Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Nguyễn Văn Lục - Tìm lại dấu xưa

22 Tháng Bảy 201812:38 SA(Xem: 14293)
GS. Nguyễn Văn Lục - Tìm lại dấu xưa

Tìm lại dấu xưa

(Nhân dịp Đại Hội Ngô Quyền. Cảm nghĩ của một tham dự viên) 
Nguyễn Văn Lục

 

blank




Tìm lại dấu xưa là tìm lại một quá khứ đã bị quên lãng hoặc một mảnh quá khứ do sự dập vùi, biến dịch của cuộc sống che khuất. Cũng không khó mà cũng có thể dễ tìm lại được. Nếu nói theo tinh thần nhà Phật là đôi khi phải có cơ duyên hạnh ngộ.

 

Nhưng đối với tôi, tôi có một nhân sinh quan lạc quan về thiên nhiên, về cuộc sống, về cuộc đời-như một quy luật- mà tôi gọi chung là: Những giao cảm.

 

Có giao cảm sơ khởi, đầu đời là giữa con người và thiên nhiên.

 

Ở tầng cao hơn nữa dẫn đến những giao cảm Người-Người. Giao cảm này phân ra nhiều hạng mục như giao cảm cha mẹ-con cái, vợ-chồng, thầy-trò, bạn bè, xóm làng, đồng đội v.v...

 

Giao cảm cuối cùng là giữa cái sống-và cái chết, giữa thế giới bên này và thế giới bên kia.

 

Giao cảm Thiên Nhiên-Con người

 

Thiên nhiên không hề “vô tình” và đơn độc. Nó có một quy luật của sự sống, tác động lên nhau và lên con người để tồn tại và để sống.

 

Sự giao cảm gần gũi nhất cảm nghiệm được với thiên nhiên là ở nơi những người nông dân.

 

Có một sự gắn bó, sự mật thiết, sự gần kề nơi người nông dân dù chỉ là miếng đất. Khi người nông dân vốc một nắm đất lên tay, họ cảm thức như có một sự sống trên nắm đất ấy. Khi người nông dân nói: “Lạy Trời mưa xuống” là một cảm thức trong mối tương quan Con người-Trời đất. Vậy thì mưa phải chăng là một thứ hồng ân Trời ban cho? Ban cho người và cho muôn vật?

 

Bản thân tôi, tôi cũng thấy gần gũi như cọ sát vào thiên nhiên khi tắm mưa.

 

Tôi rất thích những trận mưa rào nặng hột bất chợt đến rồi bất chợt đi. Cái bất chợt chính là bất ngờ thú vị nhất. Vì thế thấy mưa trẻ thường reo lên như một hưng phấn. Tôi cũng không ra ngoài thông lệ đó. Tôi thích mưa mà lúc còn nhỏ không biết tại sao? Lớn lên, hiểu tắm mưa mát đã đành, vui đùa chạy nhảy cũng có và còn hiểu ra rằng còn có điều gì hơn khác và hơn thế nữa.

 

Thuở bé thấy mưa thì trẻ con bất kể trai gái vội ra tắm chuồng. Mưa trở thành “mưa bạn” đối với đứa trẻ chẳng khác gì “gió đùa” trong khuê phòng người thiếu phụ: “Đêm khuya gió lọt song đào. Chồng ai xa vắng gió vào chi đây?" Như một lời hờn trách nhẹ nhàng!!  Như thế, mưa và trẻ con là một tương giao hàng ngang.

 

Cho nên, mưa là cơ hội đầu đời để trẻ khám phá thân xác mình và phái tính. Tôi là ai, em là ai? Chúng ta là ai? Câu hỏi đặt ra xác định có một hiện hữu khác biệt, một hiện hữu thiếu-thừa, từ đó sinh ra mặc cảm tự hào và mặc cảm tự ty. Tự ty thì khép lại, che đậy - tự hào thì mở ra. Biện chứng khép mở là biện chứng nhìn ra đối tác, nhìn ra sự cần nhìn nhận hay chối từ, cho và nhận.

 

Ở một tầm cao. Cái “đắt giá” nhất trong triết học Đông Phương là coi đất trời nằm trong một bọc. Bọc theo nghĩa cả tinh thần và về mặt thể lý.

 

Như “trời che, đất chở” tạo ra sự qua lại, hài hòa, sự tươi tốt và hơn hết tất cả làm trỗi dậy các mầm sống. Sự sống vươn lên từ các cơn mưa. Sự tồn sinh được tiếp nối một cách liên tục như thể tiền định.

 

Tôi nhìn những hạt mưa rơi giăng mắc trên những cành cây cũng như mái nhà như khám phá ra điều gì đó thật kỳ diệu. Kỳ diệu của đất trời và kỳ diệu của bàn tay ai đó như một mầu nhiệm khó lý giải.

 

Và phải có con mắt thế nào mới khám phá ra điều kỳ diệu mà mắt trần không thấy. Hoặc thấy mà như thể không thấy gì.

 

Những hạt mưa nặng hột rào rào như những cánh chuồn sà xuống mặt đất, tôi nhận ra như đất trời đang giao hợp. Con người giao hợp sinh ra con cái. Đất Trời giao hợp sinh ra tốt tươi muôn loài, muôn hoa trái.

 

Nhiều khi thiên nhiên xuất hiện chỉ là những khoảnh khắc chóng vánh, đến rồi đi như bất chợt.

 

Sự chóng vánh ấy mới quý làm sao, chóng lắm nên tôi gọi nó là thứ “mưa ướt đất” khác hẳn thứ “mưa thối đất” của người dân Huế.

 

Tôi cũng đã cảm nghiệm được sự giao hòa kỳ diệu của đất trời này trong một lần tắm biển vào một buổi chiều tại bãi biển Boston. Thoạt tiên, vào lúc 6 giờ chiều - mặt trời đã lặn. Không biết từ đâu tới, bảo nhau, hẹn hò hay ám hiệu, cả một đàn cá lúc nhúc quậy sóng đen ngòm cả một vùng biển. Sự lạ ấy xảy ra trong vòng vài phút thì tiếp theo sự lạ khác. Làm thế nào mà cả một đàn chim vài trăm con đã bắt được tín hiệu và từ trên trời lao thẳng xuống như những mũi tên để bắt cá.

 

Ai đã sắp xếp tấn kịch thiên nhiên đến choáng váng này? Và để nghe được tiếng gọi của thiên nhiên. Có lẽ phải ghi lại lời thơ của nhà thơ họ Hàn: “Ai hãy làm thinh. Chớ nói nhiều. Để nghe tiếng nước hồ reo!!"

 

Phải làm thinh để hiểu được thiên nhiên. Có lẽ đôi khi trong đời sống cũng phải biết làm thinh để hiểu được con người?

 

Và rồi, chỉ trong ít phút ngắn ngủi, đàn cá biến mất mà chim trời cũng không còn, trả lại một thiên nhiên trong bưổi chiều vàng của trời nhá nhem, nhọ mặt người.

 

Tôi sửng sốt kinh hoàng và không biết mình là ai, đứng ở góc độ nào, để chứng kiến cái cảnh có một không hai ấy. Mặt nước bãi biển trong thời khắc đã rút ra xa cả cây số mà trước đây là mặt biển mênh mông, để trơ một bãi đất đen còn ướt nhẹp. Tôi bước ra xa cho đến lúc nhìn lại bãi biển đằng sau mình như thể không mường tượng được tôi đã đi xa bờ đến như vậy. Một vài người còn ở lại trên bãi biển như những đốm đen người nhỏ ly ti.

 

Cảm nghiệm vật lý ấy đưa tôi đến cảm nghiệm siêu hình cho thấy sự bé nhỏ của cái tôi thụ tạo, đến sự vô nghĩa của con người trước thiên nhiên vô cùng lớn mà cũng vô cùng nhỏ, xa cách muôn trùng mà cũng gần gũi trong gang tấc.

 

Cảm nghiệm ấy hiếm hoi buộc tôi phải nhìn lại cuộc nhân sinh của mình, với những may rủi, với những lên xuống, những an bài như định mệnh mà có thể vì những lý do đó xoay chuyển cuộc đời tôi. Nào ai biết được? Định mệnh nào đã dẫn đưa tôi đến trở thành một nhà giáo sau nhiều năm mà tự bản thân lắm lúc tôi tự nghĩ mình có thể chỉ là một kẻ vô học? Và định mệnh nào run đẩy tôi dạy học trò Ngô Quyền và để ngày hôm nay tôi quây quần chung quanh họ? Tôi không bao giờ lại nghĩ rằng có thể lại ở trong nghề dạy học và có những kỷ niệm vui buồn trong thế giới học trò trong ngày đầu tháng bảy, 2018 vừa qua!!

 

Phải chăng đó cũng là điều kỳ diệu?

 

Trở lại với những cơn mưa rào. Nó vừa đủ như đánh thức các loài thực vật trỗi dậy, vươn lên và ướt át như vừa tắm gội, mặc một bộ quần áo mới với sắc mầu tươi tắn hơn. Tôi đã cảm nghiệm được điều đó nó khác hẳn với các cơn mưa rừng tầm tã, rỉ rả suốt ngày đêm.

 

Trong vườn nhà tôi có vài cụm mùng tơi, vừa đủ để nhìn chứ không nhất thiết là để ăn. Mỗi ngày tôi nhìn chúng mong đợi một sự lớn lên từng phân ly. Tưới bón thế nào cũng như thể không đủ, không làm nó vừa lòng như thể không phải là thứ nước mà nó mong đợi.

 

Và nó ẩn nhẫn chờ đợi điều mà tôi không thể làm được.

 

Rồi một trận mưa ào tới, tưới, xối xả, hung hãn, mãnh liệt như quất xuống mặt đất.

 

Cây cối như tắm gội, chan hòa như vừa qua một cuộc giao hòa có chủ đích. Có tiếng réo gọi nhau chan hòa của thiên nhiên cũng chẳng khác gì có tiếng réo gọi nhau “làm Người”.

 

Sáng hôm sau thức dậy, nhìn vườn rau như có gì đổi khác.

 

Cụm rau mùng tơi như phép lạ, không biết bằng cách nào dài ra cả gang tay. Lá mũm mĩm, da thịt mềm mại với mầu xanh khó mà vẽ lên được!!

 

Đấy là mối giao cảm khởi đi từ Thiên Nhiên tiến lên một bước nữa là mối giao cảm Người-Người.

 

Và tôi nghĩ rằng ai không hòa được với thiên nhiên, không có mối giao cảm với thiên nhiên thì cũng thật khó cho họ có thể có giao cảm Người-Người.

 

Đây là một bài học nữa tôi nhắn nhủ học trò. Hãy yêu thiên nhiên để có thể yêu đượcc con người. Hãy yêu con người ngay cả trong những tình huống bất toàn, không đúng ý mình. Bởi vì bất toàn là một trong những bản tính gắn liền với thân phận làm người.

 

Còn đối với một con người hoàn toàn cô độc bởi vì họ soi gương chỉ thấy có mình mà không thấy người khác. Sự cô độc là một hiện tượng bất thường của một thứ bản năng chiếm hữu.

 

Ta chỉ trở thành người đích thực hiện thân trong thế giới người khi tạo được mối tương quan với người khác. Tiếng Pháp có câu: Être, c’est être avec autrui. (Ta chỉ là người khi có người khác.) Và còn gì đẹp hơn và ý nghĩa hơn câu nói của một nhà thơ: Chỉ có hai người mới nói được bầu trời đẹp.

 

Trong mối giao cảm Người-Người ấy, ngoài tình nghĩa vợ chồng, cha mẹ. Còn có mối giao cảm xã hội rộng lớn là bạn bè mà tình bạn bè ấy khởi đi từ những ngày cùng chung sống dưới một mái trường, một thày dạy.

 

Bài viết này trong việc đi tìm lai dấu xưa muốn ghi nhận tại đây cái mối giao cảm thày-trò-trang lứa cùng lớp như những kỷ niệm khó quên. Mà không phải chỉ là một kỷ niệm, mà còn chứng tỏ sự trưởng thành trong sự trau dồi nhân cách. Một nhân cách lớn là một nhân cách biết nhìn nhận người khác, biết tìm lại dấu xưa, biết nhìn nhận và biết chia xẻ.

 

Dĩ vãng tìm về là một điều tự nhiên. Và bất hạnh cho những ai không có được điều đó.

 

Cũng từ biện chứng này, đôi khi không tránh được như điều chẳng đặng đừng; có những mối liên lạc Người-Người trở thành căng thẳng đối đầu, hận oán như kẻ thù mà tuổi trẻ và tính cao ngạo tự tôn khiến chúng ta đã vấp phạm.

 

Thế giới này đã trải nghiệm bao nhiêu điều bất hạnh như thế!! Mà chỉ có con người mới có những cái được gọi là kẻ thù. Mà may mắn thay loài vật đã không có.

 

Và cũng từ chỗ đó, trong cuộc đời cầm bút, tôi có thể không bao giờ có sự nhìn nhận nhau trong thân phận người.

 

Tôi nhắc lại một câu thơ trong một bài hát phổ nhạc của Phạm Duy:

 

“Kẻ thù ta đâu có phải là Người!!

Giết người đi thì ta ở với ai?”

 

Hiện hữu với người khác mở ra nhiều hình thái như sum họp, đoàn tụ, tan hợp, chia lìa, gẫy khúc như những cảnh đời như thế gian thường tình mà mọi người đều có những trải nghiệm từ chính mình hoặc nơi người khác.

 

Công việc của con người là chọn lựa những hình thái trên để sự hiện hữu được trọn vẹn.

 

Ôi cả một đời người như một người khách lạ đi trên đường như một rong ruổi, như một hành trình tìm về quán trọ mà thực ra lúc nào cũng mang tâm thức tìm về “nơi chốn quê nhà” tìm lại dấu xưa.

 

Hôm nay, đoàn lữ hành mang tên Ngô Quyền, từ muôn phương, đang rong ruổi tìm về “chốn quê nhà” như tìm lại dấu xưa, những dấu vết kỷ niệm đầu đời tuổi học trò.

 

Biết bao chuyện kể, biết bao kỷ niệm, biết bao niềm vui đong đếm sao cho hết để trong sự rộng lượng để chỉ còn giữ lại cái tình giữa bạn bè, giữa anh em, giữa thày trò trong tiếng cười rộn rã trong sáng và ròn tan vỡ ra, trong những bữa ăn đầm ấm.

 

Chúng ta một cách nào đó đang vẫy gọi nhau làm người trong khi thế giới còn biết bao đỗ vỡ, chết chóc và tàn phá!!

 

Tìm lại dấu xưa

 

Tuy nhiên, không nhất thiết dễ dàng tìm lại dấu xưa với nhiều trăn trở, do dự với nhiều nỗi lo cần được vượt qua. Nhất là tuổi nhiều người đã già. Thày đã đành, trò cũng không kém xấp xỉ.

 

Xin nói thật nhé. Nói thật mang nghĩa xét mình.

 

Nhiều người bạn đồng nghiệp, bạn cầm bút, bạn đủ loại đã không cùng một tần số đã tạo ra sự phân ly không có giây nhợ gì nối lại được. Đó là hàng trăm người chọn phía đứng phía bên kia, trở thành những kẻ đối đầu ý thức hệ hay thể chế. Như một Nguyễn Trọng Văn, một Dương Văn Ba, một Nguyễn Ngọc Lan và nhất là một Lý Chánh Trung. Nay họ ở đâu? Và tôi ở đâu trong mắt họ?

 

Lại có những bạn già vì bận lo toan chuyện mưu sinh và trăm lý do khác để không có dịp gặp lại. Có gặp đôi khi cũng thế mà thôi. Kể làm gì và kể sao cho xiết!! Có bẽ bàng không người bạn trẻ?

 

Kinh nghiệm bản thân gần gũi, tối đen nhất cho thấy cũng đến vài năm tôi không có liên lạc với anh Kiều Vĩnh Phúc. Lý do thì cũng là không lý do chính đáng. Có lý do nào thật sự được gọi là chính đáng khi có sự phân ly?

 

Rồi trong khoảng nửa năm nay trở lại đây, đột nhiên, tôi nhận ở anh một vài bài viết về Duyên Anh, sau đó được đăng trên dcvonline.net. Phải chăng đó là một dấu hiệu báo trước một điều gì?

 

Anh tiếp tục gửi nhiều bài anh đọc được cho là hay để chia xẻ như anh từng chia xẻ với các anh Phố, Phi Long, Chị Nhã Ý và một vài chị khác.

 

Cái chết bất ngờ của Vĩnh Phúc để lại một cú sốc cho nhiều người.

 

Lại thêm một cái ghế trống vào phút chót. Giá trên chỗ ghế ngồi danh dự hôm 1-7,  ai đó, hoặc Ban Tổ chức để thêm một cái ghế trống cho thày Phúc thì hay biết mấy!!

 

Để đáp lễ, khi tôi viết xong một bài trên dcvonline cũng gửi anh.

 

Đôi khi cũng nhận được lời khen tặng của anh như: Bài viết công phu, tài liệu phong phú mà theo bản tính có mấy khi anh ngỏ lời khen ai. Và tôi đã nhận được những lời khen thật tình của anh.

 

Rồi điểm hẹn hò gặp lại anh trong dịp Hội Ngộ Ngô Quyền. Và điều ấy đã không xảy ra như lòng mong muốn của cả hai chúng tôi. Anh vội vã ra đi trong sự nhẹ nhàng thanh thản như chính cuộc đời anh.

 

Đó, đó, chính là tiếng vẫy gọi nhau tụ lại để không còn chia cắt nữa trước khi vĩnh viễn xa nhau. Trong tôi, lại có thêm một khoảng trống không người thay thế.

 

Rồi anh Lê Quý Thể, sau 1975, anh từng cho biết những dự tính vượt biên của anh, tôi cũng được anh chia sẻ.

hoingo3

 

Vậy mà sau hơn 40 năm mới gặp lại nhau trong nỗi vui mừng đoàn viên..Điều gì đã làm cho hơn 40 năm xa cách? Và điều gì đã nối kết lại? Nhưng rõ ràng có một nhu cầu tìm về nguồn như: “Nước đi ra biển lại mưa về nguồn”.

 

Trong dịp này, thấy Lê Quý Thể rất là chan hòa thoải mái vui vẻ.

 

Còn lại một hai ẩn số thì để dành riêng cho anh.

 

Cuộc sống của anh về mặt vật chất có phần thoải mái, dư thừa hơn chúng tôi. Nhưng anh là người nặng tinh thần gia đình nên cũng còn nhiều công việc phải lo toan cho những bà chị ở đây và còn cháu ở VN nữa.

 

Và có lẽ cả anh và tôi. Cuộc họp này có nhiều ý nghĩa tốt đẹp nhất đối với hai đứa. Từ nay chúng tôi có thể nhẹ gánh lên đường, tâm tư thong thả.

 

Và cả đám học trò chơi thể thao, nhất là đá banh của anh. Phải chăng đó là món quà bất ngờ nhất? Các em có đồng ý như thế không?

 

Phần tôi trong dịp tìm lại dấu xưa đã dặn lòng như thể một lần rồi thôi đấy nhé!

 

Tôi cũng đã nhận được rất nhiều những dấu ấn của lòng quý mến vượt ra khỏi sự mong đợi của tôi.

 

Trong dịp này thì cũng xin cho phép tôi được bày tỏ mà không ngại ngùng là ngoài những người như Tưởng Dung,- khi ở trong những tình huống không khả thi thì người còn lại cuối cùng vẫn là Dung. Tất Ứng,- luôn  chăm sóc đến các thầy cô. Cô Ngọc Huệ,-làm trong sự thầm lặng kín đáo. Cao Thị Chung- vì người mà không phải vì mình- cùng với các anh trong ban Tổ chức như các anh Hạnh, anh Tâm, anh Ngãi v.v... Các anh đã nhiều lần đón tiếp tôi - Những người mà tôi biết, còn vô số các anh chị khác tôi không biết hay không nhớ như chị Tuyết v.v... đã từng đón tiếp tôi trong các kỳ trước.

 

blank

Tôi chỉ hối tiếc là không được gặp riêng Chị Chung để nói hai tiếng: cám ơn. Và thiếu đôi chút thời giờ để gặp riêng Tất Ứng để chia sẻ với Tất Ứng trong giai đoạn khoảng trống này.

 

Cũng thế, tôi đã không có thời giờ để trò chuyện riêng với vợ chồng anh chị Hạnh-Hội, người đã âm thầm trong nhiều năm giúp tôi thực hiện trang Nguyễn văn Lục và thu thập các bài viết của tôi mà chính bản thân người viết không cách nào nhớ hết nổi.

 

Anh chị là một trong số những gia đình có nhiều may mắn, hạnh phúc trên 40 năm cuộc đời chung sống hạnh phúc bên nhau.

 

Tôi cũng hãnh diện mà viết ra ở đây, có những món quà như những hạnh ngộ bắt được của Trời khiến tôi được Vi chăm sóc giúp đỡ và lo toan mọi sự. Tôi  thấy không cần nói thêm điều gì, bởi vì nói chi cũng bằng thừa và có thể xúc phạm đến tấm lòng của Vi vốn kín đáo và khiêm nhượng. Tôi chợt nghĩ đến một câu chuyện tôi đọc từ hồi sinh viên một cách thích thú: Đôi bạn chân tình của nhà văn Đức Herman Hess.

 

Bên cạnh Vi là Hồng. Đi đâu cũng thấy hai người cặp đôi. Hồng ít nói, chỉ cười nhẹ, đôi mắt buồn, nhỏ nhẹ. Hình như có một trời tâm sự.

 

blank

Như thể: Thế gian còn có nhiều điều đáng nói. Và cũng lặng lẽ với vợ chồng cô em gái ở VN sang chơi.

Tôi cũng vui mừng và hãnh diện khi tôi “du lịch Mỹ” ở vùng Burlington để thăm một người bạn. Anh ấy chủ trương tờ báo địa phương Đoàn Kết, in photocopy. Tôi vui không ít và cũng thêm hãnh diện khi tờ báo của anh cho đăng bài: Chai dầu gió xanh của Vi. Anh phân tích rất kỹ về câu chuyện này một cách thích thú.  Trong đó câu chuyện tạo được sự bất ngờ đến ngạc nhiên. Tự nhiên, tôi nghĩ có nên làm một tuyển tập mỏng về các loại bài viết của thày trò như một thứ tạp ghi, tạp bút? Anh cũng cho biết, có hai tác giả của Ngô Quyền cũng có bài trên tờ Việt Báo của Nhã Ca, ngoài Vi còn có Diệu Hương nữa có bài trên báo của anh.

 

Các chị, các em nổi tiếng lắm!! Trong buổi dự lễ dựng đài tưởng niệm TT. Ngô Đình Diệm. Một nhà văn “miệt vườn” hiểu theo nghĩa nào cũng được ở Montreal gặp tôi khoe các nhà văn nữ trong nhóm như T.Dung, Thêm v.v... Và cũng không quên nhắc đến truyện “Chai dầu gió xanh”.

 

Trong những ngày chót ở lại Mỹ. Tôi đã bị bất ngờ lúng túng trong việc kiếm chỗ ở và may mắn đã được hai vợ chồng hai em Xuân-Phượng lo toan dùm. Không ngờ được biết thêm Phượng có người chị dâu là cô Huệ. Khỏi nhiều lời, ai cũng biết cung cách mẫu mực của cô Huệ như thế nào. Cũng nhờ thế, có những bữa ăn gia đình mà tôi được biết thêm hai vợ chồng bạn của Xuân. Anh chị Hoan và anh chị Việt. Họ đã tạo ra những trận cười đến bể bụng. Phải chăng đây là những phút giây hiếm quý trong cuộc trùng phùng hội ngộ này?

 

Xin nhận nơi đây một lời cám ơn. Tất cả. Không trừ. Cả những người không được nhắc tên ở đây. Như Tâm, Ngọc, Nhung và v. v...

 

Cũng như những món quà dù nhỏ, dù lớn. Tôi đều ghi nhận. Tôi vốn không uống trà theo thói quen của nhiều người, nay bắt đầu uống chè xanh để ghi nhớ người đã cho mình một cách lặng lẽ và kín đáo.

 

Về phía các vị giáo sư, tôi thật vui khi sống chung vài ngày với anh anh chị Trần Phiên, một người tôi chưa hề quen biết khi dạy ở Ngô Quyền. Vậy mà chúng tôi đã có vài ngày vui vẻ trò chuyện vì tính tình phóng khoáng và cởi mở của hai anh chị..Chưa kể anh chị Son-Bình, bạn của Vi làm mọi người thích thú khi đến nhà anh.

 

Nếu có điều chi hối tiếc là khi còn đi dạy, khi một lớp các cô giáo trẻ vừa tốt nghiệp về dạy Ngô Quyền, tôi thường ít khi vào phòng giáo sư nên sự quen biết các cô giáo rất là hời hợt đến nay không nhận ra được cô Nhung.. Nghĩ lại điều đó thật có lỗi. Mà lỗi thì còn nhiều nữa, cứ xin xá cho là vừa. Xin xá cô Nhung một vái.

 

Trên đường về ra phi trường, lòng lâng lâng với tâm trạng khó tả, tôi đã mặc chiếc áo T.Shirt của người đã cho và cũng không quên ăn hai cai bánh bao vốn là món tôi thường không bao giờ ăn vì vị ngọt của nó. Nó ngon lạ thường!!

 

Tôi đặt cho bài này cái tựa đề "Tìm lại dấu xưa".

 

Phải chăng nó phản ảnh đúng ý nghĩa ngày Hội Ngộ mang tâm trạng của phần đông của các học trò Ngô Quyền đi tìm lại mình và tìm lại những kỷ niệm tuổi học trò khó quên?

 

Thưa các em… Các em đi dự Đại Hội Ngô Quyền này. Tất cả không trừ chúng ta đều lớn về tầm vóc, tạo được một mạng lưới không phải Nhân Quyền mà là Tình Người. Amen.

 

Viết nhân ngày Đại Hội Ngô Quyền tháng bảy - 2018

 

Thày giáo Nguyễn Văn Lục

28 Tháng Mười 20174:52 CH(Xem: 19794)
Tóm lại, Chúng ta tu tập để làm chủ Nghiệp, không cho phép Nghiệp làm chủ dẫn dắt chúng ta vào con đường xấu.
28 Tháng Mười 201712:02 CH(Xem: 27257)
Gót hài bước nhẹ trên lối vắng Một chút nhớ thôi thấy mỏi mòn Mùa thu trở lại trời chưa nắng Thêm gió heo may lạnh nửa hồn
27 Tháng Mười 201710:07 CH(Xem: 17882)
Cơn mưa giăng nhớ phương trời Ai cầm dù biếc che người phương xa Ai lau mái tóc mượt mà Mà lòng sũng ướt tình qua êm đềm?
27 Tháng Mười 201710:01 CH(Xem: 19481)
Bạn bè tri kỷ mấy người Biết nhau từ thuở lên mười lên năm Như là ruột thịt tình thân Sẻ chia nồng ấm khi lần gian nan.
27 Tháng Mười 20179:55 CH(Xem: 22078)
Các cháu, con quanh quẩn ở bên mình Chấp tay lại, nguyện cầu ông siêu thoát Trên bàn Phật, khói hương trầm bát ngát Phật A Di Đà sẽ tiếp dẫn hương linh.
27 Tháng Mười 201712:39 CH(Xem: 21047)
Lòng tôi đó... Nàng lẵng lặng thinh?! Buồn bã bước đi... như vô tình! Chắc quê tôi nghèo, Nàng không đến, Thôi! Đến mà chi? Khi người bỏ ra đi!
27 Tháng Mười 201712:32 CH(Xem: 26752)
Nghe Thu mưa đổ tiếng buồn, Niềm thương, nỗi nhớ cội nguồn biết bao? Muốn về chẳng được, làm sao? Nhớ Thu Hà Nội ngày nào tuổi xanh.
27 Tháng Mười 201712:24 CH(Xem: 10410)
Miền Nam sẽ được sống những ngày an bình khỏi bị họ quấy rối. Tiếc thay chúng ta đã không làm.
21 Tháng Mười 201712:09 CH(Xem: 20637)
Hãy yên lòng nghe anh. Hãy trở về nơi mình sẽ đến với một tâm hồn tự tại, thanh thản. Em chấp tay cầu nguyện. Em nhắm mắt lại và gọi tên anh. Lạy đức A Di Đà hãy tiếp dẫn hương linh anh về nơi an bình nhất.
21 Tháng Mười 201711:48 SA(Xem: 22786)
Trong chiều thu lạnh và mưa. Buồn vui chia sẻ với "người trò xưa". Lời naò diễn tả cho vừa. Đôi dòng lệ nhỏ tiễn đưa Trai về.
20 Tháng Mười 201710:42 CH(Xem: 16240)
Nhân 49 ngày cùa NQK14 Phạm Kim Phi Hùng (OCT 24 2017), và NQK7 Nguyễn Ngọc Xuân (OCT 29 2017) xin mượn bài này kèm theo lời thành tâm cầu nguyện đưa hai ông anh NQ về hư không)
20 Tháng Mười 201710:24 CH(Xem: 20155)
Từ em bỏ xứ ra đi Phố buồn ngả ánh trăng khuya rã rời Em đi bỏ lại nụ cười Đỏ lòng hoa phượng nắng rơi bên đường
20 Tháng Mười 20176:54 CH(Xem: 42476)
Ta sẽ theo mây về với gió ngàn. Chút tro thân xác gửi thế gian. Biển rộng, trời xanh bay khắp chốn Hồn ta theo Phật. Ánh đạo vàng.
20 Tháng Mười 201712:34 CH(Xem: 19802)
Hôm nay đón mùa Thu hoan hỉ Trời tháng Mười, hoa cúc đầy sân Thu nơi đây, xinh đẹp lạ thường Rừng xanh ngát, ngả màu vàng thắm
20 Tháng Mười 201712:29 CH(Xem: 18682)
Làm sao gom hết lá vàng Đem về sưởi ấm cho Nàng được vui Đêm thâu Nàng mãi bùi ngùi Mai cây trụi lá cành xui hững hờ Còn gì đâu để mộng mơ?!
20 Tháng Mười 201712:15 CH(Xem: 20307)
Mùa Thu trở lại rộn ràng, Một năm xa cách vắng Nàng đã lâu. Đợi Nàng thức suốt canh thâu, Chim bay cá lặn, Thu đâu hỡi Trời?
20 Tháng Mười 201712:01 CH(Xem: 8764)
Tôi tự hỏi bao giờ thì họ hết ảo tưởng và giấc mơ về một chủ nghĩa xã hội cộng sản?
19 Tháng Mười 201712:28 SA(Xem: 17358)
Mùa về gió bão mưa tuôn Nổi đau chồng chất nỗi buồn bám đeo Thương thay họa kiếp dân nghèo Mỗi Mùa Mưa Bão gieo neo phận người...
14 Tháng Mười 201711:50 CH(Xem: 10451)
Dù thành đạt, danh vọng hay bình thường yên ả, dù ở trong nước hay nước ngoài đều nhớ về mái ấm Ngô Quyền với bao hoài niệm đẹp -
14 Tháng Mười 201712:01 SA(Xem: 17465)
Chẳng duyên sao vẫn nợ nhau! Để em nhớ mãi những câu giao tình Dệt vần thơ mộng hương trinh Đắm say trong giấc mơ tình ái ân
13 Tháng Mười 201711:33 CH(Xem: 13086)
Vì vậy tôi tin dù Nai Bạch Mã đã lìa rừng trước, nhưng Sói Trầm Lặng còn ở lại chắc chắn không cô đơn…
13 Tháng Mười 20171:54 CH(Xem: 20887)
Đôi khi ta thoáng gặp nhau Mà như đã gặp ở đâu xa rồi Như là sóng vỗ trùng khơi Cát vàng đã ngấm những lời yêu thương
13 Tháng Mười 20171:45 CH(Xem: 30509)
Em qua phố vắng ngùi trông Mưa Chiều Thứ Bảy lạnh nồng gió reo Buồn ơi, lá chết bay theo Hôn tình mưa đổ vòng vèo lá rơi.
13 Tháng Mười 20171:35 CH(Xem: 21507)
Không thấy Nàng Thu nở nụ cười, Mắt buồn rười rượi nét đăm chiêu. Có phải sầu tình muôn thuở trước? Hay nặng lòng ai? Mãi ưu tư!
13 Tháng Mười 20171:26 CH(Xem: 8305)
Ai được gọi là nằm trong Lực lượng thứ ba? Nhóm nào được gọi là lực lượng thứ ba? Tổ chức của nó là gì? Ai là người lãnh đạo? Bấy nhiêu câu hỏi, nhưng không có câu trả lời trọn vẹn!!
10 Tháng Mười 20176:45 CH(Xem: 22119)
Hạnh phúc biết bao nhiêu, khi lớp đàn em của tôi tiếp tục nối dài truyền thống “Uống nước nhớ nguồn” của gia đình trung học Ngô Quyền Biên Hòa xưa,
10 Tháng Mười 20176:38 CH(Xem: 18127)
Dặn lòng đừng nghĩ chi chi!!! Cô đơn cũng mặc, mắc gì nhớ em...Lang thang ngược chuyến tàu đêm, Ôm hai tai chặt, chẳng thèm lắng nghe.
09 Tháng Mười 201711:23 SA(Xem: 23301)
Chiều Thu hiu hắt mưa mù, Giỗ đầu tưởng nhớ mặc dù ở đâu! Tình yêu sẽ chẳng chìm sâu, Bạn xưa, trò cũ bạc đầu nhớ nhau…
08 Tháng Mười 20173:12 CH(Xem: 19489)
Nhân ngày giỗ đầu_Viết tưởng niệm Thầy Phạm Đức Bảo: Một vị hiệu trưởng VN "hiếm có" !
07 Tháng Mười 201711:46 CH(Xem: 9733)
Người sống với Thiền là người an trú trong chân tâm thường trụ của mình, tức luôn sống với chánh niệm một cách tự nhiên.
06 Tháng Mười 201711:38 CH(Xem: 17602)
Nhưng những người bạn cũ, bạn cùng khóa, cùng lớp của chúng tôi tình bạn sẽ không thay đổi và luôn nhớ đến nhau.
06 Tháng Mười 201710:39 CH(Xem: 22075)
Trung Thu Trăng Sáng Rạng Ngời Đèn đêm dạ hội lã lơi Cung Hằng Chú Cuội ngủ giấc mơ trăng Trăng thu tháng tám mỗi năm lần về...
06 Tháng Mười 20175:59 CH(Xem: 16056)
Nhát chém hư vô trong bài thơ này không nhận chìm con thuyền mà đó là vết chém của Trí Tuệ. Đó chính là sự cắt bỏ sự, từ bỏ của tất cả...
06 Tháng Mười 20175:41 CH(Xem: 15191)
ánh trăng Thu năm nay đẹp quá. Trời trong xanh, trăng trên cao vằng vặc tỏa sáng góc vườn sau, chiếu lung linh trên những chậu cúc nở hoa vàng rực rỡ.
06 Tháng Mười 201712:54 CH(Xem: 22172)
Hôm nay Thu, lành lạnh heo may về, Chạnh lòng, thương nhớ những tình quê. Những người năm ấy, còn hay mất?! Cảm xúc nào dâng? Buồn lê thê...!
06 Tháng Mười 201712:49 CH(Xem: 24851)
Người lính của tôi đã nằm xuống Bỏ lại trần gian xác thân này Không đớn đau, không u uất mỗi ngày Và lặng lẽ trở về cát bụi.
06 Tháng Mười 201712:43 CH(Xem: 24780)
Buồn nào hơn được buồn này? Bài thơ Ta viết đêm nay u tình. Đời người ai cũng tử sinh, Nghe tin Em mất sao mình lệ rơi.
05 Tháng Mười 201711:06 CH(Xem: 11350)
Trung thu ngồi nhớ ngày xưa Chiếc lồng đèn cũ cũng vừa lướt qua Ngẩn ngơ ngồi ước giá mà Ta đừng khôn lớn chỉ là trẻ con...
01 Tháng Mười 20173:48 SA(Xem: 20140)
Thôi, em không chờ anh nữa Vì sợ nắng thắp chưa đầy Những sợi nắng thu vàng thiếu phụ vội vàng qua Ai sẽ ru em níu kéo xuân thì...
01 Tháng Mười 20173:27 SA(Xem: 15266)
Để ba mươi sáu năm sau gặp lại – trong hai hoàn cảnh cũng xa lắc xa lơ – nhưng tình bạn tôi và Thanh Châu vẫn không có khoảng cách.
01 Tháng Mười 20173:07 SA(Xem: 16810)
Cuộc đời như một sân khấu rộng lớn, mà ai cũng đều có một vai tham dự, và vào vai nào thì có ai được chọn? Như người đàn ông gục chết chẳng ngờ kia, sao chọn vai chi cho ông mà buồn đến vậy?
01 Tháng Mười 20172:56 SA(Xem: 17775)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: THU KHÓC TRÊN NGÀN - Ngô Thụy Miên & CHIỀU VÀNG --Nguyễn Văn Khánh Lê Dung & Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
01 Tháng Mười 20172:30 SA(Xem: 15406)
Hãy gắng lên ông xã. Mọi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục. Hãy yên lòng điều trị. Gia đình sẽ ở bên ông xã.
29 Tháng Chín 20172:26 CH(Xem: 21587)
Thùng thình trống hội múa lân Thùng thùng trống nhịp gõ lần hội vui Con lân say trống thậm thùi Đưa tay phá cổ ngọt bùi trung thu...
29 Tháng Chín 20171:57 CH(Xem: 24231)
Hè đi Hè đến cũng mau, Hết mưa trời nắng trước sau hai mùa. Cười lên, ca hát vui đùa, Đón Thu vàng tới, tiễn mùa Hè qua.
29 Tháng Chín 201710:35 SA(Xem: 19673)
Hai bên nội ngoại gia phả nhà chúng tôi chỉ cách nhau hai bờ sông. Bên kia bờ sông là quê Nội: BÌNH LONG. Bên nầy sông là quê Ngoại: TÂN UYÊN.
29 Tháng Chín 201710:00 SA(Xem: 22539)
Ngày về, cứ ngỡ rồi sẽ sang, Lời hứa, ngờ đâu đã lỡ làng! Thu về lạnh lẽo, đông càng buốt! Lẻo đẻo một mình... mãi lang thang!
28 Tháng Chín 201710:06 SA(Xem: 37640)
Trong lòng tôi đẹp nhất những đêm trăng. Ánh sáng lung linh tuyệt vời tạo hóa Những huyền thoại bị lột tàn phá, Chỉ làm cuộc đời thêm trần trụi, xấu xa.
23 Tháng Chín 20177:20 CH(Xem: 24040)
Thấy không anh mùa thu nên thơ quá Mau trở về kịp ngắm lá trở vàng Kịp đi giữa đường trăng lai láng đổ Kẻo suốt cuộc đời cứ mãi hoang mang.
23 Tháng Chín 201712:45 SA(Xem: 19463)
Trái đất này tròn (?!) và thế giới này thật nhỏ bé – Nếu hữu “duyên” sẽ có một ngày, gia đình tôi được trùng phùng cùng anh Dũng…
22 Tháng Chín 201711:47 CH(Xem: 18734)
Lòng rộn ràng hôm nay đón Thu sang Nhìn bầy trẻ hân hoan vào lớp học Hồi tưởng lại thời vàng son thơ mộng Mà giờ đây đã vời vợi xa bay
22 Tháng Chín 201710:37 CH(Xem: 22015)
Nếu, nếu thực sự có kiếp nầy và kiếp sau, tôi cầu nguyện cho anh tôi mãn nguyện tất cả hoài bão anh có từ kiếp anh mới vừa buông tay sang kiếp mới nhẹ nhàng sáng sủa.
22 Tháng Chín 20173:11 CH(Xem: 18717)
Cuộc bầu cử quan trọng nhứt của nước Đức sẽ xảy ra vào chúa nhựt 24 tháng 9 tới này. Đó là cuộc bầu cử quốc hội liên bang và qua đó sẽ quyết định ai được tín nhiệm làm Thủ Tướng trong nhiệm kỳ tới
22 Tháng Chín 20172:51 CH(Xem: 38368)
Sinh ra trong cỏi người ta May nhờ rủi chịu cũng là phước căn Ai ai cũng có duyên phần Do thiên tạo định lượt lần nghiệp duyên.
22 Tháng Chín 20172:30 CH(Xem: 23433)
Nhớ thương khóc để vơi sầu, Đôi mình xa cách theo màu thời gian. Bạn vàng vĩnh biệt thế gian, Tiếc thương khôn tả, ly tan đâu ngờ.
22 Tháng Chín 20171:46 CH(Xem: 24392)
Con đường nào? dừng lại bước đi! Bịn rịn chia tay, chẳng nói gì! Nàng đã khuất dần...trong tuyết mỏng... Thức giấc, mãi còn luống bận suy...!
22 Tháng Chín 20171:40 CH(Xem: 24170)
Con đường dài tấp nập. Sao mình lại trống không. Thương một người ở lại. Đêm chắc dài mênh mông.
17 Tháng Chín 20177:48 SA(Xem: 18385)
tất cả rồi sẽ qua, rồi sẽ quên chỉ còn chút hình ảnh và chử viết được thu góp về 1 nơi dành cho những ai muốn tìm https://sites.google.com/site/nguyengocxuan/
17 Tháng Chín 20177:43 SA(Xem: 18037)
đây là bài viết trên FB Mai Chu về NNX trước ngày bạn qua đời https://www.facebook.com/1948MaichU/posts/1463654173727773
16 Tháng Chín 20177:31 SA(Xem: 17099)
Chỉ vài năm ngắn ngủi quen biết anh qua những cánh điện thư. Dù sống cách nhau nửa vòng trái đất nhưng anh đã để lại trong lòng tôi tình anh em đồng môn thật gắn bó.
16 Tháng Chín 20173:56 SA(Xem: 11540)
Tưởng Nhớ NGUYỄN NGỌC XUÂN 1 tấm lòng, 1 cây viết tích cực trên trang nhà NGÔ QUYỀN
16 Tháng Chín 20173:36 SA(Xem: 19344)
Anh Xuân ơi, Không ai chọn được nơi ta sinh và chọn nơi ta ở, cũng không ai đếm được ta sống được bao năm và ta cười khóc bao lần?
15 Tháng Chín 201710:51 CH(Xem: 18061)
Tưởng niệm tám lần Thu vắng anh Tám năm Ngày Giỗ thoáng qua nhanh Âm, dương cách biệt lòng đau thắt Anh đã đơn thân bước độc hành
15 Tháng Chín 20178:01 CH(Xem: 14893)
Như một lời từ giã, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi trôi mãi... như những người bạn đã ra đi ...bỏ lại con đò...
15 Tháng Chín 20173:41 CH(Xem: 16136)
Từ California, xin chân thành thắp nén hương lòng hướng về Toronto và Đà Nẵng, cầu mong hai anh được thanh thản ở thế giới bên kia.
15 Tháng Chín 20171:01 CH(Xem: 22574)
Vi vu tiếng sáo đêm trường, Trăng Thu sáng tỏ phố phường lặng im. Kỷ niệm xưa mãi trong tim, Bốn mươi năm lẻ im lìm qua mau.
15 Tháng Chín 20176:58 SA(Xem: 21195)
Em cười đôi má hây hây Gót sen nhí nhảnh, cỏ cây giật mình Người về bến vắng buồn tênh Tre buồn rũ xuống cho mềm nhớ nhung.
14 Tháng Chín 20171:12 CH(Xem: 20347)
Nhớ thương lại gọi 'Mình ơi' Xin gió hãy chuyển đến người tôi yêu Tháng chín đến nhớ thương nhiều Một trời kỷ niệm nghìn điều bâng khuâng...
14 Tháng Chín 20171:09 CH(Xem: 27634)
Gối đầu tường đá xanh rêu Mơ trăng cổ độ phập phều hồn đau Xa em từ độ Thu nào Gác tay đỉnh nhớ gió trao tình buồn.
09 Tháng Chín 201710:59 CH(Xem: 16455)
Thu lại sắp về! Tôi nghe lòng mình lăng lắng rơi theo con nắng ngoài kia đang nhạt dần, lòng chợt im như một nốt lặng trầm,
09 Tháng Chín 20178:29 SA(Xem: 22254)
Vu Lan hoa trắng muốt lòng Trắng như lòng mẹ sáng trong một đời Dãi dầm mưa nắng sương rơi Gian nan vất vả dưỡng nuôi con mình
09 Tháng Chín 201712:08 SA(Xem: 19540)
Để rồi Phạm Kim Phi Hùng cũng chọn một ngày đầu thu ngủ giấc thiên thu, đặt dấu chấm hết cho hành trình xuôi ngược đời người…
08 Tháng Chín 201711:38 CH(Xem: 15132)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Cánh Hoa Duyên Kiếp" - Nhạc Đoàn Chuẩn-Từ Linh - Ca sĩ: Lan Ngọc Kiều Oanh thực hiện youtube
08 Tháng Chín 201710:42 CH(Xem: 25510)
Hai hàng hoa ngọt ngào lời mẹ gọi Xanh xanh màu cây lá ấm tình cha Thiên đường ấy rất gần không xa lạ Thuở nồng nàn chan chứa những niềm yêu.
08 Tháng Chín 201710:38 CH(Xem: 21548)
Mỗi năm tháng bảy mùa chay Báo ân hiếu đạo ơn dày Mẹ Cha Phổ hiền Phật tự di đà Vắng Cha mất Mẹ bông hoa trắng cài...
08 Tháng Chín 20179:27 CH(Xem: 22760)
Hoa đỏ , mang về tặng Mẹ yêu , Hạnh phúc bên nhau, thật mỹ miều Hoa trắng, mang đi ...buồn lặng lẽ.! Mộ chí Mẹ nằm, quá quạnh hiu !
08 Tháng Chín 20178:43 CH(Xem: 19290)
Vĩnh biệt má yêu kính nhân từ của con. Con không khóc được dù con thương và yêu kính má vô cùng.
08 Tháng Chín 20178:37 CH(Xem: 19636)
... Con sẽ về bên cạnh má và sẽ có cây phương vĩ, nơi hai mẹ con mình sẽ gặp lại. Màu hoa phượng vĩ sẽ đỏ như máu của hai mẹ con mình hòa lại với nhau.
08 Tháng Chín 20171:17 CH(Xem: 19841)
Em là đốm lửa đêm đông, Đem yêu thương để tô hồng ước ao. Chiều đang dần tối buồn sao? Từng giờ ngóng đợi khát khao gặp người.
08 Tháng Chín 20171:00 CH(Xem: 9567)
Trong cuốn Hồi ký viết chung với Dương Đình Lôi, “Hai ngàn ngày đêm trấn thủ Củ Chi” (gồm 7 quyển, 2250 trang)
03 Tháng Chín 20179:01 SA(Xem: 36708)
Nhìn đóa hoa hồng trắng ngậm ngùi Con nhớ Ngoại đã lâu rồi khuất bóng Tháng bảy về với nỗi niềm lắng đọng Vần thơ buồn nhớ Ngoại khóc rưng rưng
03 Tháng Chín 20178:32 SA(Xem: 17714)
Đây chính là người cư sĩ của Đức Phật. Từ Pháp hoá sanh, là người thừa tự Pháp, không thừa tự vật chất.
03 Tháng Chín 201712:21 SA(Xem: 18945)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Đại Lễ Vu Lan (2017) Bên Thềm Trăng Sáng & Lá Thư Gửi Mẹ (Hà Thanh & Lệ Thanh) Kiều Oanh thực hiện youtube
02 Tháng Chín 20174:34 CH(Xem: 25612)
Vu Lan năm nay, hoa trắng cài lên áo. Mẹ mất rồi. Tôi thành kẻ mồ côi. Lần đầu tiên đi chùa, chỉ một mình thôi Con cầu nguyện. Mẹ vãng sinh Cực Lạc Quốc.
01 Tháng Chín 201710:28 CH(Xem: 16328)
Người viết bài này có nhiều kỷ niệm với “người đi trên mây:” lúc làm bài thơ năm 20 tuổi, năm 1960, ký tên Hoang Vu, một cách tình cờ
01 Tháng Chín 201710:23 CH(Xem: 20320)
Em xưa xinh đẹp như hoa Buông làn tóc xõa mượt mà dễ thương Bước chân tha thướt con đường Gió bay ngan ngát mùi hương dịu dàng
01 Tháng Chín 201710:18 CH(Xem: 24016)
Chuyện xưa kể lại rằng: Một đêm buồn... không gió trăng. Hai mẹ con trong căn lều nhỏ, Con tuổi còn thơ, mẹ già đang bịnh trầm kha.
01 Tháng Chín 20171:51 CH(Xem: 21899)
Ngày rằm tháng Bảy lễ Vu Lan Báo hiếu tứ ân đến đạo tràng Nghĩa Mẹ ơn Cha còn tại thế Nguyện cầu chư Phật độ bình an
01 Tháng Chín 20171:45 CH(Xem: 17440)
Làm con đạo hiếu trầm tư Mục Liên cứu Mẹ ngục tù cỏi xa Vô vi giữa chốn ta bà Nam Mô cứu khổ hằng sa vong hồn...
01 Tháng Chín 20171:38 CH(Xem: 22948)
Bà ru Ta ngủ ngày thơ, Mẹ Ta mất sớm bơ vơ một mình. Trẻ mồ côi thật tội tình, Đầu đường xó chợ, sân đình lang thang.
01 Tháng Chín 20171:31 CH(Xem: 8320)
Hoàn cảnh tại Quảng Ngãi cũng có thể suy rộng ra địa bàn cả nước. Hóa ra kẻ tội phạm chính vẫn là gian thương, tham nhũng.
26 Tháng Tám 201710:38 CH(Xem: 17346)
Cám ơn tác giả Dương Quân đã cho tôi và những đồng hương khắp nơi trên thế giới cùng đọc qua, cùng thưởng thức bài thơ hay, chứa chan tình cảm.
26 Tháng Tám 201711:04 SA(Xem: 26626)
Vì sao Ta ở nơi đây? Lạ người lạ cảnh sao khuây nhớ nhà. Nhớ về Quê Mẹ thiết tha, Xóm làng, phố cũ giờ Ta xa vời.
25 Tháng Tám 201711:20 CH(Xem: 22556)
Con đường em đi nhiều gai góc quanh co. Nhưng đứng vững nhờ các con hiếu thảo. Em chấp tay. Xin trời ngừng giông bão. Vì tuổi đã già không chịu nỗi nữa anh ơi!
25 Tháng Tám 201710:58 CH(Xem: 20990)
Sinh mạng và cuộc sống mỗi người đã được ơn trên sắp đặt. Mong tất cả khó khăn sẽ được giải quyết và đi đến những điều tốt đẹp nhất. Hy vọng vẫn là điểm tựa cho con người, để mình còn có chút niềm vui.
25 Tháng Tám 201712:25 CH(Xem: 14049)
Đời người ngắn ngủi vô thường Nói năng cẩn trọng, nhúng nhường mọi khi Đường trần khúc khuỷu, thịnh suy Không ganh đua chớ so bì thiệt hơn
25 Tháng Tám 201712:22 CH(Xem: 26427)
Hoa nào nở cũng héo tàn thôi Rực rỡ hoa xuân ngát đất trời Xuân đi hạ đến mai đào rụng Phượng đỏ hạ đi cũng úa rơi
25 Tháng Tám 201712:17 CH(Xem: 18708)
Mưa... Có lạ gì đâu! Cớ sao ru mãi điệu cung sầu! Đánh thức bao lòng thêm tê tái, Lạnh lùng, rét mướt những đêm thâu.
25 Tháng Tám 201712:15 SA(Xem: 9821)
Sáng nay mặt trời dậy muộn Hơi sương đồi núi mơ màng Heo may vờn qua kẽ lá Mi cong, dường như thu sang Ngọn núi Châu Thới, Bửu Long Lơi lơi…một khúc chuông đồng
24 Tháng Tám 201711:03 CH(Xem: 20979)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Liên Khúc Tình Mẹ (Mùa Vu Lan, 2017) MẸ TÔI - Nhị Hà - Hoàng Oanh Trình bày, TÌNH MẸ - Lam Phương - Thanh Thúy trình bày