Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Úa - I FEEL HURT

29 Tháng Ba 201512:32 SA(Xem: 30009)
Cỏ Úa - I FEEL HURT
                  
 
“I Feel Hurt”.
    C.U.

hurt
Tự dưng tim tôi như lắng động, nỗi xót lo khi nghe tin có một người Việt Nam đầu tiên đã bị nhiễm phải Virus Ebola trên xứ người trong khoảng thời gian sôi động và hãi hùng nhất khi Virus Ebola xuất hiện trong nước Mỹ và tất cả những ai có trách nhiệm (Bác Sĩ, các Vị Nghiên Cứu Khoa Học, Y tá, Nhà thương, ..), những người có can tâm, đang phấn đấu gay go và đối đầu với sự chết chóc hay cố gắng tranh giành với tử thần để cứu mạng sống của những nạn nhân bị nhiễm Ebola,…

          Bạn tôi cũng là người gần gũi với tôi nhất, và biết bao nhiêu người khác cùng dòng máu hay khác, trong nước Mỹ hay trên cả thế giới… đã xúc động biết bao khi theo dõi từng giây, từng phút, những diễn tiến thực tế đang xảy ra,… chiếc máy bay vội vã bay lên trên nền Trời đen ngùn, trong đêm khuya tối đó. Bạn tôi ngồi cạnh cùng theo dõi trên TV không kiềm được sự xúc động, lo lắng và kiên nhẫn đã thốt ra: “Lẹ lên!!! lẹ lên!!, lẹ lên !. Chúa ơi, giúp Em đến kịp lúc để được chữa trị”,… Máy bay đáp xuống, bao nhiêu trái tim của những người có trách nhiệm đập vội vã, tranh nhau từng giây, từng phút để cứu “em tôi”, người với tinh thần trách nhiệm cao, can đảm phục vụ hết lòng mình để rồi một giây phút sơ suất đã bị Ebola truyền sang,… Ai cũng cảm thấy thương em, ai cũng cảm thấy lo lắng cho em.  Mọi người đang chăm chú theo dõi sự chữa trị. Có biết bao nhiêu lời cầu nguyện đó đây đang vây bủa cạnh bên em? … Em là ai? Em từ đâu tới? … Ráng cố gắng lên em… Được biết em là ai. Lời cầu nguyện lại được tăng lên gấp bội, gấp đôi, gấp ba, …nhiều hơn và nhiều hơn vì em là người đồng quê hương tôi. Nước mắt tôi vẫn còn lưng tròng khi nhớ lại những phút giây “căng thẳng” nầy. “Em tôi” ơi! ráng lên em tôi ơi!. Em rất can đảm. Hình ảnh em nằm trong phòng nhà (NIH-MD) để được chữa trị, Em có biết ngoài nhà (NIH-MD) nơi em đang nằm chữa trị, có biết bao nhiêu người trông ngóng, chờ đợi tin, bao cặp mắt và bao trái tim đang hướng về em với những lời chúc tốt lành nhất????

          … Nhịp thở tôi (và biết bao nhiêu người đã theo dõi và thật tình  lo lắng cho em) đã trở lại bình thường, những tiếng thở phào vui mừng nhẹ nhõm, và với biết bao hớn hở khi được tin em đã được chữa trị đúng lúc, kịp thời. Cuối cùng những lời thành tâm cầu nguyện của biết bao nhiêu người đã không bị phụ lòng và đã được đáp trả. Em đã thoát khỏi bàn tay của tử thần trong giây phút “thập tử nhất sinh” đó. Em vẫn còn ở lại dương thế với Ba, Mẹ, em gái và toàn thể gia đình, tiếp tục cuộc sống và trách nhiệm của cuộc sống mình. Rồi bao nhiêu lời thán phục sự can đảm nhiệt tình, trách nhiệm của em trên truyền thông, báo chí,… và khắp mọi nơi. Bạn tôi, những người đồng hương và cả có tôi trong đó cảm  thấy rất vui mừng và hãnh diện về em. Chúng  tôi “vô tình” cũng được hưởng chút phần trong những lời tán ngợi đó. “Em tôi” ơi, em có biết nhờ em mà chúng tôi đã hãnh diện biết bao? Em đã được xem như là vị anh hùng. Tên Quốc Gia của cũng chúng ta cũng được nêu lên và nhắc đến. Tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn, vì tôi có cùng dòng máu đỏ như em, cùng đồng hương. Tôi đã xúc động rất nhiều và rất vui mừng lẫn có chút hãnh diện. …

          Mấy hôm nay báo chí, truyền thanh, ... loan tin về dữ kiện mới nhất về em. Có phải chăng đó là sự thật?
          Tôi tự trách tôi. Nếu ngày đó tôi đừng chú ý gì nhiều đến em (dù đồng hương), tôi không để những tình cảm, xúc động lan tràn quá nhiều đến em, ... Hôm nay chắc có lẽ tôi cũng chẳng phải cảm thấy gì hơn. Chắc tôi cũng chẳng phải làm sao.!?!?. Tôi thật tình  “I feel hurt!”.
                                                         
Maryland, NgàyCủaThángCủaNămHaiKhôngMộtNăm.
Cỏ Úa.

12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91425)
Mưa ngày xưa, môi ướt - mắt cười Mưa bây giờ, mắt ướt - môi đẫm lệ cay!
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 97219)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 67341)
Chủ nhật, ngày 6 tháng 9 năm 2009 vào lúc 1 giờ trưa, Hội An Việt tại Vương Quốc Anh đã tổ chức Đại Lễ Kỷ Niệm 30 Năm Người Việt Tị Nạn Đến Anh Quốc. Buổi lễ dưới sự chủ toạ của ông Vũ Khánh Thành, cựu Giáo Sư Trung học Ngô Quyền, Biên Hòa, Giám Đốc Sáng Lập và Điều Hành Hội An Việt, Nghị Viên Thành Phố Hackney;
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82000)
Lâu lắm mới về  thăm Xứ Bưởi Thăm NGÔ  QUYỀN trường cũ dấu yêu
05 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91491)
Thu xưa áo trắng tan trường Mưa rơi ướt tóc người thương đợi chờ
04 Tháng Mười Một 2009(Xem: 94639)
Tôi không là họa sĩ Chì biết lặng lẽ nhìn Sợ...mùa thu thức giấc Sợ...lá vàng rơi nhanh.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 210288)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
01 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100365)
Lại thêm một lần đi giữa đường Thu Mưa đau lòng những ngã tư lá chết
30 Tháng Mười 2009(Xem: 100841)
Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.
17 Tháng Mười 2009(Xem: 95861)
“Mẹ già như chuối ba hương, Như xôi nếp một, như đường mía lau"
17 Tháng Mười 2009(Xem: 69526)
biển chiều, bãi vắng, sóng dồn nghe đời như đã hoàng hôn ít nhiều
17 Tháng Mười 2009(Xem: 71328)
Không thể thấy được nhau nữa rồi Nắng rơi xuống nhạt nhòa trắng xóa
17 Tháng Mười 2009(Xem: 66914)
  Má ốm rồi hàng cau buồn trước ngõ   Hoa cau vàng rơi lả tả xuống sân
17 Tháng Mười 2009(Xem: 68724)
Đêm quỳ bên ảnh Mẹ Lại thấy xa thật xa Xa như hồi thơ trẻ Ôm chân Mẹ đòi quà Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 68077)
Con dài gót tha hương Như có mẹ bên đường
17 Tháng Mười 2009(Xem: 69492)
Còn cơn bão nào không Từ khi con mất Mẹ Đêm vẫn đen vô cùng Theo sau chiều bóng xế Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 68888)
Thưa Mẹ ! Đêm rồi con chiêm bao Thấy Mẹ trẻ như Mẹ thuở nào Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 65631)
bao nhiêu bài thơ viết chẳng nhắc đến mẹ hiền vì sao? con chợt hiểu – vì tình mẹ vô biên!
17 Tháng Mười 2009(Xem: 73169)
Tiễn má đi trong nhang khói nhạt nhòa Chỉ vắng một người sao quạnh hiu đến vậy
17 Tháng Mười 2009(Xem: 82253)
Lớn rồi con vẫn nhớ lằn roi Mẹ dắt con qua ngưỡng cửa đời Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 66284)
Giả biệt Tây Thành, xa cố hương Còn đâu Ba Mươi Sáu Phố Phường Ngàn năm văn vật mờ sương khói Hà Nội từ đây, cách dặm trường
17 Tháng Mười 2009(Xem: 87502)
Theo thời gian Biên Hòa ba trăm tuổi Ba trăm năm một vùng đất hào hùng Không thể nghĩ đó chỉ là đất ở Mà là hồn thiêng nguồn cội non sông.
12 Tháng Mười 2009(Xem: 34726)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung...
14 Tháng Tám 2009(Xem: 66719)
Bốn mươi năm trôi qua Hương tình chưa phai nhòa Biên Hòa em về lại Hẻm cũ bóng người xa
14 Tháng Tám 2009(Xem: 69903)
Ngô Quyền họp bạn thiết tha Hương thơm hoa Bưởi Biên Hòa thoảng bay
08 Tháng Tám 2009(Xem: 69120)
Sao em nỡ vội lấy chồng Tim anh rớm máu cõi lòng nát tan
08 Tháng Tám 2009(Xem: 66487)
Ngày của tôi xưa, hạnh phúc cả bốn mùa. Ngày bây giờ rất vội, hạnh phúc lại bay xa.
28 Tháng Bảy 2009(Xem: 70915)
Còn nỗi nhớ nằm vắt ngang qua tim Không còn gì trên dòng sông xẻ nửa