Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - EM TÔI

21 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 124388)
Nguyễn Thị Thêm - EM TÔI


EM TÔI.

 

em_toi-large

 

Nó là thằng út được yêu thương nhất nhà. Nó lùn lùn, hai má bầu bỉnh và nụ cười thật dễ thương. Nó lanh lẹ, không nhõng nhẽo, không vòi vĩnh nhưng bị cái tội hám ăn và hay đòi mẹ. Thằng Út Mười ai nhìn thấy cũng cưng, nhưng vì nhà đông con lại phải làm việc vất vả má không dành cho em tôi nhiều thời gian để yêu thương và chăm sóc. Em tôi hay đưa mắt nhìn mẹ, hai tay đưa ra mỗi khi mẹ đi ngang, miệng nó mếu xệch khi mẹ chẳng nhìn vì mãi mê làm việc. Thương em, tôi bồng nó ra sau vườn, trải một manh chiếu bên cạnh gốc dừa, bày đồ chơi và hai chị em quấn quít với nhau.

 

Nói ra cũng tội, Út Mười nhỏ nhất nhưng cũng là đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh gia đình khó khăn. Ba đi làm về mỏi mệt lại tính ba không hay gần gũi, chăm sóc con cái. Mọi việc nội trợ lo lắng trong nhà đổ vào vai má tôi, một người đàn bà lam lũ, ít học chỉ biết lo làm để chống đỡ một gia đình. Bên nội, bên ngoại gì cũng một tay má tôi lo lắng, chăm sóc. Má buông cái này, bắt cái kia, xoay trở liên hồi để nuôi một đàn con đông đúc. Đứa học Sài Gòn, đứa học quận lỵ, đứa học trường làng và thằng Út Mười còn nhỏ xíu. Má thương nó lắm, khi được rãnh một chút là má ôm nó vào lòng hun chùn chụt trên đôi má bầu bỉnh. Má hít cái mùi thơm ngọt ngào của em tôi một cách say mê.

Có một dạo ba tôi bệnh nặng phải lên nhà thương Saint Paul mỗ ruột. Má đi theo ba để chăm sóc. Nhà cửa, heo gà giao cho chị Bé, cháu kêu má tôi bằng cô họ. Chị Bé đang tuổi dậy thì lại có bạn trai là anh Hồng xóm trên. Nên dù chị ở nhà nhưng đầu óc cứ nghĩ về những chuyện đâu đâu, không lo cho chị em tôi đàng hoàng. Có khi chị bỏ chị em tôi đói lả để đi hẹn hò. Em tôi nhớ má quá, chỉ biết ôm tôi vừa thút thít vừa hỏi:

-“Sao má không dìa hả chị?”. Tôi ôm em vào lòng. Khóc theo em

-“Giỏi! nín khóc chị thương. Má vài bữa nữa sẽ dìa”. Em ôm lấy tôi, dụi đầu vào ngực chị

-“Mười nhớ má! Út nhớ má!”

Nước mắt em tôi ràn rụa, em khóc, khóc hoài, khóc lớn, khóc ra tiếng, rồi không ra tiếng, rồi thút thít, sụt sùi. Cho đến một lúc mắt em tôi sưng lên, em dường như chẳng thấy đường, cũng ít khi mở mắt ra. Cả nhà cuống quít.

Má tôi về, em tôi nhìn má nghiêng một bên, mắt hi hí lèm nhèm. Má ôm em trong tay, run lên vì sợ. Má bồng em đi Bác Sĩ, nhỏ thuốc, chăm sóc tận tình mắt em tôi mới lành.

 Em lớn hơn một chút má tôi ra quê chồng rước bà nội tôi vào Nam. Trước khi đi má ôm em vào lòng dặn dò:

- “Con ở nhà nhớ giỏi, không được khóc đòi má. Má về Bình Định rước bà nội về cho con. Bà nội sẽ xước mía cho con ăn, không cần chờ má róc. Út giỏi, má cưng.”

Em tôi cố nín khóc gật đầu cho má đi. Má tôi đi độ một tuần đem bà nội tôi vào. Bà nội sống ở vùng gần núi nên nước da đen sậm, bà lại vận đồ đen, mắt bà bị đau nên mang một khăn đen cột xéo, che một bên mắt. Bà tới nhà, em tôi mừng rỡ chạy vào mừng nội. Nhìn thấy nội, em cứ đi thụt lùi, đôi mắt mở to sợ sệt. Bà nội giọng nói miền Trung khó nghe, lại dùng toàn những từ địa phương khó hiểu, nên nội tới nhà mà chị em chúng tôi không dám gần gũi. Một ngày, nội kêu em tôi lại và dùng răng xước mía cho em như lời hứa. Bà nội nhuộm răng ăn trầu. Răng bà đen rưng rức, mía bà xước ra có màu đo đỏ của nước bả trầu trông thật dễ ghê. Em sợ quá tay cầm miếng mía, nước mắt cứ chực tuôn ra, không dám ăn. Cuối cùng em bỏ chạy ra sau nhà. Bà nội gọi với theo:

-“Mừ! Mừ quơi! đi mô, đi mô con hử?''

Sau một thời gian nghỉ dưỡng sức, má tôi lại đem bà nội tôi lên Sài Gòn để mỗ cái bướu to tướng che kín mắt của bà. Em tôi nhớ má, không dám khóc vì má đã dặn. Em làm thinh, không nói gì với ai. Dụ cách nào em cũng không mở miệng, chỉ đưa tay làm dấu. Em hay kéo tay tôi ra gốc dừa sau nhà, đứng một chỗ nhìn ra đường nhựa, mặt em buồn thiu. Em trông má tôi về. Cả xóm đều thì thầm:

-“Tội nghiệp thằng Mười, nó nhớ mẹ quá, không nói chuyện, coi chừng bị câm!”

Cho đến một ngày, xe chở má tôi về tới ngõ, má tôi bước xuống xe, em tôi chạy ra kêu một tiếng “MÁ” tiếng kêu thảng thốt, tuôn ra như bị nén lâu ngày, òa vỡ tội nghiệp. Thương em tôi biết bao nhiêu!

Em tôi lớn lên đi học. Em là đứa con trai ngoan hiền, học giỏi, đẹp trai và rất thương mẹ. Má tôi ở nhà làm bánh cam, bánh chuối chiên bảo hai chị em tôi đi bán phụ. Tôi không có duyên buôn bán nên đi về mâm vẫn cứ còn đầy. Em tôi thật lanh lợi, biết cách nói, biết tìm những chỗ đến bán được nên lần nào về mâm cũng hết. Em sợ má la tôi nên dặn

-”Chị đi theo em, em bán hết hai chị em mình về chung”.

Vậy đó, thằng Út Mười, em của tôi thương chị như vậy. Những ngày nghỉ hè, em đi theo những người dân vào lô bôi dầu kích thích cho cây cao su. Em còn nhỏ, lại lùn, đi làm người ta đâu có mướn. Vậy là em trao đổi với cô Thành ở kế nhà, để em bôi dầu ở miệng cạo dưới thấp, Thành bôi ở miệng cạo trên cao hơn. Tiền kiếm được em đưa hết cho má. Lớn hơn em lại đi chặt củi cao su để bán cho thầu. Em gom góp may cho má tôi bộ đồ mỹ a thật đẹp trong kỳ nghỉ hè năm đệ ngũ. Thằng em tôi sao mà nó ngoan hiền và thật dễ thương vậy không biết.

Em tôi mang mộng hải hồ, lúc nào cũng mê sông nước. Cho nên em bỏ học dở dang tình nguyện đăng tên vào hải quân. Ngày nhận được hình em gửi về từ quân trường má tôi khóc sướt mướt, thương thằng Út cưng, má nói trong nước mắt:

-“Dòm thằng Mười nè! Nó ốm nhom, đen thùi lùi. Chắc là nó cực khổ lắm, không biết nó có ăn no không?''

Thế là, em tôi ra trường, em lênh đênh trên những con tàu, trải dài sông nước, biển khơi. Mỗi bến ghé là một bến tình thơ mộng để viết thư về cho chị. Mỗi lần Tết đến là em lại viết thư về cho má, cho chị, kể lể những vui buồn và chúc má khỏe mạnh, bình an. Mỗi lần tàu cập bến là em vội về nhà để được nghe má nói, má cười mừng rỡ, được má cho ăn những món thật dân dã mà em ưa thích. Có một lần em đem về cho má tôi một bộ ống ngoái trầu thật đẹp. Em nói do tự tay em làm. Má tôi quý lắm dùng ngay, ai tới chơi cũng khoe là thằng Mười nó làm cho tui đó. Thương má tôi chưa quá già mà răng xệu xạo, rụng rất nhiều phải ăn trầu ngoáy.

Tháng 4 năm 1975, tàu em tôi về cảng ở Vũng tàu. Vì tình hình biến động em không thể liên lạc với gia đình. Ba má tôi hoảng loạn vì em tôi bặt vô âm tín. Em ra khơi trong chuyến cuối cùng của con tàu định mệnh. Ba má tôi đã không hề biết tin tức của hai chị em tôi. Năm 1977, tôi từ Quảng Trị tìm cách về nhà. Còn em tôi mọi người cầm bằng em đã chết. Mấy lần má tôi tính làm bàn thờ và rước thầy về làm lễ cầu siêu. Nhưng từ trong thương yêu má tôi hy vọng, Niềm hy vọng mong manh xuất phát từ trái tim của một người mẹ. Một ngày thật bất ngờ có một bà trung niên lạ mặt tìm đến nhà và cho biết tin em tôi đang ở Mỹ. Bà tự xưng là má nuôi của em tôi. Bà đưa tấm hình đám cưới em để ba má tôi nhận dạng. Má tôi mừng suýt ngất. Vậy là thằng út Mười đang ở Mỹ và có vợ rồi. Từ đó má tôi như được sống lại, bà luôn nhắc về em với những nụ cười và giọng nói thương yêu. Những món quà thỉnh thoảng em gửi về cho ba má luôn kèm theo lời nhắn:

” Sữa này má nhớ uống cho khỏe, vải con gửi về má phải may để mặc không được bán. Con nhớ má lắm. Thằng Út Mười của má”

Hôm má tôi mất, em tôi ở Mỹ. Đêm em nằm mơ thấy má về gọi em. Em bừng tỉnh gọi về VN thì quả thật má tôi đã qua đời. Em tôi khóc vật vã như chưa bao giờ được khóc. Trong em một niềm hối hận dày vò. Từ ngày xuống tàu ra khỏi nước, em chưa về một lần. Em ân hận đã làm đứa con bất hiếu.

Ngày tôi đặt chân đến Mỹ, một gia đình HO lếch thếch 7 người cả già lẫn trẻ. Em đón tôi ở phi trường với đứa con gái. Nhìn những thùng đồ mang theo và gương mặt xơ xác từng người, em tôi không dằn được nước mắt. Bước vào căn nhà em đã mướn sẵn cho chị với 3 phòng ngủ đầy đủ giường gối, mền và mọi thứ tiện nghi cần dùng tôi thật bất ngờ và cám ơn em vô cùng. Em đã giúp chúng tôi đủ mọi thủ tục để hòa nhập vào cuộc sống mới. Nhà gần chợ cho tôi có thể đi bộ, gần thư viện để mượn sách và nhất là trường Tiểu học cũng như Trung học cho các cháu chỉ đi bộ vài phút là tới. Em lúc nào cũng chăm chút lo lắng cho cả nhà tôi không ngại khó khăn hay tổn phí thời gian. Từng bước, từng bước các con tôi trưởng thành và lập gia thất đều có bàn tay giúp đỡ, dạy dỗ và sự thương yêu tận tụy của cậu.

Tôi thương em tôi lắm, không chỉ vì nó là Út mà bởi lẽ nó và tôi hai chị em luôn gắn bó, yêu thương và bảo bọc lẫn nhau. Em tôi là một người đặc biệt, rất hiền lành, thẳng thắn, không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, không chửi thề. Cho tới bây giờ em tôi đã quá lục tuần, đã làm ông ngoại mà trong đôi mắt tôi em vẫn là thằng Mười dễ thương ngày nào.

Giả thử có ai hỏi, ai là người tôi yêu thương và tin tưởng nhất? Không ngại ngần tôi sẽ nói là em tôi. Cậu Mười của mấy đứa con tôi. Ông Cậu number one của bầy cháu tôi. Em tôi ngoài là em út, còn là người bạn chân thành, chung thủy đã gắn bó suốt trong quảng đời thơ dại của tôi cho đến bây giờ.

 

 Nguyễn thị Thêm

26/11/12

 

 

14 Tháng Chín 2010(Xem: 100877)
Lâu lắm rồi không về lại Biên Hòa Nghe hương bưởi ngạt ngào trong nắng sớm Có dễ hơn ba mươi năm biền biệt Kẻ ở người đi rồi chẳng khác không quen.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 108746)
Có đâu ngàn cánh hạc Bay mãi về một phương Có ai hồn luân lạc Đồng vọng tiếng vô thường
14 Tháng Chín 2010(Xem: 42817)
Triết lý giáo dục tìm ở đâu ra? Thưa nó nằm ngay trong bộ Sách Dân Tộc, gọi là KINH ĐIỂN tức là Lĩnh nam Trích Quái, Việt Điện U Linh, Ca dao tục ngữ, Tứ Thư Ngũ Kinh.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 44089)
Tôi rời mái trường đại học Đà Lạt để “xuống núi” hành hiệp giang hồ vào giữa năm1963. Năm với nhiều biến động nhất thời tuổi trẻ của tôi. Vậy mà nay đã ngót nghét non nửa thế kỷ trôi qua.
30 Tháng Tám 2010(Xem: 100835)
Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim...
30 Tháng Tám 2010(Xem: 45046)
Ôi em đã về rồi! trường cũ rêu phong kín nửa đời. Dung đã về rồi! Chiều áo xua vạt áo bay. Thôi đi mắt lệ buồn hãy đếm mưa khuya đổ thật muộn để bóng ai còn bước trên đường vắng trơn. *Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức: DUNG VỀ- Nhạc và lời: Đào Lê Văn - Ca sĩ trình bày: Minh Quang
28 Tháng Tám 2010(Xem: 44302)
Sóng đã về từng cơn sóng ru bờ xa vỗ về. Còn lang thang tìm dĩ vãng bên hàng dương liễu cũ. Mình tôi đi tìm con phố quen lặng im hững hờ tà áo bay bao chiều
26 Tháng Tám 2010(Xem: 118603)
Thượng tuần tháng giêng trăng dẫn mẹ ra đi Đóa hồng đỏ trên ngực con hóa thành hoa trắng Vu Lan nầy trăng về trong mưa xám Trăng trở lại một mình, hoa vẫn trắng màu tang
26 Tháng Tám 2010(Xem: 103577)
Mẹ già nằm thiêm thiếp Đôi mắt khép hững hờ Mẹ tôi như thế đó Còm cõi trong hư vô
26 Tháng Tám 2010(Xem: 102282)
Em gửi tặng anh Bài Ca Dâng Mẹ Thêm một mùa Thu nữa vắng xa nhau Hai chúng ta, dẫu tóc bạc mái đầu Lòng thương mẹ không bao giờ phai nhạt
26 Tháng Tám 2010(Xem: 96856)
Mẹ nhớ con, ngồi chờ nơi khung cửa Con nhớ mẹ, luôn trông ngóng mỏi mòn Mơ cả nhà quây quần bên bếp lửa Cháy bập bùng, sưởi ấm trái tim con…
26 Tháng Tám 2010(Xem: 98347)
Trong những giông bão của cuộc đời, nơi trú an toàn nhất vẫn là vòng tay của mẹ.
26 Tháng Tám 2010(Xem: 44079)
* Tiêu đề: Tình mẹ * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu * Length: 5:34 minutes (10.2 MB) * Format: Stereo 44kHz 256Kbps (CBR)
15 Tháng Tám 2010(Xem: 39446)
Nguyễn Văn Lục không là sử gia, không là học giả, không là nhà văn và cũng không bao giờ là chính khách nên không thể quy cho tác phẩm của ông bất kỳ tính chất nào liên quan đến các chức danh đó.
07 Tháng Tám 2010(Xem: 108710)
Buổi ra mắt quyển sách “Hai Mươi Năm Miền Nam 1955-1975” của Thầy Nguyễn Văn Lục đã được giới thiệu và phổ biến rộng rãi...
04 Tháng Tám 2010(Xem: 88150)
Thế rồi tình cứ vu vơ Chèo khua thương nhớ quanh bờ chiêm bao Biên Hòa ngày ấy xôn xao Tân Triều hương bưởi ngọt ngào lòng thơm
04 Tháng Tám 2010(Xem: 86266)
Tháng Tám bên nầy vẫn không mưa Ở đây buồn nhớ hướng quê xưa Nhớ chuyện tình yêu ngày tháng cũ Còn trong ký ức chẳng phai mờ
31 Tháng Bảy 2010(Xem: 21781)
Những cây bách lớn nhất được phát hiện gần thành phố Oaxaca, Mexico . Cây bách to nhất có chu vi gần 50m, khiến người ta vẫn thường đùa rằng, đừng ôm cây, hãy để cây tự ôm bạn.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 96691)
Một nhóm bạn bè được tin vào tối thứ sáu 23 tháng 7 năm 2010 sẽ tiếp đón anh chị Huỳnh văn Tươi khóa 6 Ngô Quyền về thăm bạn bè từ Houston Texas.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 94218)
... lần đầu tiên đại diện gia đình Ngô Quyền được mời tham dự trong ngày họp mặt Gia Long tại nhà hàng Paracel Seafood vào đêm 18 tháng 7 năm 2010.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 35532)
Tiêu đề: Hạ tím Artist: Ngô Càn Chiếu Composer: Ngô Càn Chiếu Harmonist: Ngô Càn Chiếu Lyricist: Ngô Càn Chiếu Length: 3:55 minutes (3.59 MB) Format: Stereo 44kHz 128Kbps (CBR)
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 96518)
Dòng Đồng Nai những mùa Hè vui thú Áo trắng Ngô Quyền mơ ước Sông Seine Mộng không thành, chinh chiến đã cách ngăn Sông Seine ơi!. Nhắc chi chuyện tình buồn.
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 35989)
Chắc là có một lúc nào đó bình tâm, mỗi người chúng ta đều tự hỏi không biết mình đã nhận được bao nhiêu chữ từ các Thầy Cô trong suốt những năm dài cắp sách.
24 Tháng Bảy 2010(Xem: 95889)
Bao mùa thương nhớ anh về đâu? Nhạc buồn nức nở tiếng ve sầu Phượng đỏ bây giờ màu tím thẫm Bao mùa phượng nở vẫn tìm nhau.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 97364)
Một tuần đã đi qua, nhưng dư âm ngày cũ, của Ngày Họp Mặt Ngô Quyền, của càri dê ở nhà Hóa vẫn còn đâu đây.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 96279)
Bài viết nầy của tôi như là một lời tạ lỗi gửi đến những người bạn đã quen thân từ bao năm nay cũng như những người bạn mới quen. Tạ lỗi vì tôi đã hứa với các bạn mà không thực hiện được lời hứa, tạ lỗi vì đã bỏ mất cơ hội để nói lời “chia tay”, “tạm biệt”, “good bye my friends” hay “Au revoir mon ami”.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 95511)
Gặp lại Võ Hải Vương, Đặng Văn Toản, Đỗ Cao Thông, Hóa và nhiều bạn cũ của lớp 1968, lòng tôi đầy những xúc cảm nghẹn ngào. Những hình ảnh của trường Ngô Quyền năm xưa bỗng đâu lại hiện về. Những kỷ niệm của ngày tháng cũ tưởng đã yên nghĩ trong một quá khứ xa xôi nào của tiềm thức.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 45483)
Trong một buổi sáng đầu tháng Bảy đẹp trời và ấm cúng, cùng dịp lễ Độc Lập Hoa Kỳ, ngày họp mặt truyền thống kỳ 9 của hội Ái Hữu Chs Ngô Quyền, Biên Hòa (3 tháng 7, 2010) đã tưng bừng khai diễn với gần 200 thầy cô và cựu học sinh NQ về tham dự