ĐÊM XA CHA, NHỚ LỜI DẶN CUỐI |
Con về, Ba chắc… đi rồi |
ĐÊM VĨNH BIỆT THẦY (*)
Chúng con quanh đây khóc gọi Thầy ơi!
Mười hai giờ đêm, trễ thêm bốn phút
Theo lịch ta, đúng ngày hai mươi mốt
Ngày đau buồn theo suốt cuộc đời con
Như nóc nhà bay mất giữa bão giông
Còn trơ trọi hàng cột con nghiêng đổ
Như gió to làm vỡ bung chiếc tổ
Để bầy chim ngơ ngác chẳng nơi về
Bệnh viện Saint Paul, tháng Sáu mùa hè
Chúng con canh Thầy như đang say ngủ
Lời sau cùng dặn dò con vẫn nhớ
Thầy lặng yên về trong cõi hư vô
Mùa Hè qua rồi trời lại sang Thu
Những tháng ngày sẽ quay vòng trở lại
Chỉ bước chân Thầy đi là mãi mãi
Không trở về trong mái ấm ngày xưa
Vây quanh Thầy vang vọng tiếng Nam Mô
Má một bên, chúng con thầm khấn nguyện
Nước mắt nào ngập hành trang đưa tiễn
Bàn tay nào chưa nắm đã chia xa?
Vĩnh biệt Thầy, bướm trắng vụt bay qua…
(*) Chúng tôi vẫn gọi BA là THẦY, giống như người Bắc)
TRẦN KIÊU BẠC
(Viết trong bệnh viện, đêm Thầy ra đi)
ĐÊM QUÊ NGƯỜI NHỚ CHA
Ó phải Cha về đêm nay không?
Luống cải đầu hiên vội trổ ngồng
Hoa vàng còn bóng Ba trong đó
Dáng Người dang tưới nước vun phân
Có thể ba về trong đêm nay
Ngõ xa xào xạc lá rung cây
Ba về thăm lại vườn hoa cũ.
Xao xác chim đêm khóc gọi bầy
Cây mai vắng người chăm đã lâu
Trổ sắc vàng hoa sắc úa màu
Thân mai cũng không cao hơn nữa
Có lẽ chờ Ba những đêm thâu
Con đợi Ba về những năm qua
Như hồi thơ trẻ đợi được quà
Nay ở quê người xa vạn dặm
Chỉ thấy Ba trong nỗi nhớ nhà.
Con biết Ba không về nữa đâu
Ba đã nằm yên dưới mộ sầu
Con ở bên đây thương đứt ruột
Bao giờ phụ tử thấy được nhau?
Trần Kiêu Bạc