Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Diệp Hoàng Mai - NHỚ THẦY PHÙNG THÁI TOÀN

24 Tháng Mười 201212:00 SA(Xem: 10974)
Diệp Hoàng Mai - NHỚ THẦY PHÙNG THÁI TOÀN

NHỚ THẦY PHÙNG THÁI TOÀN

 

 14_1_nhothaypttoan--large

Năm lớp chín, Thầy Phùng Thái Toàn dạy chúng tôi môn Vật Lý. Lúc đó Thầy còn trẻ lắm! Thầy hiền lành, với nụ cười tươi luôn nở trên môi. Giờ học của Thầy học sinh thích thú, vì Thầy hào phóng cho điểm kiểm tra. Thầy từ tốn khuyên bảo học trò, với thái độ ân cần gần gũi của người anh trai với đàn em nhỏ. Chưa lần nào Thầy nổi nóng với đám học trò nhỏ nghịch như quỷ sứ của Thầy. Thỉnh thoảng tôi và vài đứa bạn được dịp… mè nheo: “Thầy ơi, tụi em đói bụng…” Thế là, Thầy cho cả bọn đi ăn hủ tiếu.

Nhà bà Ngoại của tôi ở xã Tân Thuận Đông, thuộc huyện Nhà Bè. Nhà của Thầy ở cư xá Ngân Hàng, dưới lòng cầu Khánh Hội. Từ nhà Ngoại, tôi đạp xe đến nhà Thầy mất chừng mười lăm phút. Vào dịp Tết, tôi đến mừng tuổi Thầy. Nhà của Thầy có khoảng sân nhỏ trồng nhiều hoa đẹp, nhưng Thầy hay khoe: “Này, chó và mèo nhà tôi ở chung một chuồng, nhưng chẳng bao chúng cắn nhau đâu nhé! Đấy, đấy cô xem...” Tôi bật cười khi thấy cô mèo nhỏ bước chân vào chuồng chó, và ngay lập tức chú chó nép vào trong nhường chỗ cho cô mèo nằm tựa vào lòng. Tôi hỏi Thầy: “Thầy huấn luyện thế nào mà hai con vật ghét nhau truyền kiếp, lại có thể sống chung hòa bình như vậy?...” Thầy cười dòn: “Tại tính tôi hiền, nên thú tôi nuôi chúng nó cũng hiền…”

14_2__nhothay_toan_bo-dhmai-large-contentTừ lúc liên lạc lại được với Thầy, tôi tìm đủ cách thúc giục Thầy trở về thăm mẹ thăm quê. Nhưng lần nào, Thầy cũng lãng tránh sang chuyện khác. Đến lúc bị cô trưởng lớp chín hai ngày nào “truy đuổi” quá, Thầy mới nói thật lý do Thầy không thích về quê: “Trong trái tim tôi, có hai cái van là… đồ giả” Thỉnh thoảng trong những lá thư, Thầy cũng không che dấu nỗi buồn về bệnh tình của mình. Nhưng không để học trò cũ buồn lây, Thầy chuyển thái độ lạc quan liền ngay sau đó: “Cái cô Mai này chắc thù tôi lắm, nên cô mới lấy tên tôi đặt tên cho con trai của cô. Lúc nào ghét tôi, cô cứ lôi con của cô ra mắng cho bằng thích nhé!…”

 

Tôi không từ bỏ ý định thuyết phục, và cuối cùng thì… Thầy cũng xiêu lòng. Ngày 08/03/1995, chuyến bay chở Thầy Phùng Thái Toàn từ nước Mỹ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Tôi đang đi công tác xa, không kịp về để đón Thầy. Tôi ấm ức dặn hai người bạn: “Nhớ chuẩn bị hoa tươi tặng Thầy của mình nghen…” Bạn tôi kể lại, khuôn mặt của Thầy tái nhợt khi rời sân bay. Thầy nhận hoa tươi, mà nụ cười thì … méo mó. Thầy hẹn sẽ về thăm xứ Bưởi Biên Hòa, ngay khi trái tim của Thầy… nguôi giận.

Vẫn ngôi nhà xưa bên cư xá Ngân Hàng, tôi lại đến thăm Thầy. Mẹ của Thầy trên 80 tuối, cứ quấn quít “cậu” con trai… sáu mươi tuổi của mình. Chốc chốc bà cụ nhìn quanh: “Thằng Toàn đâu rồi?...” Một lúc sau, đang chuyện trò bà cụ chợt dừng rồi hỏi nữa: “Thằng Toàn đâu rồi?...” khiến cả nhà cười vang…Bà cụ nói với mọi người: “Tôi thương thằng Toàn nhất nhà…”. Thầy Toàn qua đời, cả nhà giữ ý không để cho bà cụ biết. Bà cụ sẽ không thể nào chịu nổi, nếu hay tin dữ về đứa con lưu lạc của mình. Thôi thì cứ để bà cụ an nhiên sống nốt quãng đời còn lại, và an nhiên mong ngóng con về.

 

Bạn bè của tôi mỗi khi nhắc đến Thầy Toàn, vẫn có đứa trách: “Cũng tại mi đó nghe, Thầy bị bệnh nên không muốn về mà mi cứ chèo kéo…”.  Dù biết các bạn nói đùa, tim tôi vẫn nhói đau khi nhớ về Thầy. Nhưng dù sao thì, Thầy giáo của tôi vẫn có cơ hội gần gũi mẹ già lần cuối trong đời. Người mẹ mà mỗi khi nhắc đến, Thầy luôn dành cho bà những lời thương yêu trìu mến.

Cây bút máy Thầy cho làm quà tôi viết cạn mực từ lâu, nhưng tôi vẫn trân trọng giữ gìn như báu vật. Những lần gặp nhau, tôi và các bạn của tôi vẫn nhắc vẫn nhớ “dáng Thầy đi, giọng Thầy nói, tiếng Thầy cười…” cho dù Thầy đã bình yên về chốn vĩnh hằng mười sáu năm qua …

14_3_nhothay_toan-_dhmai__1992_-large

 

Tháng 03/2011

Diệp Hoàng Mai

03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 22991)
Tôi xa Ngô Quyền đã từ lâu Tóc xanh giờ cũng đã phai mầu Nhớ cô tôi bước đi trong nắng Thấy áo lam che mát mái đầu.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 49966)
Tùy bút “Học Trò Già”, được viết vào đầu năm 1973, là một trong những bài văn chưa từng đăng báo...
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25379)
Tuy sống và trưởng thành ở đô thành Sài Gòn chỉ cách Biên Hòa có 30 cây số, nhưng mãi đến năm 1969, tôi mới làm quen với thành phố này nhân được thuyên chuyển về trường Ngô Quyền dạy học.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25512)
Viết phác họa lại một vài nét của nhà giáo cầm phấn trên bục giảng và rồi cầm bút viết văn, người viết bài này thấy rằng đó vẫn là những vai trò cao quý nhất mà một xã hội cần phải có ở thời điểm 20 năm miền Nam và cả bây giờ.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 23159)
Bao năm qua, bao mùa Phượng vĩ Người xưa đây, cảnh cũ giờ đâu? Phượng bay bay, xác Phượng héo sầu Và mơ mãi về chân trời cũ…
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 21965)
Ngô Quyền trường cũ còn nguyên đó Bè bạn ngày xưa lạc chốn nào? Tiếng ve nức nở sầu nhung nhớ Cánh phượng mưa chiều đọng giọt đau!
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 7598)
... có tài chỉ là một trong số hằng hà sa số mà các CHSNQ đã đạt được ở khắp mọi nơi trên thế giới về mọi lãnh vực và tôi tự nghĩ các CHSNQ giỏi quá rồi, còn nhắn nhủ gì nữa...
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 20831)
Ngô Quyền, xứ Bưởi mến thương ơi, Thế nước xa xôi cách trở rồi Ta vẫn tâm tâm, ta vẫn nguyện Nhà nhà vang tiếng trẻ ca vui.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 19714)
Ở đó có bạn trai quần xanh áo trắng Bạn gái dịu dàng tóc thả bay bay Có hàng thùy dương vươn cành che nắng Có lá vàng bay rụng giữa chiều phai.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 9141)
Tôi rời thành phố Đà Lạt thơ mộng của những năm 40, với bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, tất cả đều được gìn giữ như những bảo vật mà tôi tiếp nhận được trong những năm tháng thơ ngây của tuổi học trò.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8173)
Bước chân chim đưa ta về thơ dại, Em có mơ những ngày tháng Ngô Quyền? Mộng trắng trong và áo trắng trinh nguyên, Chiều tan học nắng vàng say Quốc Lộ.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8528)
Công cha, nghĩa mẹ ơn thày, Ghi tâm khắc cốt sau này chớ quên. Du Xuân hái lộc cầu hên, Người người hạnh phúc, dưới trên an hòa.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 8549)
Những ký ức đầu tiên của tôi vào cái năm lên bảy ấy đã theo tôi trong suốt cuộc hành trình “ba chìm bảy nổi”… cho đến tận hôm nay, vào cái tuổi “cổ lai hi”, gần đất xa trời.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 10923)
Những kỷ niệm cũ đơn lẻ được tập hợp và kết tinh lại trong một cõi vô hình mà tôi gọi là Hồn Lớp Cũ Trường Xưa. Đó là cái hồn mà tất cả học trò trong lớp của chúng tôi đều ôm ấp trong suốt đời mình!
24 Tháng Mười 2012(Xem: 8266)
Bài thơ dưới đây trích trong lá thư của Cô đã gửi tặng cho một học trò cũ, chỉ 1 tháng trước khi Cô qua đời mà chắc rằng Cô và người học trò cũng không ngờ đây là bài thơ cuối cùng của Cô