Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA

28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 33163)
Nguyễn Hữu Hạnh - TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA

bia_dsbh_2014-large


TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA


 Từ bài viết “Bút ký Mùa Xuân” của tác giả Lê Biên Hùng gởi đến và chọn đăng trong đặc san đã nhắc đến một đàn anh một người bạn tù của tôi, từ đó tôi mới có ý tưởng viết viết lại như khơi dòng ký ức “Nỗi Nhớ Không Quên”. Định mệnh hay là sự báo trước một sự chia ly cho sự chung cuộc của một đời người.

 Sau khi hoàn tất ngày họp mặt tất niên Biên Hòa cuối năm, bỏ hết mọi việc cần phải làm, tôi vội vã lên San José vào một buổi chiều chập tối và rời San Jose lúc tờ mờ sáng, chỉ kịp lạy tạ 4 lạy một đàn anh người bạn tù quý mến như một lời chia tay. Dù trong thời gian ngắn cũng gặp được người bạn Ngô Quyền từ Việt Nam sang, cũng như gặp Trần Phụng Tiên và Xuyến những người bạn Ngô Quyền khóa 7. Đây lần gặp thứ hai giữa tôi và Tiên tại San Jose, đã 19 năm trôi qua dù là đang sống tại hai miền Nam Bắc Cali. Định mệnh hay sự an bài vì ngày mới đến Hoa kỳ, lần đầu tôi đã gặp lại Trần Phụng Tiên vào đầu năm 1995 trong dịp lên thăm người anh, người bạn tù nầy vừa từ Việt Nam sang, và lần thứ hai gặp lại và đầu năm 2014 cũng là thăm viếng nhưng để nhìn người anh lần cuối trước khi anh trở về cùng tro bụi. Cùng ở California nhưng giữa San José và Orange County sao xa xôi quá.

 Bạn bè Ngô Quyền lâu rồi không gặp lại không có thời gian đối ẩm bên ly cà phê hay ly rượu, để được nhắc lại những kỷ niệm bạn bè ngăn cách một đại đương, kẻ còn người mất và nhớ lại những nụ cười qua hoạt cảnh“ tiếng hò sông Hậu”, thôi thì đành xiết chặt bàn tay cũng đủ ấm lòng.

 Hết việc tư rồi đến việc công, dù bận rộn cũng không quên chuyển tải tâm tình Biên Hòa qua đặc san Xuân Giáp Ngọ Biên Hòa Californnia đến các đàn anh Huỳnh Quan Minh, Lê văn Tới v.v... cũng như những người bạn Trang Tấn Hưng và Dương Minh Đức. Như một sự chia sẻ tâm tình “Biên Hòa ơi! Sao Nhớ Quá” một món quà tinh thần trong dịp đầu Xuân.

 Trở về Nam California với nỗi buồn vời vợi, về những người bạn kẻ ở người đi chắc hẵn cũng sẽ còn gặp nhau ở cuối con đường. Lướt qua nỗi ưu tư phiền muộn để trở về thực tại với bao công việc đang chờ, văn thi hữu réo gọi, đồng hương đồng môn phương xa đang chờ.

 Khi đứng sắp hàng chờ bưu điện mở cửa để gửi đặc san đi khắp mọi nơi, một người đàn ông Mỹ tình cờ nhìn thấy chữ Biên Hòa ngoài bì thơ, ông giới thiệu “Tôi là Tom từng ở Biên Hòa năm 1968, bạn bè của tôi 58 ngàn người đã bỏ mình tại Việt Nam, người Biên Hòa hiền lành, rất tiếc miền Nam rơi vào tay cộng sản”.

img_0098-large

 Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tom, không ngờ chỉ với hai chữ Biên Hòa ngoài bì thơ chứa đựng bên trong đặc san Biên Hòa đã gợi lại cho người cựu chiến binh Hoa Kỳ một niềm u uất với nỗi nhớ không quên.

 Những ngày kế tiếp, tôi chợt nhớ đến đàn chị khóa 6 Chu Diệu Thi đã ghi tên tham dự tất niên, nhưng lần nầy chị không đến được vì lý do sức khỏe. Tôi tìm đến nhà chị để thăm hỏi sức khỏe cũng như trao tận tay chị quyển đặc san làm quà đầu xuân. Đứng trước căn phòng nhỏ trong chung cư vắng lặng trên đường Beach góc Edinger, gọi qua cell phone không nghe ai trả lời, gọi qua phone nhà lại được trả lời từ căn nhà khác, người trả lời là con gái của chị. Cháu trả lời rằng má cháu không có nhà và tôi muốn gửi đặc san cho cháu. Khi cháu nhận đặc san nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt:

“Má con bệnh nặng lắm, cậu muốn vào thăm không?'' Tôi vội hỏi:

-Sao lại không và má con bệnh gì?

 -Cancer phổi, cancer gan và di căn lên não. Người con gái của chị Thi trả lời.

 Tôi theo bước chân con gái chị vào phòng với nỗi suy tư bất chợt, sao người chị hiền lành của tôi lại lãnh nhận nhiều căn bệnh quái ác như thế. Tôi trao chị quyển đặc san xuân Biên Hòa và tìm thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mệt mỏi của chị. Chị hỏi thăm tôi về ngày tất niên Biên Hòa và lấy làm tiếc vì sức khỏe không tham dự được, chị hỏi thăm về bệnh tình sức khỏe người bạn Mai Trọng Ngãi và cũng lấy làm tiếc là chị không tiếp trợ được chúng tôi trên đường xây dựng Ngô Quyền Biên Hòa.

img_0112-large-contentimg_0111-large-content

 Quý trọng chị Chu Diệu Thi biết bao, vì trong giờ phút nầy chị vẫn không lo cho mình lại còn lo nghĩ đến người khác. Phải chi bao người còn lại đều nghĩ được như chị, chúng tôi cũng được nhẹ gánh phần nào. Vì Ngô Quyền và Biên Hòa không phải của riêng ai. Tôi ở lại với chị Thi khá lâu, vì không phụ lời mời và hiếu khách của chị với những múi cam và trái táo. Mãi đến khi đến giờ cô y tá đến chăm sóc cũng là lúc tôi từ biệt ra về. Xe cộ nối đuôi dọc dài trên con đường Beach, bầu trời vẫn còn âm u một chút màn sương vương khóe mắt…

 Tôi đã đến bấm chuông nhà Mai Trọng Ngãi không báo trước, vì biết Ngãi đã xuất viện về nhà. Đến cũng để trao quyển đặc san Xuân cho bạn nằm nhà đọc đỡ buồn. Vợ Ngãi tiếp tôi và cho biết Ngãi đang nằm nghỉ trong phòng, tôi bước vào dìu Ngãi ra phòng khách. Sức khỏe Ngãi đã khá hơn dù rằng vẫn còn riêm mình trong tai nạn đột quỵ khi Ngãi đạp xe đạp dọc bờ biển Long Beach.

 Hai người bạn song hành chúng tôi đều có mặt trong mọi sinh hoạt Ngô Quyền và Biên Hòa, lại còn dự tính trong tương lai thành lập hội quán KBC tại Nam Cali nữa!!! Chỉ mong Ngãi mau trở lại bình thường, không còn “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” nhưng chỉ cần tiếp sức, bước nhẹ thôi theo lý tưởng của bọn mình.

img_0118-large-contentimg_0119-large-content

 “Bàn tay ấm như mùa Xuân” một bài viết trong đặc san xuân Biên Hòa của anh Trần Kiêu Bạc viết sau lần đi thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng, một người thầy anh luôn cảm phục cả tài năng lẫn tư cách. Nắm lấy bàn tay thầy Hoàng anh nghe ấm hoàn toàn, trong niềm vui như anh đã từng được cầm tay nhà văn Bình Nguyên Lộc, nhà văn Sơn Nam vào những năm xa xưa lúc hai nhà văn nầy còn sống và còn trẻ. Thầy Nguyễn Xuân Hoàng đang chống đỡ với bệnh tật với khả năng để nhận liều Therapy sau nhiều ngày chờ đợi. Từ tình cảm của người học trò, anh mừng vì biết thầy đã khá hơn mỗi ngày và bàn tay của thầy sẽ ấm hơn trong những ngày tháng đẹp của mùa Xuân…

 Khi bài viết nầy sắp đến phần kết, lại được chuyển email của thầy Nguyễn Xuân Hoàng. Thầy cho biết “Hôm nay tôi nằm yên bất động, tôi không biết mình có sống nổi không?” chúng tôi cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời của mỗi người. Cùng lúc lại được tin người em khoá 9 Ngô Quyền, Chu Thúy Loan đã đến Nam Cali từ Việt Nam để thăm và chăm sóc cho chị Chu Diệu Thi cũng đang bên bờ sinh tử. Cuộc sống của con người buồn nhiều hơn vui. Làm sao nhận ra để sống tốt với tha nhân và biết đem niềm vui đến mọi người. Cái khổ cái đau không ai tránh khỏi…

Nguyễn Hữu Hạnh

 

11 Tháng Giêng 2021(Xem: 12577)
Những chiều buồn lưa thưa Lời ngọt ngào chưa ngỏ Thành cổ tích ngày xưa… Ngày xưa…ngày xưa……
04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11899)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13838)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12589)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10923)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13945)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11060)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12638)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11989)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12448)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10700)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11495)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12468)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11807)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13770)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10463)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13028)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13990)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11199)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12807)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10949)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12991)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13249)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10507)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11453)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11267)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11788)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13421)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.