Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Đào Nam Hòa - TẢN MẠN MÙA HÈ

10 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 119429)
Đào Nam Hòa - TẢN MẠN MÙA HÈ



Tản Mạn Mùa Hè

tan_manmuahe-content



Một buổi sáng! Vâng sáng nay tôi lại thấy hoa phượng nở. Loài hoa thân yêu của tuổi học trò. Giữa tôi - giữa người đi học và phượng vĩ - tự nhiên có 1 cái gì vô hình trừu tượng làm khuấy nên một nỗi niềm hình như là bồi hồi cứ mổi độ hè về.
Tự dưng tôi lại nhớ trường xưa. Mười mấy năm rồi vẫn nhớ. Cũng những buổi trưa này trên cao nguyên và những năm tháng đầu đời. Tôi được hàng phượng tỏa bóng. Nắng cao cao và gió nhe nhẹ. Những giờ học mà sau này tôi mới hiểu đó là hạnh phúc. Rồi thày cô, bè bạn, sách bút, ... tất cả qua đi, qua đi.

Từ buổi đó, buổi niên thiếu đó, tôi đã nhiều đêm không ngủ được. Ban đêm nhìn lá rơi tuyệt lắm! Một hoài bão. Một ước vọng tìm cái vĩ đại trong công việc bình thường. Vậy mà đến bây giờ tôi vẫn thao thức! Vẫn nhìn lá rơi mà tâm hồn tù túng!

Hôm nay tôi lại ngồi dưới gốc phượng. Có cây đã trổ hoa đỏ rực. Có cây còn khẳng khiu trơ trụi, chỉ mới lú lên một ít lá xanh. Cây phượng vốn đơn giản. Lá xếp đều, be bé, xinh xinh. Một chút gió là những chiếc lá sóng lên. Hoa phượng không đẹp. Dĩ nhiên cả về hương sắc lẫn cấu trúc, nhưng nó có hồn. Và chính đó nó mới tồn tại mãi. Những kỷ niệm đẹp, rất đẹp lại hiện về. Tôi thấy cả một trời xưa thơ ấu. Tôi nghe mình bùi ngùi. Và tôi thấy tuổi học trò vẫn còn, sẽ còn mãi trong tôi.
Hoa phượng lại nở, mùa hè thương nhớ lại về. Nhưng... nhưng mà về bên ưu tư của cuộc sống- cuộc đời- cuộc tình.
Em có thấy từng ngày lo âu đan trên nét cười, trên ánh mắt? Em có thấy đêm đêm giấc ngủ nửa vời mà cũng không trọn? Em có thấy vết thương tình ngăn cách và một thung lũng tràn nước mắt? Em có nghe xã hội này từng giờ lở lói- đói nghèo- bất công? Em có biết con người, vâng chính con người đã chuẩn bị mầm chiến tranh trong cái vỏ hòa bình. Và em có hiểu con người ta sẽ không bao giờ biết rõ nguồn gốc cũng như sẽ đi đến đâu- chân lý vẫn là chân lý, người ta chỉ có thể nhìn theo bóng chân lý cho con đường đi nhưng bao giờ cũng có 1 giới hạn phải không em?

Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc. Bao giờ cũng có cái tha mông lung bên cái tôi dày đặc, nhưng không có ngược lại.
Bây giờ tôi không thể lẩn thẩn mãi để hỏi con người ta sinh ra để làm gì rồi đi đến đâu! lẩn thẩn. chỉ biết rằng mình đang sống giữa anh em đồng loại. Tôi rất ư là lãng mạn nhưng lãng mạn đôi khi thành lãng... nhách.

Tôi quên sao được cuộc chiến từng ngày diễn ra trong xã hội. Bao nhiêu người cùng khổ như tôi như em? Lo cho nhu cầu tối thiểu luôn là mối đe dọa . Viễn tượng đói nghèo là bóng ma lớn nhất luôn ám ảnh. Tôi không sợ, không được quyền sợ mà phải nhìn thẳng. Trong sinh hoạt hàng ngày, trong đời sống tình cảm, trong tất cả các quan hệ luôn có 1 thuộc từ: KINH TẾ.

Tôi sẽ không biện hộ vì sao tôi lại tự mang nặng vết thương xã hội, vì sao một ngưòi nghèo khổ và đau khổ lại khóc thương cho những người đau khổ. Em cứ cho đó là bản năng đi. Như một loài khuyển vậy. Em có tranh luận với tôi về giá trị của bản năng như thế nào tôi cũng chấp nhận. Con người mà em, là 1 con vật nhưng bên trong có 1 thiên thần. Có những thiên thần không đủ bù đắp nhưng cũng có thiên thần chịu một thiệt thòi- tôi chưa dùng từ hy sinh- đắng cay nào đó như tôi, như em chẳng hạn.

Vấn đề còn lại tôi phải làm gì cho xã hội? Không phải tôi hay em mà tất cả cứ thẳng thắn tự vấn như vậy. Dĩ nhiên tôi đã có câu trả lời.

Đào Nam Hòa cựu hs NQ 72-73

19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74010)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76886)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!
16 Tháng Sáu 2008(Xem: 42629)
Images/upload/IMG_3784_s.jpg
26 Tháng Năm 2008(Xem: 28163)
Thắm thoát đã gần 9 năm kể từ ngày hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên vào ngày 25 tháng 03 năm 1995 tại nhà hàng " Ánh Hồng " thành phố Westminster.