Tiếng Việt
English
Tiếng Việt
Các bài viết (110)
Về tác giả
Danh sách tác giả
Lâm Văn Bảnh
Mới nhất
A-Z
Z-A
Thơ Lâm Văn Bảnh - LỜI CHO TÌNH YÊU
18 Tháng Mười Một 2018
11:28 CH
Tình yêu, món quà Tạo Hoá ban, Hãy tặng cho nhau, kẻo lỡ làng. Bao vị hương yêu... hoà trong ấy, Nên chọn để trao, đẹp lòng nhau.
Thơ Lâm Văn Bảnh - THU QUÊ HƯƠNG
10 Tháng Mười Một 2018
11:22 CH
Hẹn một mùa Thu, sẽ trở về, Trăng Thanh Bình, trải khắp đường Quê. Những bước chân vui, hoà nhộn nhịp, THU QUÊ HƯƠNG, Trăng chiếu rạng ngời.
Thơ Lâm Văn Bảnh - ĐOẢN KHÚC MÙA THU
02 Tháng Mười Một 2018
12:17 SA
Nay Thu về, heo may muôn lối, Mang hồn Tôi về đến Quê nhà. Gởi chút lòng, kẻ ở phương xa, Mong mỏi lắm: THU THANH BÌNH sum hợp.
Thơ Lâm Văn Bảnh - LIỄU RŨ HỒ THU
25 Tháng Mười 2018
9:39 SA
Hồ Thu, liễu rũ mơ màng, Nhạc reo trong gió, nhặt khoan não lòng. Trăng lên vờn sóng mênh mông, Bâng khuâng viễn khách, thuyền không bến bờ,
Thơ Lâm Văn Bảnh - THU QUYẾN RŨ
19 Tháng Mười 2018
11:32 CH
Thu về, Nàng đến đi cùng Ta, Giữa trời Thu, trăng nước giao hoà. Nhè nhẹ gió đưa, ngàn lá rụng, Vương vãi lan đầy, chẳng thiết tha.
Thơ Lâm Văn Bảnh - CHUYỆN TÌNH HOA TÍM BẰNG LĂNG
12 Tháng Mười 2018
8:49 CH
Nay, hoa bằng lăng tím rợp trời, giữa mùa nắng hạ, Đường làng quê, ong bướm lựơn lao xao. Vẫn nhớ ngày xưa, khi mùa hè sang nắng đỗ, Có ai về thăm người cũ, Quê hương?!
Thơ Lâm Văn Bảnh - XÓT XA
04 Tháng Mười 2018
10:40 CH
Có ai động lòng bước qua đường? Dù chỉ cảm xúc tỏ tình thương. Một chút đau buồn trong tâm trí, Để còn XÓT XA cho QUÊ HƯƠNG!
Thơ Lâm Văn Bảnh - SANG THU-
28 Tháng Chín 2018
12:31 CH
Thu nhớ, Thu mong, của vạn lòng, Bao giờ Thu hết nỗi hoài mong. Cho hồn Thu vơi sầu tê tái Thu ấm bao lòng, có được không?
Thơ Lâm Văn Bảnh - VỀ THĂM QUÊ MẸ
20 Tháng Chín 2018
10:47 CH
Thoáng phút giây, rồi... không nhung nhớ, Gác sau lưng, vứt bỏ những ưu phiền . Quê Mẹ qua rồi bao nỗi đau thương, THANH BÌNH đến: an vui hạnh phúc.
Thơ Lâm Văn Bảnh - THĂM ĐÀ LẠT
14 Tháng Chín 2018
5:02 CH
Đà Lạt, cao nguyên của ngàn thông, Trăm hoa tô điểm đẹp muôn lòng. Sáng, chiều bảng lảng màu sương phủ, Lòng nào du khách chẳng hoài mong.
Quay lại