Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Diệp Hoàng Mai - SÓNG NHỎ NGẬM NGÙI

07 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 30577)
Diệp Hoàng Mai - SÓNG NHỎ NGẬM NGÙI

SÓNG NHỎ NGẬM NGÙI

 

aodai2-large

 

Nguyễn rẽ vào căn quán nhỏ ven sông, không màng ý kiến của An:

- Quán tình nhân mà, Nguyễn…

- Có sao đâu? Xuống xe, mau!..

An xuống xe, dùng dằng chưa vào quán:

- Nguyễn thiệt kỳ cục, cứ thêm đề tài cho bạn bè thêu dệt …

- Thì cứ để tụi nó thêu cho … bằng thích!..

Nguyễn dựng xe, tỉnh bơ nắm tay An vào quán. Chọn chiếc bàn nhỏ bên sông, Nguyễn cười cười:

- Hai đứa cứ …thử làm tình nhân một bữa, hổng được sao? Chủ quán ơi! Cho hai ly sữa tươi …

- Không, cà phê!...

- Vừa phải thôi bạn, nữ tính chút xíu đi. Chỉ mái tóc ngỗ ngáo của An, đã đủ gai mắt thiên hạ rồi!...

Nguyễn nghiêng người, đưa tay ngăn cú đấm chắc chắn không nhẹ nhàng của cô bạn học:

- Minh đùa, đừng nổi nóng. Ngồi yên, mình nói An nghe chuyện này …

- Chuyện gì?

- Có hai chuyện cần nói với An…

- Nói đi, chuyện thứ nhất?

- Mình muốn cảm ơn An…

- Cái gì?!...

- … đã cho mình niềm tin vào bản thân và cuộc sống…

- Hồi nào?

- Từ lúc hai đứa thân nhau. Mặc dù, mình từng hoảng hồn khiếp đảm lần đầu “đụng độ” bạn…

An ngơ ngác nhìn người bạn trai dò hỏi, Nguyễn nheo mắt cười cười:

- Cái lần An khóc ầm ĩ, y như trẻ con bị mất kẹo đó!...

Nguyễn lại nghiêng người, né cú đấm của An. Tiếng cười dòn tan của đôi bạn nhỏ, khiến mấy chú cò con trên đám lục bình giật mình bay tan tác…


*

Trong lớp, Nguyễn được mệnh danh là… Cù lần biển. Không ai giải thích tại sao là… biển, nhưng cù lần là quá rõ rồi. Con trai gì mà nhút nhát đến phát… chán. Nguyễn không thân thiết với ai, và tuyệt nhiên không tham gia bất cứ trò chơi nào chung với lớp. Nguyễn càng tránh né, bạn bè càng trêu ngươi Nguyễn. Cho đến một ngày, Nguyễn suýt ngất vì trò đùa dai của bè bạn. Trái tim yếu đuối luôn đe dọa tính mạng của Nguyễn, từ lúc bạn mới chào đời. Sau lần đó, bạn bè hoảng hồn, không đứa nào dám quấy rối Nguyễn “ Cù lần biển” nữa…

Giữa đám đông, Nguyễn có vẻ lẻ loi cô độc. Được cái nết hiền lành, nên đám bạn nghịch như quỷ sứ quay ra cưng chiều Nguyễn như “hàng quí hiếm, nhưng dễ vỡ”. Đáp lại chân tình bè bạn, thỉnh thoảng Nguyễn vác máy vào lớp kỹ niệm bạn hữu mấy “pô” hình.

Trái với Nguyễn, An là đứa lúc nào cũng sôi nổi ồn ào. Nơi nào có An, nơi đó có trò… quậy phá. Văn nghệ văn gừng, báo chí báo rận… món nào An cũng xông xáo tham gia. Hát hỏng hay, nhưng An hay hát. Viết hỏng hay, nhưng bích báo thiếu bài, lớp chỉ cầu cứu An thôi. An cũng được việc cho lớp lắm chớ bộ! Chỉ cái tính ngang tàng của An, dễ khiến bọn con trai phát cáu. Bọn nó tàn nhẫn kháo nhau:

- Con nhỏ An chỉ có… “ năm phần trăm” nữ tính thôi!...

- Chỉ đứa nào uống mật gấu, mới dám yêu nhỏ An. Nếu không bị buộc mặc áo dài, đố biết nó là con trai hay con gái?…

- Tội nghiệp số phận hai tà áo dài, bị nhỏ An cột ghịt nên hết đường tung bay trong gió…

Đôi lúc quá bực bội, Nguyễn gắt gỏng với An:

 - Con gái gì… kỳ quá! Nói năng chi mà… lung tung quá! Chắc là, Mụ bà nắn lộn!...

An cũng không vừa:

- Xí, con trai gì mà tong teo èo uột như… chuột mắc mưa!..

Công bằng mà nói, tại An tinh nghịch quá nên thỉnh thoảng, Nguyễn tỏ vẻ khó chịu tí tẹo vậy thôi. Chứ Nguyễn đâu thèm chấp nê chi con gái. Nhưng An thì không đâu nghen! Bất đồng một chút, là An nguýt nguýt lườm lườm… Ánh mắt của cô nàng, như muốn “cứa” Nguyễn đứt làm đôi…

 

*

Một lần, Nguyễn dứ dứ trước mặt An tấm hình mới chụp:

- Nè An, bạn có thấy mình “quái đản” không vậy?

An đưa tay định giật tấm hình, nhưng Nguyễn nhanh hơn cất luôn vô cặp. An không dè, mình… thê thảm quá! An trong “tác phẩm… chộp” của Nguyễn, đang trong tư thế chân duỗi chân co, đôi tay uốn lượn giống cò già bon chen tập múa, thiệt ngớ ngẩn vô cùng. Hậm hực lắm, nhưng An xuống nước, lẻo đẻo đi Nguyễn:

- Nguyễn ơi, cho An xin tấm hình đó đi. Năn nỉ mà!...

- Hỏng cho đâu, hình xấu vậy để dành đi khoe hàng xóm… 

Quái, cái tên bạn vốn rụt rè như con gái kia. Sao tự dưng đổ lì y như trâu cổ vậy? Nguyễn bỗng kiên quyết bất ngờ, trước sự mềm mỏng cũng bất ngờ không kém của An. Tức mình, An dậm chân đành đạch như vịt bầu đớp phải thuốc sâu, rồi bất chợt òa khóc ngon lành…

- Lần đó mình hoảng hồn, muốn ngất xỉu luôn…

- Ừ, An nhớ lúc đó mặt bạn xanh dờn, nhìn phát… ớn!

- Cũng hên, hôm đó lớp mình biến đâu mất biệt. Chứ nhìn An khóc, chắc các bạn mình bể bụng, vì mắc cười….

An cũng cười, không giơ nắm đấm đe Nguyễn như mọi lần nữa. Nguyễn nhìn An hồi lâu, “con nhỏ khó ai yêu nổi” đây sao? Bọn con trai lớp Nguyễn “cảnh báo” nhau như vậy. Dẫu rằng thuở ấy, tình yêu chỉ mới là sự ngộ nhận tuổi học trò:

 “Em dấu trong sách vở,

 Một chút buồn hắt hiu.

 Chợt nghe hồn bỡ ngỡ,

 Dường như là …tình yêu…”


- Nè, nhìn gì dữ vậy?..

- Nhiều lúc, Nguyễn thấy An cũng… dễ thương!?...

- Trời đất! Bịnh quá Nguyễn ơi!..

- Nguyễn nói thiệt mà!...

- Thiệt chơi gì cũng dìa, Nguyễn chở An về mau lên! Chủ quán ơi, tính tiền dùm…

 

Nguyễn vẫn ngồi yên, ánh mắt thoáng buồn:

- An, có thích đánh Nguyễn nữa không? Nguyễn ngồi yên cho An đánh nè, không đánh bây giờ sẽ hết cơ hội đó nghen…

- Chuyện gì nữa nè Trời?

- Ngày mai, Nguyễn về phố biển ...

- Đi bao lâu?

- Đi luôn, Nguyễn về quê với gia đình. Cả nhà Nguyễn di chuyển hết rồi, chỉ còn lại Nguyễn thôi. Hôm nay, mình chia tay với An. Mai này, Nguyễn không còn bên An nữa, An phải nhớ là…

Nguyễn nói nhiều lắm, giọng đều đều… Nhưng An không còn lòng dạ nào để nghe, để nhớ những lời Nguyễn nói. Cảm giác hụt hẫng dần lan tỏa, và những giọt nước mắt theo nhau lăn dài, không ngừng rơi trên đôi má An…

*

Lần đầu thăm phố biển, nhưng An cảm thấy thân thiết biển lạ lùng. Từng bãi cát dài, từng con phố rộng, từng rặng thùy dương… hiển hiện mồn một trong trí nhớ của An. Nguyễn “đầu độc” tình yêu biển, bằng những cánh thư xa của Nguyễn từ mấy năm qua….

Biển đêm nay, thật yên ả hiền hòa. Sao đêm lấp lánh, phủ kín trời cao. Ngoài khơi xa, ánh đèn câu mực lập lòe. Bên trong phố, đèn hoa tung tăng giăng mắc. An có cảm giác, hoa đăng phố biển tưng bừng mừng ngày Nguyễn – An hạnh ngộ.

Lúc ban chiều, khi An xuất hiện trước căn nhà – có địa chỉ quen thuộc trên những cánh thư – mà không hề báo trước, Nguyễn bất ngờ cứ đứng như trời trồng trân trối nhìn An:

 - Nguyễn không vui khi gặp lại bạn hiền à? Đành lòng để bạn hiền đứng ngoài đường mà coi được hay sao?...

Nguyễn lúng túng mở toang cánh cổng, đón An vào nhà. Hai đứa bạn nhìn nhau, vỡ oà niềm vui sau bao ngày xa cách:

- Nguyễn khỏe không? Lâu quá rồi, hai đứa không có dịp “oánh” nhau…

- Vu oan cho Nguyễn hả? Tha cho An đó nghen…

Nguyễn và An lang thang trên bãi cát dài. Từng đợt sóng lăn tăn, nhè nhẹ vỗ về bờ cát vắng. Nguyễn và An, thả từng bước chân trần trên nền cát ướt. Cơn lốc tình cờ, xua mái tóc của An quấn bờ vai Nguyễn.

- Nguyễn thấy An thay đổi nhiều không?

- Nhiều!...

- Điểm nào?

- Mái tóc…

Lần đầu chứng kiến An rơi nước mắt, Nguyễn hoảng sợ tưởng chừng ngưng thở. Nhưng sau lần xung đột oái ăm đó, hai đứa dần trở nên thân thiết với nhau. Nguyễn, như hoàng tử gù đánh rơi mất bướu, bỗng dưng trở nên dạn dĩ hoạt bát lạ thường. Nguyễn như thoát khỏi xác ốc, hòa mình hồn nhiên vào những hoạt động cộng đồng. Lúc nào Nguyễn cũng sẵn lòng chiều chuộng và che chở cho An, bất kể những lời trêu chọc vô tư hay ác ý của bạn bè. Không thể nhớ tự lúc nào, An dễ dàng sẻ chia với Nguyễn tất cả những buồn vui, những nỗi niềm khắc khoải riêng tư tuổi học trò.

Nguyễn dần dà khám phá, cái bộ vó ngỗ ngáo dữ dội của An, chỉ là vỏ bọc một tâm hồn mong manh yếu đuối. An dễ bị tổn thương, nên cũng dễ tung đòn tự vệ. Khao khát thương yêu, nhưng An câng câng ra vẻ bất cần. Sẵn lòng giúp đỡ bạn bè, nhưng An chỉ hành động âm thầm, không thích ai hay ai biết.

 - Đừng dối lòng mình nữa, nha An. An nên nhớ, phải biết cách nhận – cách cho cùng lúc, tình bạn mới tồn tại lâu dài. Nếu chỉ biết cho, mà không biết nhận thì cả hai sẽ mãi trắng tay An ạ!...

Một con sóng mạnh, mặt đất thoáng chao nghiêng, khiến An loạng choạng… Nguyễn nhanh tay đỡ, kéo An ghé sát vào người. Một cảm giác thật lạ, thật êm đềm len lỏi trong trái tim An. Ranh giới chỉ còn… một sợi tóc thôi, là hai tâm hồn đã hòa làm một. Nhưng mà, một sợi tóc cũng còn là khoảng cách:

- An mỏi chân rồi Nguyễn ơi! Mình ngồi ngắm sao đi Nguyễn…

Gió đêm trở lạnh, An thoáng rùng mình. Bàn tay ấm áp của Nguyễn siết bờ vai An, thật chặt:

- An nè, cho Nguyễn “ví dụ ta …”

- “… không yêu nhau” chứ gì?

- Biết ngay, An sẽ nói vậy mà…

Giọng nói của Nguyễn man mác, nhẹ buồn như sợi tơ rơi. An tâm trạng rối bời, không thể nói điều gì với Nguyễn lúc này. Tựa đầu vào vai Nguyễn, An lặng lẽ khóc… Một khoảng lặng thật sâu và thật lâu, hai đứa siết chặt tay nhau, lặng yên không nói năng gì… Sau đêm chia tay với Nguyễn và biển, An lặng lẽ lên thuyền vượt biển… 

*

Theo con dốc thoải hướng lên triền đồi, An đến thăm “ngôi nhà mới” của Nguyễn. Ngôi nhà giản dị, chỉ phủ nhiều hoa. Nhà không rào không cổng, nằm ở lưng chừng đồi, hướng ra phía biển. Cả buổi chiều, An thầm thì kể Nguyển nghe cuộc đào thoát cùng gia đình ba mươi năm trước. Vẫn như xưa, Nguyễn lặng lẽ lắng nghe An. Đôi mắt Nguyễn u hoài, nhưng vẫn lấp láy tia nhìn tinh nghịch với An. Vợ của Nguyễn – một phụ nữ hiền lành và hiếu khách – nhắc nhớ về tình bạn của chồng mình:

- Anh Nguyễn nhà em nhắc đến chị luôn. Anh bảo với em, chị là người bạn học mà anh quí mến nhất. Anh bảo, chị mạnh mẽ và tốt bụng với mọi người…

Nguyễn lăn xả vào những hoạt động cộng đồng, quên hẳn trái tim bệnh tật. Gia đình và bạn bè ban đầu ái ngại, nhưng không sao lung lay nổi ý chí của anh. Gặp mùa bão lũ kéo dài, Nguyễn miệt mài băng mình trong mưa cứu giúp bà con. Mọi người khóc thương Nguyễn sau cơn bão lũ, luôn nhắc đến lòng tử tế của Nguyễn với tất cả tình thương yêu và trân trọng.

Một thiếu niên trong đồng phục quần xanh áo trắng mang hương hoa lên đồi, An ngỡ ngàng như gặp lại Nguyễn thân xưa. Vợ Nguyễn giới thiệu con trai:

- Ai cũng bảo cháu là “bản copy” của bố Nguyễn…

- Cháu tên là gì?

- Cháu tên An cô ạ!...

- Trùng tên với cô An rồi…

 - Anh Nguyễn thích tên An lắm, anh dặn em dù trai hay gái cũng đặt tên con là Hoài An…

Một cơn sóng nhỏ, lướt qua trái tim tưởng chừng già nua cằn cỗi của An. Và cơn sóng khác nhỏ hơn, đang ngậm ngùi lăn trên khóe mắt – đã nhiều dấu vết chân chim – của cô bạn học ngày nào của Nguyễn, Nguyễn “Cù lần biển” của An ơi!...

 

Tháng 03/2014

Diệp Hoàng Mai

14 Tháng Chín 2010(Xem: 100868)
Lâu lắm rồi không về lại Biên Hòa Nghe hương bưởi ngạt ngào trong nắng sớm Có dễ hơn ba mươi năm biền biệt Kẻ ở người đi rồi chẳng khác không quen.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 108735)
Có đâu ngàn cánh hạc Bay mãi về một phương Có ai hồn luân lạc Đồng vọng tiếng vô thường
14 Tháng Chín 2010(Xem: 42812)
Triết lý giáo dục tìm ở đâu ra? Thưa nó nằm ngay trong bộ Sách Dân Tộc, gọi là KINH ĐIỂN tức là Lĩnh nam Trích Quái, Việt Điện U Linh, Ca dao tục ngữ, Tứ Thư Ngũ Kinh.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 44077)
Tôi rời mái trường đại học Đà Lạt để “xuống núi” hành hiệp giang hồ vào giữa năm1963. Năm với nhiều biến động nhất thời tuổi trẻ của tôi. Vậy mà nay đã ngót nghét non nửa thế kỷ trôi qua.
30 Tháng Tám 2010(Xem: 100825)
Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim...
30 Tháng Tám 2010(Xem: 45037)
Ôi em đã về rồi! trường cũ rêu phong kín nửa đời. Dung đã về rồi! Chiều áo xua vạt áo bay. Thôi đi mắt lệ buồn hãy đếm mưa khuya đổ thật muộn để bóng ai còn bước trên đường vắng trơn. *Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức: DUNG VỀ- Nhạc và lời: Đào Lê Văn - Ca sĩ trình bày: Minh Quang
28 Tháng Tám 2010(Xem: 44296)
Sóng đã về từng cơn sóng ru bờ xa vỗ về. Còn lang thang tìm dĩ vãng bên hàng dương liễu cũ. Mình tôi đi tìm con phố quen lặng im hững hờ tà áo bay bao chiều
26 Tháng Tám 2010(Xem: 118590)
Thượng tuần tháng giêng trăng dẫn mẹ ra đi Đóa hồng đỏ trên ngực con hóa thành hoa trắng Vu Lan nầy trăng về trong mưa xám Trăng trở lại một mình, hoa vẫn trắng màu tang
26 Tháng Tám 2010(Xem: 103565)
Mẹ già nằm thiêm thiếp Đôi mắt khép hững hờ Mẹ tôi như thế đó Còm cõi trong hư vô
26 Tháng Tám 2010(Xem: 102277)
Em gửi tặng anh Bài Ca Dâng Mẹ Thêm một mùa Thu nữa vắng xa nhau Hai chúng ta, dẫu tóc bạc mái đầu Lòng thương mẹ không bao giờ phai nhạt
26 Tháng Tám 2010(Xem: 96840)
Mẹ nhớ con, ngồi chờ nơi khung cửa Con nhớ mẹ, luôn trông ngóng mỏi mòn Mơ cả nhà quây quần bên bếp lửa Cháy bập bùng, sưởi ấm trái tim con…
26 Tháng Tám 2010(Xem: 98341)
Trong những giông bão của cuộc đời, nơi trú an toàn nhất vẫn là vòng tay của mẹ.
26 Tháng Tám 2010(Xem: 44068)
* Tiêu đề: Tình mẹ * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu * Length: 5:34 minutes (10.2 MB) * Format: Stereo 44kHz 256Kbps (CBR)
15 Tháng Tám 2010(Xem: 39443)
Nguyễn Văn Lục không là sử gia, không là học giả, không là nhà văn và cũng không bao giờ là chính khách nên không thể quy cho tác phẩm của ông bất kỳ tính chất nào liên quan đến các chức danh đó.
07 Tháng Tám 2010(Xem: 108697)
Buổi ra mắt quyển sách “Hai Mươi Năm Miền Nam 1955-1975” của Thầy Nguyễn Văn Lục đã được giới thiệu và phổ biến rộng rãi...
04 Tháng Tám 2010(Xem: 88125)
Thế rồi tình cứ vu vơ Chèo khua thương nhớ quanh bờ chiêm bao Biên Hòa ngày ấy xôn xao Tân Triều hương bưởi ngọt ngào lòng thơm
04 Tháng Tám 2010(Xem: 86251)
Tháng Tám bên nầy vẫn không mưa Ở đây buồn nhớ hướng quê xưa Nhớ chuyện tình yêu ngày tháng cũ Còn trong ký ức chẳng phai mờ
31 Tháng Bảy 2010(Xem: 21775)
Những cây bách lớn nhất được phát hiện gần thành phố Oaxaca, Mexico . Cây bách to nhất có chu vi gần 50m, khiến người ta vẫn thường đùa rằng, đừng ôm cây, hãy để cây tự ôm bạn.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 96678)
Một nhóm bạn bè được tin vào tối thứ sáu 23 tháng 7 năm 2010 sẽ tiếp đón anh chị Huỳnh văn Tươi khóa 6 Ngô Quyền về thăm bạn bè từ Houston Texas.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 94212)
... lần đầu tiên đại diện gia đình Ngô Quyền được mời tham dự trong ngày họp mặt Gia Long tại nhà hàng Paracel Seafood vào đêm 18 tháng 7 năm 2010.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 35522)
Tiêu đề: Hạ tím Artist: Ngô Càn Chiếu Composer: Ngô Càn Chiếu Harmonist: Ngô Càn Chiếu Lyricist: Ngô Càn Chiếu Length: 3:55 minutes (3.59 MB) Format: Stereo 44kHz 128Kbps (CBR)
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 96299)
Dòng Đồng Nai những mùa Hè vui thú Áo trắng Ngô Quyền mơ ước Sông Seine Mộng không thành, chinh chiến đã cách ngăn Sông Seine ơi!. Nhắc chi chuyện tình buồn.
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 35877)
Chắc là có một lúc nào đó bình tâm, mỗi người chúng ta đều tự hỏi không biết mình đã nhận được bao nhiêu chữ từ các Thầy Cô trong suốt những năm dài cắp sách.
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 95862)
Bao mùa thương nhớ anh về đâu? Nhạc buồn nức nở tiếng ve sầu Phượng đỏ bây giờ màu tím thẫm Bao mùa phượng nở vẫn tìm nhau.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 97356)
Một tuần đã đi qua, nhưng dư âm ngày cũ, của Ngày Họp Mặt Ngô Quyền, của càri dê ở nhà Hóa vẫn còn đâu đây.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 96267)
Bài viết nầy của tôi như là một lời tạ lỗi gửi đến những người bạn đã quen thân từ bao năm nay cũng như những người bạn mới quen. Tạ lỗi vì tôi đã hứa với các bạn mà không thực hiện được lời hứa, tạ lỗi vì đã bỏ mất cơ hội để nói lời “chia tay”, “tạm biệt”, “good bye my friends” hay “Au revoir mon ami”.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 95498)
Gặp lại Võ Hải Vương, Đặng Văn Toản, Đỗ Cao Thông, Hóa và nhiều bạn cũ của lớp 1968, lòng tôi đầy những xúc cảm nghẹn ngào. Những hình ảnh của trường Ngô Quyền năm xưa bỗng đâu lại hiện về. Những kỷ niệm của ngày tháng cũ tưởng đã yên nghĩ trong một quá khứ xa xôi nào của tiềm thức.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 45473)
Trong một buổi sáng đầu tháng Bảy đẹp trời và ấm cúng, cùng dịp lễ Độc Lập Hoa Kỳ, ngày họp mặt truyền thống kỳ 9 của hội Ái Hữu Chs Ngô Quyền, Biên Hòa (3 tháng 7, 2010) đã tưng bừng khai diễn với gần 200 thầy cô và cựu học sinh NQ về tham dự