Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - BÀI HỌC THƯƠNG YÊU ĐẦU ĐỜI

22 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 30057)
Nguyễn Thị Minh Thủy - BÀI HỌC THƯƠNG YÊU ĐẦU ĐỜI

Bài Học Thương Yêu Đầu Đời


Nguyn Th Minh Thy

 

ba_chau-large-content

Trong mớ hình cũ mà chị tôi tình cờ tìm được và gửi sang cho tôi, bức ảnh làm tôi xúc động nhất lại là tấm hình chụp năm tôi lên mười, ngồi chồm hổm bên cạnh một con chó. Đó là con Tô Tô, chú chó thân yêu một thời tuổi nhỏ của tôi.

Trải qua gần nửa thế kỷ, mầu ảnh đã vàng úa, lốm đốm nhiều nơi. Không chỉ gợi nhớ bao kỷ niệm ấu thơ, bức ảnh làm sống lại nhiều tình cảm ân hận, thứ tình cảm mà khi lớn khôn tôi mới có được và thường lấy đó để nhắc mình sống cho tử tế.

Được kể lể về cục cưng bốn chân của mình dường như là một hạnh phúc cho những ai có chó. Đương nhiên tôi cũng muốn được kể về Tô Tô của tôi với đầy đủ chi tiết, nhưng thiết nghĩ cái chết của nó mới là một trang sách đẹp và buồn đáng đọc nhất, nếu đời nó được viết thành sách.

Chó chết thì có gì là lạ, khi mà kiếp chó quá ngắn so với kiếp người, bạn sẽ nói như vậy phải không? Nhưng cái chết của Tô Tô một phần cũng vì sự vô tâm, ích kỷ của tôi, cái đó mới là đáng nói.

Lu Lu, con chó mà vợ chồng tôi đang nuôi, năm nay lên chín. Con gái của chúng tôi, vô tư là thế, mà còn biết hỏi, “Mẹ ơi, Lu Lu đang già phải không mẹ? Chừng mấy năm nữa thì nó chết?” Vậy mà ngày xưa tôi đã thật sự mù mờ về sự kiện này. Con chó thân yêu già yếu tới nơi mà tôi nào có biết.

Có thể vì lúc nuôi con Tô Tô, tôi còn nhỏ dại hơn con gái tôi bây giờ. Cũng có thể vì trong xã hội Việt Nam nhất là vào thời xa xưa ấy, nuôi chó cốt là để giữ nhà bên cạnh lý do thứ yếu là cho con nít chơi cho vui chứ chưa có quan niệm “chó là bạn của loài người” như ở xứ Mỹ này nên tôi không quan tâm tới đời sống của chó cho lắm.

Thật vậy, khi ba tôi xin con chó con Nhựt Bổn lông xù xinh xắn như một món đồ chơi này từ bác Tư tôi thì tôi hãy còn là một cô bé lên năm lên sáu. Tôi đùa giỡn nghịch ngợm với nó như chơi một món đồ chơi đặc biệt. Thích nhất là đồ chơi này biết chạy biết giỡn và biết… ăn. Khi tôi ăn mía thì nó cũng nhai một khúc, tôi gặm hột xoài thì nó cũng “làm” một hột, tôi cạp bắp luộc thì nó cũng cạp bắp luộc, rồi ổi, rồi mận, ôi thôi đủ thứ. Trái cây mà nó còn xơi được thì nói gì đến bánh ngọt, bánh nướng là những thứ thơm tho hấp dẫn hơn nữa.

Còn bé thì hú hí với nhau như vậy đó, ấy mà khi bước vào “lứa tuổi thích ô mai” thì tôi đành đoạn quên người bạn nhỏ thiếu thời, bây giờ nhớ lại mới thấy mình quá tệ. Đã vậy, khi thấy nó ghen với em tôi, tôi ngạc nhiên và thất vọng biết bao thay vì hiểu biết và thông cảm. Số là má tôi, sau khi hạ sanh một loạt sáu đứa con cách nhau hai năm mà tôi là Út, mười một năm sau bà cho chào đời một cậu “Út thêm” nữa. Em bé kháu khỉnh nhỏ nhít nhất nhà dĩ nhiên là được cả nhà thương yêu. Nhưng Tô Tô thì không, không bao giờ. Khi em bé mới về, nó gầm gừ thiếu điều có thể gây nguy hiểm cho “đối thủ”, mà “đối thủ” thì ngây thơ có biết gì đâu, tới tuổi lẩm đẩm biết đi cứ lăm lăm đuổi theo Tô Tô mà đòi nắm đuôi mới chết chứ. Thế là Tô Tô càng quạu, và càng quạu thì càng bị mắng, bị rầy.

Ba tôi vốn nổi tiếng nghiêm trị con cái cũng như tất cả các thành viên trong gia tộc. Tô Tô cũng không ra khỏi nội qui “thưởng phạt phân minh” của ông. Ở Việt Nam, ngoài đức tính trung thành là chuyện đương nhiên, một con chó được yêu quý, làm nở mặt nở mày cho chủ là phải khôn ngoan, biết giữ nhà, biết “làm vệ sinh” đúng chỗ, biết phân biệt người quen kẻ lạ, biết giữ của, và biết tuyệt đối vâng lời (tuy chủ đang cầm cây roi đợi sẵn cũng phải bò lết tới mà chịu tội). Tội nghiệp Tô Tô, với đầy đủ những nết na phẩm hạnh đó, nó luôn được tôi đề cao khoe khoang mỗi khi bè bạn tới nhà. Nhưng tôi có thực sự dành cho nó một tình bạn đúng nghĩa không, một tình thương vô điều kiện không? Sau này nhìn lại, tôi phải công tâm mà nhìn nhận rằng không. Hay là ở tuổi mới lớn người ta thường có khuynh hướng vị kỷ? Biện minh cách nào đi nữa thì tôi cũng phải xấu hổ mà nhìn nhận rằng có một thời mình vô tâm như thế.

Tô Tô đã ở tuổi xế chiều mà tôi nào để tâm. Cho đến một buổi sáng nó nôn ói ra ngay trong phòng khách nơi tôi vừa quét dọn xong. Thường ngày nó luôn làm vệ sinh ở chỗ vùng đất mãi tận mé rào, không khi nào tiêu tiểu hay ói mửa trên khoảnh xi măng của sân huống chi là trên nền gạch trong nhà. Tôi tức mình vì tiếc công mình vừa lau nhà nên dậm chân dậm cẳng la mắng nó. Thế là nó hốt hoảng bỏ chạy ra sân trong lúc tôi lo tìm nùi giẻ để giải quyết chỗ dơ. Mãi đến chiều, vì không thấy nó xuất hiện để ăn tối, má tôi mới đi quanh nhà tìm kiếm.

Trong nhà, có lẽ má tôi là người duy nhất ban cho nó thứ tình thương vô điều kiện. Dù nó ngoan hay hư bà vẫn trộn cho nó những bữa ăn mà nó không chê vào đâu được. (Thậm chí hôm nào nó ể mình chê thức ăn thông thường, bà chế ra món cơm trộn đường tán băm nhuyễn hoặc với sữa đặc để dỗ cho nó ăn). Có lẽ do trực giác, chính má tôi là người đã phát giác ra Tô Tô nằm chết trong khoảng hẹp giữa hai bức vách của hai căn nhà, nơi dựng những chiếc xe Honda hai bánh của gia đình. Hôm đó ông anh họ tôi vừa làm việc ở một căn cứ Mỹ về và ghé thăm chúng tôi. Anh cũng dựng xe trong góc ấy, nơi con Tô Tô tìm chỗ yên ắng ẩn mình. Không hiểu sao hôm ấy xe anh sực nức mùi thuốc khai quang hay thuốc sát trùng chi đó đến độ ai ngửi thấy cũng muốn ói. Có người còn kết luận rằng có lẽ xe anh đã bị nhiễm chất hóa học trong sân cỏ nơi căn cứ Mỹ mà anh làm việc.

Quỳ cạnh cái xác lạnh ngắt cứng đơ, nước mắt tôi chảy ròng và trái tim như có ai bóp thắt. Tô Tô ngẫu nhiên tới ngày giờ phải từ giã cõi đời hay chết vì bị nhiễm hơi hóa học đúng lúc cơ thể đang yếu, tôi thực sự không biết được. Tuy nhiên, niềm ân hận bùng vỡ cõi lòng tôi lúc ấy. Có lẽ tại nó sợ bị la rầy nên tìm một chỗ kín nhất để nằm, tôi nghĩ vậy. Nếu tôi đã không la mắng nó thì chắc nó chưa đến đỗi mất mạng vì cái mùi thuốc hóa học đáng kiếp này rồi.

Thật điềm tĩnh, má tôi trịnh trọng lo hậu sự cho nó ngay tối đó với đôi mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên tôi thấy mình vụt lớn. Cũng lần đầu tiên, tôi bắt đầu học được một bài học từ người mẹ quê mùa chơn chất của mình: âm thầm chăm sóc, ban phát thương yêu, hằng ngày, hằng ngày…

Westminster, tháng 3, 2013

Nguyn Th Minh Thy

 

24 Tháng Mười 2020(Xem: 12581)
Căn nhà như chiếc áo rách toang Mưa tuôn, gió thổi sẽ tan hoang Tôi thân các cháu chờ người cứu Xin trời thương xót kiếp cơ hàn.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 13023)
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12487)
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo chiếc chemise carreaux thầy thường mặc như một chọn lựa dấn thân ngày tuổi trẻ cho tuổi trẻ lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
18 Tháng Mười 2020(Xem: 13383)
Thế đành... dang dở... âu đành thế Thôi vậy... ngậm ngùi... cũng vậy thôi Bạn hỡi! Hãy quên đi bạn hỡi Đời vui như thuở mới vui đời!
10 Tháng Mười 2020(Xem: 11031)
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
10 Tháng Mười 2020(Xem: 13495)
Thôi nhé! Nghìn thu em ngủ yên Nỗi đau chị không muốn khêu thêm Tiễn em bàn phiếm buồn rưng rức Những dòng chữ viết cũng ưu phiền.
09 Tháng Mười 2020(Xem: 13288)
Thôi thì trước mặt sông sâu Lá xuôi dòng nước biệt sầu thế gian Đẹp thay chiếc lá thu vàng Bềnh bồng trên nước thênh thang giữa trời...
04 Tháng Mười 2020(Xem: 12476)
Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 14319)
Dĩ vãng chợt về ta đứng lặng. Chuyện của ngày xưa, thu của Thu. Ta đến giữa mùa thu lá vàng. Ta đi màu sắc vẫn ngập tràn. Giữ mãi trong tim vàng, tím, đỏ Như giữ một thời đã sang trang.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 13526)
Người đi vượt chốn ba đào Mùa thu ở lại ngắm sao nguyên cầu Thời gian cõi tạm bao lâu? Mùa thu ở lại ngậm sầu lá rơi! Mong người đến chốn đúng nơi Thành tâm chung sức giúp đời an yên
24 Tháng Chín 2020(Xem: 15035)
Trăng viễn xứ trở về trên bến đợi Lòng thuyền xưa rời bến đã lâu rồi Trăng viễn xứ mờ mờ trên bến cũ Lòng thuyền nào đã chứa nửa vầng trăng?!
24 Tháng Chín 2020(Xem: 12980)
Trăng Thu đủng đỉnh qua vườn Chén trà hỏi bánh người thương đâu rồi? Gió thu lùa vạt mây trôi Để trăng in đậm dáng người phương xa
19 Tháng Chín 2020(Xem: 12327)
Nguyện cầu cho sân si con người dịu lại, thấy được sự vô thường của cuộc sống. Nguyện cầu cho lửa mau tàn, cho người dân trở về nhà sinh sống bình an. Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
19 Tháng Chín 2020(Xem: 14089)
Từ biệt Portland về Cali Hai nơi cháy lớn ở và đi Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi. Tháng chín năm nay thật ai bi.
12 Tháng Chín 2020(Xem: 12816)
Viết vài dòng này để tạ tội với dì tôi đã một thời mù đôi mắt vì tình lụy và nhất là tạ tội với ông Nghị Nguyễn Bá Kỳ vì tôi đã hiểu lầm ông. Hắt hơi là tình hận chứ không phải muốn hù dọa, khoe danh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 15664)
..Mỗi người sống chết an bài? Tin buồn loan tới Anh Hoài đã đi Một tuần Vĩnh biệt chia ly Thanh Hoài, Tường Cát viết chi, nói gì? Sinh hữu hạn, tử vô kỳ? Bạn hiền thân ái sầu vì mất Anh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12111)
Gió Thu nhè nhẹ vẫy tay chào Nàng Thu xinh đẹp đã bước vào Lá đỏ nghiêng mình soi dòng nước Trăng vàng lộng lẫy giữa ngàn sao
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12967)
Xuân đi, Xuân tới bao lần, Nhớ mùa Xuân cũ tần ngần ngóng trông Đất Trời, Biển rộng mênh mông? Niềm vui, hy vọng sẽ không phai mờ.?
04 Tháng Chín 2020(Xem: 11972)
Bây giờ Tháng Chín Mùa Thu Trăng treo đỉnh núi vọng mù tóc bay Biển đời gió đọng mưa lay Cầu mong được phút giây này bình yên...
29 Tháng Tám 2020(Xem: 11973)
. Các Tăng Ni dù không được tập trung cầu nguyện như những mùa Vu Lan trước, nhưng năm nay bà Tâm tin tưởng Thầy, Sư Cô và các vị Sư sẽ trì chú tụng kinh nhiều hơn ở mỗi đêm.
27 Tháng Tám 2020(Xem: 14017)
Cám ơn cháu cho ta giác ngộ Một lạy thôi rực rỡ hào quang Cử chỉ khiêm cung bát ngát sen vàng Ta học Phật, học từ đứa bé.
26 Tháng Tám 2020(Xem: 13822)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn thấy giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường vì gió mãi lang thang.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 9977)
Buổi tưởng niệm kết thúc qua phần tri ơn của gia đình “Chúng con vô cùng tri ơn quý Thầy Cô và quý anh chị cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho ba chúng con một cuộc đời, một cuộc sống đầy ý nghĩa”.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 9418)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 14465)
Khủng khiếp ngoài trời lửa bốc nhanh Cali hỏa hoạn đã tung hoành Mây đen chế ngự vùng trời rộng Lửa cháy tràn lan khắp núi xanh
14 Tháng Tám 2020(Xem: 15322)
Ta đã mệt nhoài bao năm tháng Buông tay rủ sạch, ta rút lui. Ta nghe văng vẳng những hồi chuông. Tiếng mõ ngân nga vọng vô thường Khoan thai ta bước vào vô tận Một kiếp phù du chẳng vấn vương.
12 Tháng Tám 2020(Xem: 13831)
Tai nghe chim hót ngất ngây. Hồ Thu in bóng rừng cây muôn mầu. Vui lên xin chớ u sầu! Hẹn ngày tái ngộ bắt đầu thu sang ? Viễn du thế giới thênh thang . Ngày Xưa Thân Ái kiên gan đợi chờ...
09 Tháng Tám 2020(Xem: 12829)
Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng. Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.