NHỮNG CHIẾC GHẾ CÒN BỎ TRỐNG
Gặp nhau, đêm gió đẩy ngược xuôi
Ngồi xa một chút cũng thấy vui
Nhìn nét thân quen từng khuôn mặt
Đã thấy đổi thay giữa cuộc đời
Bạn của năm xưa không về được
Bạn của ngày nay cũng vắng rồi
Những chiếc ghế con còn bỏ trống
Xích lại gần nhau cũng lạnh thôi
Ly rượu mừng nhau vơi phân nửa
Chìm tận đáy ly những khóc cười
Thủy tinh trong suốt qua tầm mắt
Rượu một dòng lại chảy nhiều nơi
Tuổi cũng chưa cao, chân chưa mỏi
Tình bạn còn nguyên chẳng bốc hơi
Sương sớm chưa tan trời buổi sáng
Đã chiều ớn lạnh tái vành môi
Rót rượu cho nhau lòng đau buốt
Bưng ly rượu nhớ mắt ai cười
Gởi đến bạn xa tình chưa gởi
Chỉ còn hương rượu đã phai phôi
Có tiếc có thương dù ngắn ngủi
Cũng đành cho gió cuốn mây trôi
Đưa tay vớt tuổi non xanh biếc
Thấy lá vàng khô sắp rụng rồi
Ngợp trời mùa Hạ hoa rung nắng
Lại chớm mây Thu xám đất trời
Biết đâu sẽ ập mùa Đông đến
Để lá bay theo những ngậm ngùi
Dẫu biết ngàn năm sông vẫn chảy
Một bờ sông lở, một bên bồi
Vẫn nghe trong đám phù sa ấy
Một dây thân ái đã đâm chồi
Gặp nhau siết mạnh tay một chút
Thiêng liêng tình bạn đã lên ngôi
Giá như chưa hết bao nước mắt
Chắc ngàn giọt lệ vội tuôn rơi
Chỉ thương chiếc ghế còn bỏ trống
Bạn không về nữa biết ai ngồi
Biết đến khi nao mà hò hẹn
Hay là tay trắng sẽ buông xuôi?
Tôi viết bài thơ buồn độc vận
Như một mình giữa bóng trăng soi
Tôi nhặt miếng trăng rơi xuống cỏ
Kết nên tình bạn sáng muôn đời.
TRẦN KIÊU BẠC
THEO VẦN THƠ TRẦN KIÊU BẠC
(Nghĩ về bạn già cà phê sáng Biên Hòa)
Một nhóm cà phê sáng
Một bàn rộn tiếng vui
Tưởng tiếng cười năm tháng
Ngờ đâu đã dứt rồi
Quán cà phê vẫn mở
Bàn cà phê vẫn đầy
Bạn ngày xưa đâu hết
Còn ta ngồi nơi đây
Không phải là vĩnh biệt
Không phải là chia xa
Nhưng ghế ngồi vẫn trống
Nhưng vẫn ta với ta
Tưởng đâu là tuổi già
Bạn ta cùng gặp mãi
Những niềm vui vỡ òa
Đã trở thành phôi pha
Sóng đời luôn dữ dội
Cứ cuộn đời đi xa
Áo cơm còn nặng nợ
Cõi riêng còn nhạt nhòa
Không như ngày mơ cũ
Cõi riêng giờ không còn
Lòng còn nhiều e ngại
Gặp nhiều sợ gió thu!