trời mùa Hè rực lửa, nhưng không có phượng đỏ ngập đường, không ve kêu rộn rã. Các con của anh đang nghỉ Hè, anh lại bận rộn đưa gia đình đi nghỉ mát ở những vùng biển hồ, mát mẻ. Một người bạn vừa phone nhắc lại kỷ niệm ngày thơ, nhắc đến cô bạn gái mà anh đã có một thời thương trộm nhớ thầm. Nàng bây giờ cũng đang là bà nội, bà ngoại ấm êm hạnh phúc, còn anh thì cũng đang làm ông một đàn cháu chắt nội, ngoại đầy nhà.

Nhớ về kỷ niệm, anh miên man mơ tưởng lại thời cắp sách đến trường, rong chơi bè bạn, run rẩy khi chợt thốt ra lời tỏ tình vụng dại với cô ban ngày xưa, anh chợt mỉm cười. Ôi! Thời thơ ấu sao mà dễ thương quá! Kỷ niệm còn vương mãi trong anh, dù đã bao nhiêu năm qua rồi, mỗi người một phương Trời, nhưng lâu lâu, ngồi ôn lại dĩ vãng, anh cảm thấy bùi ngùi, nhớ nhung chất ngất. Mong tìm về một thoáng hương xưa, của những chiều kỷ niệm có nắng vàng hiền hòa, gợi nhớ trong tim.

Anh mong thời gian trôi ngược về dĩ vãng, để anh tìm lại chút dư âm ngày tháng cũ. Tìm gặp lại cô bạn nhỏ ngày xưa. Anh sẽ mạnh dạn nắm tay cô bày tỏ về chút tình ngu ngơ của anh. Rồi anh sẽ tặng cô tập hoa phượng ép khô mà có lần anh nghe Cô nói cô thích hoa phượng ép, nên anh nhặt nhạnh, gom góp đủ các cánh phượng ép thành một quyển sách dày 100 trang, mà không có dịp trao tận tay Cô, anh giữ mãi, giữ mãi cho tới mấy chục năm sau, quyển sách hoa vẫn còn trong ngăn tủ. Anh nâng niu, chiều quý quyển sách hoa như một báu vật. Anh nuôi hy vọng là sẽ có một ngày, anh gặp lại cô bạn nhỏ ngày xưa để trao tặng cô những cánh hoa tâm tình, những cánh hoa theo ngày tháng đong đưa, vẫn giữ nguyên màu sắc rực rỡ, kiêu kỳ. Đó là những cánh hoa học trò mang thật nhiều kỷ niệm.

Đang miên man mơ mộng, bỗng chuông điện thoại reo vang…. Anh chợt bừng tỉnh:

—    Hello, xin lỗi ai đấy? Ồ! họp mặt các bạn cũ à? Mình không về được đâu. Bồ có về cho minh gửi tí quà cho cô bạn xinh xinh của tụi mình ngày xưa nhé.


Vài tháng sau. Một lá thư từ quê nhà gửi sang cho anh:

Bạn thân mến,

Mình vô cùng xúc động nhận được món quà bạn gửi tặng mình. Bao nhiêu kỷ niệm bỗng hiện về trong trí nhớ, mắt mình cay cay, ông xã mình thấy, hỏi chuyện gì, mình đưa cho ổng xem món quà bạn gửi. Ôi dấu yêu làm sao! Một trời kỷ niệm chợt hiện ra. 

Nơi đây, cũng đang mùa phượng vĩ. Phượng đỏ rực cả khung trời kỷ niệm. Mới đây mà đã mấy chục năm qua, thời gian vun vút như thoi đưa. Thoáng chốc mà chúng mình đã già cả hết rồi. Bạn ở phương xa, mà vẫn nhớ về mình của những ngày tháng cũ, thật cảm động vô cùng. Món quà của bạn tặng thật ý nghĩa và quý giá đối với mình. Đó là tình bạn cao quý, tình thương yêu thuần khiết của tuổi mộng mơ. Cũng có nhiều lúc mình mơ lại dĩ vãng, nhớ lại những buổi vui chơi bè bạn, nhớ những lời âu yếm nhẹ nhàng của bạn cùng những sự săn sóc, đón đưa.

Hồi đó, mình cũng biết bạn đã thầm thương mến mình mà không dám nói, vì chẳng biết được tương lai sẽ ra sao? Và mình cũng có những lúc vấn vương, sung sướng khi nghe những lời bạn tỏ bày nhè nhẹ hay những lời gán ghép của đám bạn thân. Nhưng rồi khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả. Bạn xa rời thành phố, mình tiếp tục học hành, lập gia đình, theo chồng về một tỉnh xa, làm nghề gõ đầu trẻ, cùng chồng lo mái ấm gia đình nho nhỏ của mình, bận rộn với cuộc sống cơm áo, gạo tiền, con cái, v.v... Thế là: Chuyện ngày xưa đi dần vào quên lãng. Hôm nay, ký ức bỗng hiện về với bao nhiêu thân thương, yêu dấu. Các bạc ở khắp nơi về đây họp mặt mà thiếu bạn, mọi người đều nhắc đến bạn, mình chợt nao nao. Một thoáng hương xưa mong manh hiện về. Nhớ sao là nhớ. Mình mong ngày nào đó bạn về thăm quê hương để chúng mình có dịp tâm sự và khơi lại những kỷ niệm buồn vui của một thời thơ ấu đã qua.

Rất vui khi biết được bạn đang vui vẻ bên mái ấm gia đình. Mình cũng vậy. Tuy đời sống ở đây không sung túc, tráng lệ như nơi bạn ở, nhưng gia đình mình cũng cơm no áo ấm. Mình cũng rất đầm ấm bên người bạn đời hiện tại, anh rất thương yêu, chiều chuộng mình. Như thế là hai chúng ta đều đã tìm được nửa thương yêu toàn vẹn của chúng mình rồi phải không?

Bạn bè thì chỉ biết mừng vui khi được tin nhau, nghĩ và nhớ về nhau là đủ rồi phải không? Thôi nhé. Vài lời thăm hỏi, thân thương chúc bạn và gia đình luôn luôn vui mạnh… Nếu có dịp nhớ về thăm nha! Cho mình gửi lời cám ơn đến nửa thương yêu của bạn đã gửi cho mình xấp vải lụa tơ mềm và nhẹ như sợi tóc đấy.

Thân

 

Thế là được tin nhau. Cô đang rất bình yên và hạnh phúc. Đó là điều anh mong ước vô cùng. Anh mỉm cười sung sướng vì anh vừa tìm lại được một chút vấn vương của màu Nắng Hạ ngày xưa. Tuổi thơ hiện về trong anh, những ngày Hè năm cũ đã gợi cho anh niềm vui dạt dào nhớ về Kỷ Niệm.

Anh chợt nhớ đến bài “Đồi Sim” mà cô đã hát khúc đầu ngày nào, anh hát lời kể tiếp:

 

Em ơi anh đợi chờ em

Mỗi đêm mơ bao mộng lành

Một hôm trời vui chim hót trên cành

Xin cho đôi mình bên nhau

Xin thời gian im lắng sâu

Mộng đâu về tô giấc mơ ban đầu

 

Gió đêm len qua mành thưa

Có hay nỗi lòng đêm mơ

Nhớ nhau biết bao cho vừa

Nói chi cũng thừa

Chỉ cần chiều nay có em….

 

Đêm qua khi tình lên khơi

Ước mơ tô bao mộng ngời

Người ơi, tình anh như suối ven hồ

Enh ơi, trên đồi hoa sim

Tưng bừng ca vang lũ chim

Gọi nhau về chia trái sim cuối mùa...

 

Kiều Oanh Trịnh, Hè, 2015

 

09 Tháng Tám 2020(Xem: 12859)
Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng. Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.
04 Tháng Tám 2020(Xem: 11192)
Nhà báo Hà Tường Cát, cựu tổng thư ký nhật báo Người Việt, qua đời lúc 7 giờ 30 phút sáng Thứ Hai, 3 Tháng Tám, tại bệnh viện Fountain Valley, California, thọ 80 tuổi, vì bệnh già.
02 Tháng Tám 2020(Xem: 13179)
Cũng như hết mùa hè mùa Thu sẽ đến. Cháu tôi không được đến trường nhưng vẫn được học online. Những đóa hoa của vườn hồng Portland cũng sẽ héo tàn, nhưng những nụ hoa mới sẽ mọc lên, thay thế và rực rỡ vào mùa Xuân tới.
02 Tháng Tám 2020(Xem: 12221)
Anh ghé lại chiều thu vàng vọt Nho cuối mùa, anh lỡ cuộc tình Chẳng thể nào hò hẹn ba sinh Thôi cứ thế, em mãi là 18.
27 Tháng Bảy 2020(Xem: 8815)
Mục đích là hướng dẫn về tai biến mạch máu não, cung cấp những tin tức về nghiên cứu và điều trị,và những chương trình sẽ làm trong cộng đồng.
27 Tháng Bảy 2020(Xem: 12822)
Ngày sinh nhật này có ý nghĩa lớn lao đối với em. Em sẽ dành cho chồng em những gì lãng mạn nhất để chuộc lỗi lầm..Đương nhiên em sẽ giấu kín như bưng chuyện ngày hôm qua, một ngày vô vị nhất trong cuộc đời em. Tất cả điều tồi tệ xảy ra vì em đã quá GHEN.
25 Tháng Bảy 2020(Xem: 14678)
Sáng nay nhìn bạn mừng sum họp Tôi bỗng thấy đời như giấc mơ Những gương mặt ấy thời con gái. Rưng rưng xúc động thuở dại khờ.
25 Tháng Bảy 2020(Xem: 14441)
Tình Ta chân chất đậm đà Dù cho xa cách lòng già nhớ thương. Mặc dù Đại dịch nhiễu nhương. Ngày xưa thân ái như đương trở về.
18 Tháng Bảy 2020(Xem: 13218)
Lucy đã từ giã chúng tôi để trở về nơi nó bắt đầu. Mạng sống của sanh linh đều đến rồi đi. Tôi rồi cũng sẽ ra đi như nó.Tôi không biết nó từ đâu đến, nhưng nó đã chấm dứt cuộc đời ở tại nơi này, trong tình thương của đại gia đình chúng tôi.
17 Tháng Sáu 2020(Xem: 15734)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: LỜI TÂM SỰ CÙNG CHA – Thơ Ngọc Quý- Phổ nhạc: Đăng Phương Hòa âm: Quang Đạt - Kim Ngân trình bày
07 Tháng Sáu 2020(Xem: 14545)
Con sẽ bay theo gió Và rơi xuống gốc cây Ủ mục theo ngày tháng Thêm đất màu nơi này Một mầm non lại nhú Những chiếc lá tái sinh Cây cội nguồn Đất Mẹ Bao thế hệ giữ gìn.
07 Tháng Sáu 2020(Xem: 13224)
Xin đừng đập phá. Xin đừng mang theo gạch đá, búa và gậy gộc để đập phá cửa kiếng. Khi một tiếng bụp vang lên. Những tấm kiếng rả ra và gục xuống rệu rạo. Có khác gì một thây người bị thương quỵ xuống.
30 Tháng Năm 2020(Xem: 15169)
Chúc mừng cháu hôm nay thành tựu Tốt nghiệp học sinh giỏi của trường Hết hè này cháu phải lên đường Sống tự lập đời sinh viên Đại học.
30 Tháng Năm 2020(Xem: 13611)
Ngày Memorial Day, tôi treo lá cờ Hoa Kỳ trước nhà để tưởng niệm và tri ân. Trong nhà, tôi mua hoa và trái cây đặt lên bàn thờ ba tôi. Tôi đốt hương khấn nguyện cho hai người cha, hai người lính.
23 Tháng Năm 2020(Xem: 13090)
Khi không thể bắt tay nhau vì sợ lây nhiễm, hãy cúi đầu trước nhau hay những ngón tay khép lại xá nhau trước khi bước vào cuộc họp. Sự khiêm cung cũng giảm đi những căng thẳng và ý nghĩ đen tối hại nhau.
22 Tháng Năm 2020(Xem: 14832)
Nếu một ngày điều này có thật Thì con ơi! chuyện đó cũng thường Hãy tin đi ở cõi vô thường. Mẹ an lạc bình yên, siêu thoát.
15 Tháng Năm 2020(Xem: 15392)
Để Mẹ ra đi lòng thanh thản. Vui cùng cây cỏ với trăng sao. Tự hào phủi sạch bao nghiệp chướng. Nhẹ nhàng hồn phách bay lên cao.
10 Tháng Năm 2020(Xem: 9337)
Chúng ta đã bước vào tháng Năm. Tháng của an vui và hạnh phúc. Hãy chúc lành cho nhau và mong rằng nắng ấm tháng năm sẽ đem đến nhiều tin tốt hơn về dịch bệnh, kinh tế và chính trị. Chào mừng tháng Năm, tháng của những hy vọng.
09 Tháng Năm 2020(Xem: 15154)
Năm nay Phật Đản chẳng đi chùa Dịch cúm hoành hành phải chịu thua Trong bếp rộn ràng nồi cháo nấm Ngoài sân tíu tít cháu chơi đùa
03 Tháng Năm 2020(Xem: 13389)
Hôm nay thứ năm ngày 30/4/2020. Tôi thức dậy sau một đêm không ngon giấc. Tối qua trên iphone một mình cô độc, tôi nằm xem những bài viết, những video nói về ngày 30/4 mà thao thức.
02 Tháng Năm 2020(Xem: 15514)
Tháng tư đói rạc nơi nơi Bo bo cho ngựa, nay người phải ăn Từ nay xuống kiếp lầm than Đọa đày dân Việt hàm oan tội gì?
02 Tháng Năm 2020(Xem: 15303)
Thư bất tận ngôn! Xin chúc bạn: Ráng mà gầy dựng chút tương lai Phần ta, còn quãng đời hiu hắt Như khói hoàng hôn muộn cuối ngày.
02 Tháng Năm 2020(Xem: 18075)
Nguyện Mẹ siêu sanh cõi vĩnh hằng Hương linh của mẹ được vinh thăng Theo chân Phật Tổ về Tịnh Độ Thoát vòng sinh tử dứt nghiệp căn.
26 Tháng Tư 2020(Xem: 13318)
Nguyện Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn hương linh Phật Tử Lê Văn Tới Pháp danh Nhật Minh tạ thế vào 20/4/2020 nhằm ngày 28/3 năm Canh Tý tại San Jose về cõi niết bàn.
24 Tháng Tư 2020(Xem: 14234)
Thoát xa cõi tạm xô bồ Sát na hơi thở bên bờ tử sinh Con đường riêng chỉ một mình Giữa mùa dịch bệnh hành trình lẻ loi
18 Tháng Tư 2020(Xem: 15332)
Không ai muốn mình có một vết sẹo trên người cũng không ai muốn mình sống với những nỗi đau. Những ai gây ác nghiệp chắc chắn sẽ nhận hậu quả, mọi sự việc trên đời vẫn còn đang tiếp diễn. Chúng ta hãy chờ xem mọi việc sẽ phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.
17 Tháng Tư 2020(Xem: 16307)
Đám tang chị tôi đầy nước mắt Vỏn vẹn 10 người. Chồng, con, cháu chỉ được 8 người Nhà quàn hai người Đúng như luật lệ. Tôi đứng xa xa như người viếng mộ Tham dự chui tang lễ chị mình.
14 Tháng Tư 2020(Xem: 12417)
Có lẽ hai ông Tổng thống và Thống đốc chỉ huy chiến tuyến chống dịch, trước những con số kinh khủng cũng đã tìm thấy mối đồng cảm trong cõi đời phù du này chăng?