Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Tuyết Mai - CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ

23 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 65907)
Bùi Tuyết Mai - CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ


CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ


blank


 


… Chưa kịp thênh thang với kỷ niệm này thì kỷ niệm khác đã chực chờ trào dâng. Hai tiếng cội nguồn, ngày xưa tôi đọc thấy hoài trong sách truyện, giờ tôi mới hiểu vì sao người ta luôn đau đáu nỗi quê nhà!

Nỗi nhớ lại càng thêm da diết trong những buổi chiều cuối năm như thế này! Tôi nhớ đến se sắt, đến ngỡ ngàng, khi chợt nhận ra rằng, nỗi nhớ của người xa quê nó đằm sâu dai dẳng, như thúc giục lòng mình quay trở về để một lần được ngửa mặt hôn lên bầu trời quê cũ, để được thả bước chân trần trên sân cũ, thềm xưa.

Nhớ làm sao, tôi cuộn tròn ngái ngủ lơ mơ nghe tiếng gà gáy sớm mai, trong tiếng lục đục nhẹ nhàng của má tôi thức sớm, đốt nhang bàn thờ khấn nguyện bình an, lơ mơ nghe tiếng chảy trong veo của nước pha trà má tôi châm vào bình để sẵn cho ba tôi, mùi trà thơm dịu ấm áp không tan giữa không gian vừa rạng sáng, sao nghe êm ái dễ chịu lạ thường. Tiếng bước đi khẽ khàng cùng với những nhát chổi đưa trong gian nhà nhỏ, như muốn giữ thêm chút nữa giấc ngủ cho chồng cùng đám con thơ… giờ nhớ lại, tôi nghe lòng mình ngậm đầy nước mắt…

Nhớ làm sao, những bước chân non chơi nhảy lò cò trong những ô được vẽ bằng những cục than vụn, mà hồi xưa tôi nghĩ nhà nào cũng có (thầm nghĩ đời sao lạ, tuổi nhỏ chơi lò cò chỉ nhảy có một chân, nhưng lại không té. Lớn lên đi hai chân vẫn hụt hẫng bao lần!). Tôi nhớ những bàn tay nhỏ xíu của mình và đám bạn nắm lấy đuôi áo của nhau vừa đi vừa hát: “Thiên đàng địa ngục hai bên. Ai khôn thì lại, ai dại thì qua. Đêm nằm tưởng Chúa, nhớ Cha. Đọc kinh cầu nguyện, kẻo sa linh hồn. Linh hồn phải giữ linh hồn. Đến khi mình chết được lên thiên đàng.”

Tôi cũng nhớ cái xụ mặt của mình, khi vừa tới cổng, thì hai cánh tay giơ cao (làm cổng thiên đường) của hai đứa bạn hạ xuống, tôi buồn thiu (giữa tiếng cười rộn rã của bạn) vì không muốn xuống địa ngục chút nào…


  blank blank


Nhớ làm sao, cánh diều đơn sơ cắt dán từ những trang vở học trò, được dán nối với nhau bằng những chiếc đủa tre chẻ đôi chẻ ba, tôi nhớ trên đó tôi vẽ ở góc diều này là ông mặt trời có nụ cười thiệt hiền, góc diều kia thì mấy bông hoa nhỏ bên trong cái hàng rào cũng nhỏ, tôi tô đủ thứ màu ở cái đuôi diều, càng sặc sỡ càng thích, đợi lúc chiều về rủ mấy đứa bạn cùng xóm chạy chơi thả diều, tụi tôi chỉ chạy từ đầu con đường đến cuối con đường nhà mình, nên con diều không bay cao (mà cũng không thể bay cao được với sự cắt dán vụng về của tôi), vậy mà tôi cứ ngỡ, cánh diều của tôi chở hết cả bầu trời trên đầu…

Nhớ làm sao, dì bán xôi quen thuộc mỗi sáng trước cổng trường, dì ủ dấu hương lá dứa trong cái thúng xôi của dì, dưới những tấm lá chuối mướt xanh bỗng bốc thơm ngạt ngào khi dì giở tấm lá chuối lên gói một nắm cho tôi. Nhớ tiếng rung chuông leng keng của người bán cà rem dạo, tiếng leng keng vang vang như kêu gọi, thoắt chốc đã cho đám nhóc tụi tôi những que kem dừa, kem chuối, đậu xanh ngậm ngon lành, nghe vị kem tan ra mát lạnh giữa trưa nồng, nhớ tiếng rao hàng lạc lõng của người gánh chè bán rong giữa trưa phố thị, nhớ cái đặt gánh đầy nhọc nhằn cho ít phút nghỉ chân của đường xa trưa nắng trước hiên nhà tôi, nhớ cái quạt tay phe phẩy bằng chiếc nón lá đã bạc màu vì cùng gánh chè rong ruỗi mưa nắng bao ngày.

Nhớ làm sao, người đạp xích lô già nằm ngủ ngon lành dưới bóng cây nhà tôi lật đật bật mình trở dậy, khi có người khách quen đến gọi chở hàng, nhớ cái bàn chân khô nhỏ với đôi dép mòn vẹt đến nhức lòng. Nhớ quá cái lưng khòm trong tấm áo sờn rách dưới nắng giữa trưa của người đạp xích lô già năm xưa… 

  
xich-lo_2-large-content


Nhớ làm sao, những buổi tối mưa rã rít bên ngoài, chị em tụi tôi ngồi túm tụm trong mùng chơi búng thun, búng hột me, (chị em tụi tôi đã ăn không biết bao nhiêu bịch me, bên trong có lộng hình của mấy người nghệ sĩ, hồi đó tôi có cả xấp cất để dành) mà chị em tôi, đứa nào cũng có một túi dành riêng cho mình.

Cứ thế, nỗi nhớ xếp chồng lên nỗi nhớ, tôi lục lọi, hà hơi phủi bụi cho nỗi nhớ phơi trần… Tôi nâng niu, vì sợ thời gian làm cho ký ức tôi chỉ còn là sợi khói mỏng manh bay lên hình dấu hỏi, theo thời gian rồi cũng phôi pha…

Nhớ làm sao, tuổi bắt đầu biết buồn, tối ngủ muộn nằm nghe tiếng thằn lằn tắc lưỡi đêm khuya, tiếng tắc lưỡi lẻ loi đơn độc tựa chừng như dấu chấm than buồn thả xuống nỗi niềm riêng. Nhớ ánh đèn đêm đổ bóng vàng vọt, hắt vệt sáng xuống đường, chiếu soi không đủ chiếc lá rơi nằm cô quạnh giữa đêm dài.

Nhớ làm sao, tiếng của đôi guốc mộc vỗ nhịp khua lóc cóc của người bán mì gõ đêm đêm, nhớ tiếng rao bán bánh chưng bánh giò quen thuộc sao hôm nay nghe buồn rũ, chồm người hé nhìn qua khung cửa sổ, thấy nặng lòng vì tiếng rao ướt sũng giữa tối trời mưa…

Nhớ làm sao, những chiếc lá khô theo mái hiên rơi xuống, nằm lơ lững xoay vòng trong vũng nước đọng lại trước sân nhà sau cơn mưa dầm đêm trước. Nhớ những giọt nước bám đọng trên những tàn cây đám lá chưa khô, lao xao rơi xuống khi bất chợt lũ gió kéo qua… nhớ cái lúp xúp chạy vội vào nhà, vì tưởng trời lại buồn nên bất chợt trở mưa…

Nhớ làm sao, những buổi đạp xe qua cù lao, sang chơi vườn nhà của nhỏ bạn, ngày đó lạ ghê, cứ thích đi vào đám cỏ may mọc dại trong vườn, để bắt gặp cảm giác thích thú khi thấy từng ngọn cỏ may vướng víu lấy mình… Tôi nhớ mình ngậm cọng tóc trong môi, nằm đong đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây dừa cạnh bờ ao sau vườn nhà, lòng thả xuôi theo con nước, suýt nữa thôi lạc mất tâm hồn...

Nhớ làm sao, chiếc lá thuộc bài ép khô nằm yên trong trang vở, vì tin rằng, lá sẽ giúp cho mình học giỏi, học nhớ mãi không quên. Để đến khi trái tim non tập tểnh mong chờ, thật thơ dại, tôi cũng hái chiếc lá thuộc bài, rồi nắn nót gửi đi: “mong người hãy ép khô, giữ dùm em nỗi nhớ..” và tôi nhớ quá đi thôi nụ nhìn thăm thẳm, “chiếc lá bé xíu, chất làm sao cho vừa nỗi nhớ anh mang?”

Nhớ làm sao, những nỗi nhớ đổ đầy theo năm tháng, giăng tràn trong không gian ký ức, làm nhớ thương thêm nặng ở trong lòng. Mùa vẫn lặng lẽ trôi chênh vênh qua miền năm tháng, thời gian vẫn trôi không đợi lòng người, tôi nghe lòng mình rưng cay muốn khóc khi viết lên những dòng này, lần nào cũng vậy, nên tôi bao lần cứ muốn nó ngủ yên.. vì khi lỡ tay chạm vào, có quá nhiều điều để nhớ, để nói và để vỡ tan ra trong nuối tiếc…

Tôi chợt nhận ra mình quá nhỏ bé và cô đơn trong chính nỗi nhớ của riêng mình!

28/12/2012
Bùi TuyếtMai


blank

 
 



11 Tháng Giêng 2021(Xem: 12598)
Những chiều buồn lưa thưa Lời ngọt ngào chưa ngỏ Thành cổ tích ngày xưa… Ngày xưa…ngày xưa……
04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11922)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13879)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12609)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11027)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13962)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11073)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12842)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12186)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12468)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10711)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11522)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12492)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11907)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13803)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10492)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13052)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 14011)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11214)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12833)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10968)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13015)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13270)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10531)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11479)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11282)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11810)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13446)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.