Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Dại - NGƠ NGÁC NHÌN

18 Tháng Tư 201511:42 CH(Xem: 29444)
Cỏ Dại - NGƠ NGÁC NHÌN

 

NGƠ NGÁC NHÌN

                                                                                                           ngo ngac nhin                                                                                                                                                                                                        

          Tôi chẳng hiểu gì hết. Mọi người cứ chen lấn xô đẩy nhau để đi tới. Tôi bị đẩy đi, cuốn theo dòng người hỗn độn nầy. Đi đâu? Làm gì? Chuyện gì đã xảy ra? Tôi cũng chẳng biết. Tôi đã lạc mất Ba Mẹ tôi rồi. Mặc mọi sự việc trước mặt tôi xảy ra, tôi ngơ ngác, dáo dác, rảo mắt nhìn trong dòng đám đông người chen lấn nhau. Tôi chỉ có được tiếp tục đi mà không thể quay đầu nhìn lại. Nước mắt tôi ứa ra, lăn dài trên má tôi. Ba tôi đâu? Mẹ tôi đâu? Chẳng ai xung quanh màng đến tôi cả. Thân thể tôi không là gì hết, mạnh mọi người cứ phóng bừa lên đầu, lên cổ tôi, tóc tôi, mặt tôi, xô đẩy tôi. Có tiếng thúc đẩy phía sau lưng, nhanh lên, lẹ lên, nhiều tiếng ồn ào lấn áp cả tai. Không còn một sự lựa chọn, tôi bị lấn bước theo lên nhiều bậc cầu thang, vội vã, hấp tấp, không hiểu vì sao?... Đi về đâu? Tại sao tôi ở đây? Tôi bước ra bậc thang cuối cùng. Bụi bậm bay tứ tung, mù mịt, cay mắt tôi. Dòng người tiếp tục, xô đẩy, chen lấn, bấn loạn cả lên, tôi mất thăng bằng bị ngã và té xuống đất. Bước chân từng người nầy đến người kia giẫm bừa lên cơ thể tôi, không một chút thương tâm. Tôi đau quá, với phản ứng tự nhiên, tôi đưa tay  lên che lấy đầu tôi, bảo vệ cơ thể tôi một cách yếu đuối, vụng về. Nước mắt tôi ướt đẫm cả gương mặt tôi. Mồ hôi tôi ướt đẫm cả áo tôi. Tôi nghe tiếng động cơ của chiếc trực thăng đang nổ máy. Tôi thấy trong bóng bụi mờ, người thanh niên đang tiếp tay nắm vói lấy một cụ già để đỡ lên chiếc trực thăng. Bất chợt tôi thấy thân hình nhỏ bé của tôi nhẹ bỗng lên, được nhấc ra khỏi mặt đất, chơi vơi trong khoảng không gian và được ai đó kéo vào trong chiếc trực thăng. “Không! Không! Ba tôi đâu? Mẹ tôi đâu?,...”. Tôi đang đi tìm Ba tôi, tìm Mẹ tôi. Có ai biết Ba tôi, Mẹ tôi đang ở đâu không?. Không ai còn màng hay muốn nghe tiếng la hét nhỏ bé, thất thanh, tuyệt vọng, sợ hãi của một con chim con đang lạc bầy!?... Chiếc máy bay trực trăng cất cánh rời cao ốc, bốc lên cao. Tôi ôm mặt khóc tức tưởi, nức nở!

          … Lúc bấy giờ, tôi chỉ mới lên được 5 tuổi. Rời quê hương, rời Ba, Mẹ theo dòng định mệnh, trong một hoàn cảnh quá bi đát, hãi hùng, bất ngờ, vượt quá mức tưởng tượng của trí óc còn ngây thơ của tôi. Tôi chơi vơi, dáo dác, bơ vơ, mệt mỏi. Cả thân hình ê ẩm bởi những bước giẫm của nhân tình những giây phút vừa qua, tôi thiếp đi lúc nào tôi cũng không biết. Khi tôi mở mắt ra, mọi người trước mặt tôi, ai cũng xa lạ cả, tôi tiếp được một vài nụ cười làm quen lẫn thương cảm. Và … tôi chợt nhận thức trong nỗi đau xót xa: Giờ đây tôi là một đứa trẻ lạc loài. Tôi cũng không biết tôi đang đi về đâu?

          … 15 năm lưu lạc trên xứ người. Tôi vẫn chưa tìm được tin tức của Ba, Mẹ tôi. Tôi oán giận định mệnh. Tôi chen chúc trong thế giới đầy vật chất, xa hoa, tự do nhưng thiếu tình thương gia đình. Tôi cảm thấy tôi như là một “người tàn phế”. Khi mất tình thương thì lúc đó ta mới hiểu và quý tình thương như thế nào?. Tôi buồn tủi, an phận trong cuộc sống thiếu hạnh phúc và mái ấm của gia đình. Hằng đêm tôi vẫn mong tưởng những giây phút tôi có thể trở lại quê hương, tìm gặp lại Ba, Mẹ tôi cho dù trong giấc mộng. Tôi vẫn thầm cầu nguyện tất cả những Đấng Tối Cao ngày cũng như đêm, …

          … 30 tháng 4, một ngày của mỗi năm, một ác mộng đã khởi dậy trong cuộc đời tôi, … 40 năm trôi qua, 40 lần của một cơn ác mộng. Giá của sự tự do mà tôi phải trả quá đắt. Tự Do hay Tình Thương Ba, Mẹ tôi? Cái nào đáng quý hơn? Nhưng có phải chính tôi, tôi muốn tự đi tìm tự do? Hay tôi “bị” tìm tự do (?) để vô tình đánh mất đi tình thương mà tôi đang khao khát. Tôi cần tình thương Ba, Mẹ tôi hơn hết?

          Giây phút không thể nào quên. Ngày không thể nào quên.

          Tự Do ơi!  Tình Thương tôi đâu rồi ???

                
Cỏ Dại

Ngày nầy, Bốn Mươi Năm Xưa
Maryland,                     
BaMươiTưHaiKhôngMộtNăm

 

       

17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76739)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!
16 Tháng Sáu 2008(Xem: 42564)
Images/upload/IMG_3784_s.jpg
26 Tháng Năm 2008(Xem: 28061)
Thắm thoát đã gần 9 năm kể từ ngày hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên vào ngày 25 tháng 03 năm 1995 tại nhà hàng " Ánh Hồng " thành phố Westminster.