Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Nguyễn Văn Lục - Về "ĐÔI MẮT NGƯỜI BỊ XỬ BẮN TRÊN RẶNG BÌNH BÁT"

31 Tháng Ba 202312:37 SA(Xem: 2257)
GS. Nguyễn Văn Lục - Về "ĐÔI MẮT NGƯỜI BỊ XỬ BẮN TRÊN RẶNG BÌNH BÁT"

Về "ĐÔI MẮT NGƯỜI BỊ XỬ BẮN TRÊN RẶNG BÌNH BÁT"

Nguyễn Văn Lục


Thành công của tác giả là thuyết phục người đọc bằng một lối viết giản dị mà lôi cuốn? Thật hiếm có nhà văn quân đội miền Nam nào viết với một thái độ thanh thản, không hận thù, biết quý trọng con người như Nguyễn Bửu Thoại.


Tình Con Người trong truyện: Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát

Lời mở

Có nhiều tác giả có truyện ngắn đã có tiếng, tỉ dụ như Tràm Cà Mau. Tuy nhiên, muốn viết về ông tất phải đọc nhiều, nếu không phải là tất cả. Điều đó cần nhiều thời gian nên chần chờ, hoãn, kéo dài thời gian.

Nhưng tình cờ, tôi có dịp đọc truyện có tên lạ mắt ‘Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát’. Đôi mắt bị người xử bắn, rồi rặng bình bát là gì nghe lạ quá. Rồi tên tác giả thú thật tôi chưa hề hân hạnh được biết. Tôi quyết định đọc.

Sau khi đọc truyện ‘Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát’ người viết thấy lặng người đi trong trầm tư và suy nghĩ về thân phận con người trong cuộc chiến về sự tàn khốc, sự quyết liệt tới mức dữ dội, khốn nạn của cuộc chiến. Có những oan khiên, những chịu đựng câm lặng khó nói.

image001

Kinh rạch Cần Thơ. Nguồn: ANTV


Nhưng ít ra người viết nhận thấy tính chất — như những nguyên liệu ròng — với các nhân vật truyện cũng như địa danh đều thật và hiện nay viên thiếu tá Tiểu đoàn trưởng cũng như viên Đại đội trưởng trong truyện hiện đang định cư tại Houston, bên Mỹ.

Vì thế đây không phải loại truyện sáng tác hư cấu, hay truyện tình cảm đời thường. Điều ấy xem ra thật không dễ dàng gì đối với một người tự nhận mình không phải là nhà văn.

Dàn trải trong suốt câu truyện là một cuộc hành quân diễn tiến lớp lang kỹ thuật quân sự qua kinh nghiệm chiến trường với những cuộc gọi qua ống liên hợp. Các mật khẩu như: Trường thành 1, 2, rồi 3, Trình Mười Một, v.v. Tất cả để tránh các khẩu lệnh trên bị bên địch bắt được.

Nhưng người viết cũng nhận ra rằng cái còn lại cuối cùng và quan trọng nhất trong nội dung truyện là sự thật và một tấm lòng, một sự tử tế về tình người toát ra từ truyện. Nó quý giá lắm, không mua được cũng như bán được bằng tiền. Nó chỉ là một kết tinh truyền thừa từ một đất nước, con người thừa hưởng một nền giáo dục nhân bản, coi con người là trọng. Tác giả ‘Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát’ nằm trong số những con người ấy.

Nhìn ở một góc độ khác, người viết cũng nhận ra rằng tại sao con người lao vào cuộc chiến một cách điên dại như thế? Hàng triệu người đã hy sinh, vì bị tuyên truyền, bị nhồi sọ?

Thật bất hạnh cho một đất nước có quá nhiều hy sinh để có được nhiều anh hùng.

Nghĩ xa hơn một chút, ở Hà nội, trung tâm quyền lực hiện nay ở Việt Nam, chỉ cần ra khỏi một ngõ, ta sẽ gặp nhản nhản các anh hùng đủ loại trên các con đường phố chính. Điều ấy không thấy xuất hiện ở Sài Gòn.

Nghĩ thế rồi sợ rằng một ngày không xa, Hà Nội không còn đủ các con phố cho các loại anh hùng ấy nữa. Mà thật, tên đường phố thì có giới hạn mà anh hùng trong các cuộc chiến như chiến tranh Việt Nam-Campuchia, việc Trung Hoa chiếm Trường Sa và nhất là chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979-1989 chẳng những không có tên tuổi mà còn không được phép nhắc nhở tới.

Người viết có một quan niệm khá rõ ràng. Anh hùng chỉ là người của một thời, một giai đoạn. Nhưng người tử tế đòi hỏi sự hy sinh thiệt thòi cả một đời!

Miền Nam Việt Nam có thể không có nhiều anh hùng, nhưng những người có một tấm lòng và người tử tế thì không thiếu. Chính vì những cảm nhận như thế nên mới có bài viết này để trân trọng tác giả đã nói lên được điều ấy.

Tóm ý chính truyện ‘Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát’

Quận lỵ Thuận Nhơn đang bị áp lực nặng nề của địch quân khiến việc giao thông đường thủy từ quận lỵ ra Cần Thơ bị ngăn chặn rồi cắt đứt từ ba hôm trước vì thế cần có một cuộc hành quân giải tỏa.

Xuất phát từ lúc 7 giờ sáng, từ gần kinh Rạch Hạt và kinh số 7, với khoảng cách trên dưới 5 cây số, Tiểu đoàn di chuyển nhanh và không gây tiếng động. Đúng 11.00 sáng, Đại đội 1 của tôi vượt qua con rạch Bà Đầm-Thát Lát, một con rạch mỗi lần đọc tên, tôi lại liên tưởng đến Thiếu tá Lưu Trọng Kiệt, Tiểu đoàn trưởng, Tiểu đoàn 42 Biệt Động Quân đã hy sinh tại đây gần hai năm về trước.

Bình bát mọc dưới nước, rễ đâm thành cây con, cây con nhô lên thành cây lớn…

Tôi cho dừng quân và bố trí; tôi đứng quan sát chung quanh. Đất gần như hoang địa (…) bình bát mọc thành rừng, không gò cao, không trũng sâu, không bằng phẳng và nhất là không thể đào hố cá nhân được, vì dưới chân không hề có đất vì chỉ có rễ cây và cây bình bát nằm ngổn ngang.

Suy nghĩ một lúc tôi tìm ra chân lý, mình vô kế khả thi thì thằng địch cũng thế, chẳng lẽ ở đây nó biến thành chuột biết đào hang? Quyết định thật nhanh, tôi mời ba ông Trung đội trưởng đến và phân công: Thiếu úy Đại, bên trái, Chuẩn úy Liêm, bên phải, đội hình hàng ngang (…) Nếu chạm địch cần giữ cạnh sườn, di chuyển chậm, giữ khoảng cách hợp lý. Tôi dặn Thượng sĩ Bình, TSI Hiển, dặn hai ông giữ mặt sau.

Hai giờ chiều, chúng tôi di chuyển được khoảng 4 cây số, khám phá được vài cái chòi nhỏ không quan trọng, bỏ hoang. Bắt đầu nản, tôi có ý định xin Tiểu đoàn trưởng cho đơn vị dừng quân để anh em ăn cơm vắt…

Tiếng chuẩn úy Liêm gấp gáp, ‘Có cái trạm xá của VC chứa nhiều thương binh.’

– Anh đã kiểm soát được trạm xá chưa?

– Dạ rồi.

– Bố trí em út cẩn thận, tôi sẽ tới ngay.


Tôi gọi cho Tiểu Đoàn trưởng, đại đội phải dừng quân vì khám phá ra trạm xá và yêu cầu yểm trợ. Chuẩn úy Liêm đón tôi, tôi lấy làm lạ thấy các chiến sỉ Trung đội 3 đang đứng ra xa và đều lấy tay bịt mũi. Tôi nhìn vào trạm xá, tôi không tin là đây là một trạm xá, vì nó không có một tiện nghi tối thiểu.. không có giường, không có mền để đắp, cũng không có mùng tránh muỗi.

Phía góc trong trại có 4 thương binh Việt Cộng đang nằm. Bốn anh thương binh giương mắt nhìn tôi, ánh mắt vừa tò mò, vừa lo sợ. Cả bốn còn tỉnh, mặc dầu thương tích có vẻ rất trầm trọng. Tôi bước qua khung cửa để vào chỗ các anh nằm. Mùi hôi thối đúng là phát ra từ đây. Cả bốn anh mình mẩy đều bê bết máu tươi và khô, nước vàng, mủ nung núc. Hằng đàn ruồi, nhặng vo ve. Ghê tởm hơn nữa, dưới nền nhà, những con giòi trắng bò lểnh nghểnh.

Rồi tôi nhận được tiếng gọi của ông Tiểu đoàn trưởng…

— Anh đã đến trạm xá chưa và thấy thế nào? Cố khai thác nó xem thằng nào tên gì đang đóng quân ở khu vực này? Nửa tháng nay không có chấm mút gì ráo.

Ở trong vùng địch, đơn vị hành quân, sinh tử bất chợt, luật lệ ở đây là họng súng… Trước thảm cảnh 4 con người. Lòng tôi nặng nề chùng xuống. Là con người, là đồng loại, tôi ngỡ ngàng thương cảm cho các anh. Tôi thương các anh, tôi không chịu nổi hình ảnh người thương binh, dù là thương binh ở hàng ngũ nào, bị đối xử còn thua con vật. Nhưng tôi làm được gì? Quyền lực của tôi có giới hạn. Tôi sẽ giúp các anh nếu các anh thật lòng và tạo điều kiện để tôi thực hiện được sự giúp đỡ đó.

Trước đó khoảng 10 phút, khi biết đơn vị của chuẩn úy Liêm đến, bọn đồng đội của bốn anh bệnh binh đã bỏ trốn. Tiếng của ông Tiểu đoàn trưởng gọi lại

— Mở chốt, thảy vô cho nó xài! Trước khi đi, đem đi ‘cất’ hết bốn thằng đó nhé.


image004

Tác giả, đại uý Nguyễn Bửu Thoại. Nguồn: https://vietluan.com.au


Rõ ràng là lệnh xử bắn. Lệnh này chỉ có thi hành chứ không bàn cãi, mà chính các bệnh binh cũng nghe thấy. Động từ ‘cất’ là tiếng lóng nhưng ai nghe cũng đoán được nghĩa. Hạ sĩ I Thạch Chiêm gỡ súng M.16 ra khỏi vai trong tư thế sẵn sàng. Anh có nhiệm vụ thi hành những mission như vậy. Trong khi ấy cả bốn bệnh binh giương những cặp mắt trắng giã, cặp mắt đứng tròng không còn thần sắc nhìn tôi! Khóe miệng co giật liên hồi.

Mãi sau này, trong trại cải tạo, chứng kiến sự gào thét, nhục mạ, hành hạ, hăm dọa thủ tiêu, tôi liên tưởng đến những đôi mắt này.Tôi không có ý định bỏ lên bàn cân để tính thử trọng lượng của một cuộc sống con người. Tôi cũng không hề có ý định đánh giá hoặc so sánh sinh mạng con người ở hai giới tuyến khác nhau, vì khi sinh ra vạn vật muôn loài, tạo hóa ban cho họ một giá trị bình đẳng như nhau Chỉ có cái chết vô nghĩa, sự hy sinh bị lợi dụng, chứ không có cuộc sống nào là bỏ đi cả.

— Tôi đã có quyết định. Các anh đã nghe rõ rồi, tôi được lệnh phải bắn các anh trước khi di chuyển. Nhưng tôi không làm điều đó vì lý do sau đây: tôi không có thói quen đánh người bị trói nên cũng không giết người bị thương nặng bị loại khỏi vòng chiến. Lương tâm và truyền thống không cho phép tôi làm điều đó…

Nói xong, tôi chỉ tay cho Thạch Chiêm ra góc vườn, “Anh ra góc kia và bắn hai băng đạn M.16 vào bụi bình bát, xử bắn giả.’

Nguyễn BửuThoại, ‘Đôi mắt người bị xử bắn trên rặng bình bát’

Xin tạm dừng câu chuyện ở đây để bạn đọc tự mình tìm đọc sẽ ý vị hơn. Chỉ tóm gọn là sau đó có hai cố vấn của tiểu đoàn là Thiếu tá Calvin và Trung úy Hayes cũng muốn đến thăm trạm xá. Sau khi quan sát, chụp hình rồi trở về. Khi đến chỗ tôi. Thiếu tá Calvin đưa ngón tay cái lên trời và nói: ‘Hi, commander! You did a good job!’

Tác giả cũng thoát nạn không phải ra toà án quân sự vì vị Tiểu đoàn trưởng bỏ qua không lý đến nữa. Chỉ sau đó một tuần, tác giả chỉ bị thuyên chuyển đến một đơn vị khác. Sự trừng phạt ấy chỉ có ý nghĩa tượng trưng.

Phần phụ chú

Theo tác giả, có điều cho đến nay, sau đúng 32 năm, mỗi khi nhớ lại chuyện này, tôi vẫn không kết luận dứt khoát được là trong hai quyết định của ông Tiểu đoàn trưởng và của tôi: Ai đúng, ai sai. Đúng sai trong hai lãnh vực giữa lương tâm và truyền thống nhân ái của dân tộc với sự tha chết cho giặc, ‘dưỡng hổ di họa’?

Cuộc chiến đã chấm dứt đúng ¼ thế kỷ [1975-2000]. Sau nhiều năm bị đọa đầy trong trại cải tạo, sau hiểm nguy của gia đình trong truyện vượt biên bằng đường biển, sau những tháng năm bình tĩnh nhìn lại cuộc chiến mà mình đã đổ máu xương để trang trải và đã bị phản bội, bị bỏ rơi thê thảm… nếu một mệnh lệnh như xưa được ban hành, tôi vẫn lấy cái quyết định như đã từng quyết định trong rừng bình bát! Đó là lương tâm, là phẩm giá của người lính Việt Nam Cộng Hòa!

Góp ý về sự giãi bầy của tác giả với bà Dương Thu Hương và Bảo Ninh

Tôi tôn trọng sự giãi bày của tác giả. Nhưng tôi biết chắc rằng không bao giờ có lên tiếng trả lời, nói chi đến lời xin lỗi mà lối nhìn về cuộc chiến đã rất khác nhau. Và tôi cũng mạo muội nghĩ rằng, tác giả chưa có đầy đủ cơ hội để biết rõ về Dương Thu Hương cũng như mối tương quan giữa ta và địch kéo dài 21 năm.

Biết bao thảm kịch về con người phía bên kia mà chúng ta không nắm bắt được. Tác giả Nguyễn Bửu Thoại và Dương Thu Hương chỉ là những nhân vật nhỏ trong cuộc chiến mà trong đó hơn 3 triệu người đã nằm xuống.

Bà Dương Thu Hương viết nhiều lắm, chẳng những không chỉ nên căn cứ trên cuốn truyện Vô Đề mà còn nhiều tác phẩm khác cần được lưu ý và tìm đọc. Cho dù có đọc hết truyện của bà Dương Thu Hương đi nữa vẫn chưa đủ. Truyện không thể bày tỏ hết những trăn trở, những tầm nhìn, những kinh nghiệm cay đắng về cuộc chiến ấy. Nó còn cả cuộc đời cá nhân bị bầm dập từ người đàn ông ‘gọi là chồng’ đến cách đối xử ‘đểu cáng, mất dậy, vu khống dưới đũng quần đàn bà vì biết bà không có chồng’ của cái bọn là đồng chí mà bà coi là bọn đầu đường xó chợ.

image005

                                              Một số tác phẩm của Dương Thu Hương. OntheNet



Như Nguyễn Tấn Dũng được bà cho là người có tính đê tiện và lưu manh. Nguyễn Phú Trọng được bà hài tên là Chánh Tổng nhảy lên làm Tổng Bí Thư Đảng. Thủ tướng, bà gọi là thằng gác cổng. Chiến thắng 30 tháng tư, 1975, bà gọi đó là chế độ man rợ chiến thắng nền văn minh. Như một trại súc vật.

Những thứ vừa kể nào có trong truyện của bà! Cho nên quan trọng hơn cả là nghe các loạt bài phỏng vấn để hiểu về cuộc đời, tâm tư và lập trường của bà đã biến đổi, đã nhìn lại, đã xoay chiều.

Nếu không tìm hiểu như thế sẽ không hiểu bà và bất công với bà. Từ tiểu thuyết Vô Đề đến Bên kia Bờ Ảo Vọng, rồi Thiên Đường Mù trong thời kỳ ‘cởi trói’ của TBT Nguyễn Văn Linh là một quá khứ quá đau xót và một hiện tại bị bầm dập chồng chất lên nhau.

Quá khứ chua cay là trong 4 lớp 10 thời bà cùng học, có 120 đứa đi vào chiến trường miền Nam. Khi trở về, chỉ còn hai đứa sống sót còn đủ hai tay hai chân, trong đó có bà và một người nữa.

Tôi đã nghe hết, ghi chú để thấy rằng cộng sản đã gọi bà là ‘con đĩ chống đảng’. Tây phương gọi Dương Thu Hương một cách chuẩn mực hơn là ‘con sói cô đơn’. Đối đáp lại, bà gọi bọn lãnh đạo là cộng sản là bọn đầu đường xó chợ. Có khi bà quên tên một tên lãnh đạo. Bà nói một cách tự phát: ‘Những cái tên ấy, nhớ thêm bẩn óc.’ Sự oán hận chế độ ấy bằng một thứ ngôn ngữ chỉ bà mới dám dùng. Vì thế, phải hiểu bà. Có thế thôi. Cần có một cái nhìn tổng thể như thế để hiểu người và cũng là để hiểu mình.

Sự giãi bày của tác giả Nguyễn Bửu Thoại mà nhiều phần tôi thấy không cần thiết. Theo tôi, thà hãy để câu chuyện mỗi bên tự nó nói lên.

Nhận định chung cục

Trước hết, xin trích đoạn của tập truyện Vô Đề còn có nhan đề ‘Khải Hoàn Môn’ của bà Dương Thu Hương về người lính VNCH.

“Buổi sáng hôm ấy, tôi cùng đồng đội đi kiếm măng. Khoảng non trưa, cả bọn mới tới bờ vực cô hồn. Chợt thấy từng đàn diều hâu chấp chới, con bay lên cao, con bổ xuống kêu ác loạn. Lành dừng lại, hỉnh mũi đánh hơi:

— Có con vật nào chết gần đây. Thối quá. Thối thật. Mùi thối mỗi lúc một nồng nặc hơn. Chúng tôi định bỏ đi, nhưng chính Lành cản lại:

— Biết đâu chẳng phải là xác người? Mà nhỡ là người bên…

— Tôi bảo: Ừ, thử xem sao. Chúng tôi tỏa ra góc rừng đã tỏa ra mùi thối. Khủng khiếp mà đi. Tới vực cô hồn, gặp 6 cái xác truồng. Xác đàn bà. Vú và cửa mình bị xẻo, ném vung vãi khắp đám cỏ xung quanh. Nhờ những tấm khăn dù, nhờ những chiếc cổ áo sơ mi kiểu lá xen tròn và 2 ve nhọn mà chúng tôi nhận ra đây là những cô gái miền Bắc.

— Có lẽ họ thuộc một binh trạm hoặc một đơn vị thanh niên xung phong cơ động nào đã bị lạc. Cũng có thể họ đi kiếm măng hoặc rau rừng như chúng tôi rồi vấp phải bọn Thám báo.

Chúng đã hiếp các cô tàn bạo trước khi giết những cái xác bầm dập méo mó! Da thịt con gái nõn nà mà tươi thắm; vậy mà khi chết cũng thối rữa y như da thịt một lão già phung lở hay hay một con cóc chết.”

Dương Thu Hương, Tiểu thuyết Vô Đề, Chương Một.

Bà Dương Thu Hương còn nêu lý do nào đã thôi thúc bà viết cuốn tiểu thuyết Vô Đề.

“Nói một cách xác thực, đó là nỗi đau khổ. Chính nỗi đau khổ đã dẫn dắt tôi đi qua mấy trăm trang giấy. Nỗi đau khổ đã khiến tôi lọc bỏ mọi định kiến, mọi hận thù. Cho nên dẫu rằng trong thực tế, các đội quân thám báo Cộng Hòa miền Nam Việt Nam, không chỉ hiếp, xẻo vú, cửa mình những người con gái miền Bắc mà còn đóng cọc vào miệng và cửa mình họ. Nhưng khi tôi viết, tôi đã tước bỏ chi tiết ấy đi, vì tôi e rằng người nước ngoài (nếu đọc) sẽ phải kêu lên: “Sao lại có một giống người dã man đến thế? Sao lại có một dân tộc độc ác đến thế?” Họ sẽ không phân biệt đây là người Việt chống Cộng hay người Việt Cộng sản. Họ chỉ xác định đó là một giống người. Và như vậy những ai thuộc về nòi giống ấy sẽ phải cúi đầu tủi hổ.”

Dương Thu Hương, Những ngày lập thu Tân Mùi 12.8.1991

Đọc hết đoạn văn này, tôi chỉ thấy lòng tôi trùng lại. Trút hận oán của chính nỗi đau của họ lên kẻ thù của họ mà nhiều phần không có thật.

Về mặt thực tế, đó là điều đáng trách. Không thể viết như thế và cũng đừng đổ vấy như thế.

Nhưng về mặt trách nhiệm. Bà có đáng trách không? Bà là nhân tố của sự việc hay cũng chỉ nạn nhân của một ý thức hệ? Trách ai và ai trách ai?

Sau này Dương Thu Hương ở trong tù trong 4 tháng và được trả tự do ngày 20.11.1991. Trong thời gian đó, Dương Thu Hương đã viết cuốn Tự Bạch. Lại phải đọc Tự Bạch để thấy rõ nguồn cơn.

Sau này, trả lời phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái, trên tờ Người Việt, Dương Thu Hương cho biết cả miền Bắc chỉ có một đài ong ỏng mỗi ngày như một thứ độc tài thông tin. Người dân bị bịt mắt, bịt tai về thông tin. Chính vì thế sau này bà viết cuốn: Thiên Đường Mù.

Cho nên, tôi tìm một lốt thoát qua triết gia Karl Popper để lý giải: Tại sao Dương Thu Hương lại viết như thế và hành xử như thế? Bà có trách nhiệm gì? Và trách nhiệm như thế nào? Hay bà chỉ là một nạn nhân trong một guồng máy thống trị độc tài?

Karl Popper chỉ ra rằng:

  • “Chúng ta nên giết các chủ thuyết thay vì giết lẫn nhau.”
  • “Lạc quan là một bổn phận đạo đức.”
  • “Sự thiếu kiến thức, không phải do sự thiếu văn hóa, mà là do sự từ chối tiếp thu.”

Quả thực, đối với các chủ thuyết như Phát-xít, chủ thuyết Mác-Xít cộng sản thì chủ thuyết hay ý thức hệ là điểm dẫn đường cho họ hành động và dựa vào đó, họ thanh trừng nội bộ hoặc thủ tiêu người khác với nhiều danh nghĩa như Phản Động, Bạn-Thù, Ta-Địch. Không lạ gì sau 1975, họ gọi binh sĩ, sĩ quan, công chức là Ngụy Quân, Ngụy Quyền.

Khi đã phân biệt rõ ranh giới mối tương quan đó, họ hành xử bằng phản xạ thú tính.

Chế độ cộng sản xóa thực tế vì đã bỏ hai trật tự đạo lý: Xã hội lý và xã hội tình. Tình người đến một lúc nào đó không thể tránh được sự tiêu diệt “ngay chính mình” vì đã áp dụng một cách triệt để ngay cả bạn bè đồng chí mình.

Trớ trêu thay, lúc ấy cuộc chiến sau khi thanh toán kẻ thù trở thành cuộc chiến đấu sau cùng giữa những người đảng viên và cựu đảng viên. Dương Thu Hương là một mẫu điển hình nằm trong bối cảnh này, bị chính đồng đội truy diệt.

Như hiện nay, nó đang diễn biến các trận ‘Đốt lò’ do TBT Nguyễn Phú Trọng cầm chịch.

Lúc ấy chỉ còn mỗi một cách là họ tự phỉnh phờ, che đậy giả dối. Họ khai sinh cho nó một tên mới: Đạo đức cách mạng. Họ cũng tỏ ra không lạc quan, luôn bận tâm và nghi ngờ kẻ khác như có âm mưu, hoặc bội phản. Họ cũng không thể chấp nhận bất cứ quan điểm hoặc nhận thức nào khác cái mà họ đã được học hỏi, nhồi sọ và biến họ thành những kẻ ngu dốt hoặc độc tài.

Sở dĩ nó tồn tại, theo Dương Thu Hương trong phỏng vấn: vì dân hèn, dân ngu.

Quả đúng như vậy, trong một bài phỏng vấn của đài VOA mới đây hỏi những người dân ở Việt Nam bây giờ: Họ đều lẩn tránh những câu hỏi xa gần đến chính trị. Họ cho rằng chỉ lo làm ăn, nuôi gia đình thì giờ đâu lo chuyện bên trên. Nhờ đó, đảng cộng sản sẽ có đủ lý do để tồn tại.

Nói chung, người cộng sản là người cộng sản và mãi mãi họ là cộng sản. Thật ra họ cũng vẫn là người, nhưng thể chế chính trị đã khuôn ép họ được làm gì và không được làm điều gì. Họ không thể có ý nghĩ tới đa chiều. Họ như những con ngựa bị bịt mắt.

Trong khi ở miền Nam thì khác. Chúng ta có nhiều hồi ký, truyện ký kể lể những nỗi oan khiên, những hoàn cảnh trớ trêu và bi kịch của con người. Như Thảo Trường trong truyện: Người Đàn Bà Mang Thai Trên Kinh Đồng Tháp.

Hoặc một trong những bút ký của Dương Hùng Cường, biệt hiệu là Dê húc càn viết trên tờ ‘Con Ong’. [Dương Hùng Cường tốt nghiệp chuyên môn ở trường Không quân Marrakeck, tại Pháp ra trường với cấp bậc Trung sĩ. Bản tính độc lập, không nịnh trên đè dưới, nên cho đến lúc chết cấp bậc vẫn là Trung sĩ, trong khi bạn bè có người đã là sĩ quan cao cấp. Phải chăng, cái chết trong nhà tù Phạm Đăng Lưu phần nào do cái bản tính bất khuất ấy mà ra?] Đó là truyện (số 45) kể về một người bạn anh có đứa con nhỏ, mỗi ngày vào trại phải đem nó theo, vì mẹ nó bỏ đi lấy Mỹ.

“Đứa bé lang thang chơi một mình, đến gần hàng rào kẽm gai có gài mìn. Còi báo động vang lên và một phi hành đoàn người Mỹ đã lái trực thăng đến cứu đứa nhỏ: ‘Bàn tay nhẹ kéo thằng cháu tôi lên phi cơ với bộ mặt xanh xám và nét mặt hớn hở của thằng bố ôm chặt đứa con vào lòng và tiếng nức nở gọi vợ: ‘Em ơi! em ơi!’ Thằng bạn tôi gọi vợ nó lúc đó. Nhưng có lẽ nó đã quên mối thù người nước Cờ Hoa đã cướp vợ nó. Cướp vợ, nhưng đã cứu được mạng con, hai cái ân và cái nợ kể như hòa. Chúng tôi đành coi như vậy.”

Về Nguyên nhân tiểu thuyết Vô Đề được xuất bản tại Pháp

Đây là một vấn đề nhỏ mà lại lớn. Nó lớn ở chỗ nếu không nhờ bà vợ TT. Mitterand can thiệp trực tiếp thì vị tất đã yên với Hà Nội. Nó nhỏ là chỉ biết rằng tiểu thuyết Vô Đề không được một nhà xuất bản nào trong nước nhận in vì họ sợ. Vì lúc đó họ nghi ngại những phát biểu trực tính, bốc lửa, can đảm có thừa và đụng chạm đến chế độ.

Bà Dương Thu Hương nghĩ đến nước Pháp — một đất nước tương đối tự do và gửi sang Pháp cho Nguyễn Ngọc Giao [con của ông Tổng giám thị ‘Cư biếu’ trường Chu Văn An, được VNCH thời ông Diệm gửi sang Pháp du học.]

Sau này, trong trả lời phỏng vấn, bà cho rằng Nguyễn Ngọc Giao, Nguyễn Gia Kiểng có óc lãnh tụ, muốn trên người khác. Sau này, Phan Huy Đường trong nhóm Diễn Đàn Forum cặm cụi, hăm hở dịch nhiều tác phẩm khác của Dương Thu Hương và Nguyễn Huy Thiệp.

Bà Thụy Khuê vào cuộc

Theo bà Thụy Khuê, ngày 22.4.1991,

“Ba ngày sau khi tin Dương Thu Hương bị bắt được được các hãng thông tấn loan đi, tôi được một anh bạn, anh X (cũng là bạn Dương Thu Hương) trao cho tập bản thảo, Tiểu thuyết Vô Đề, nhờ tôi viết tựa và tìm cách xuất bản với lời yêu cầu: trong bất cứ hoàn cảnh nào, xin chị đừng tiết lộ vì đâu và vì ai mà chị có bản thảo này.

Tôi đã nhận lời anh X trong không khí sôi nổi và khẩn thiết, việc mà trong trường hợp bình thường tôi từ chối vì tôi không quen Dương Thu Hương, không đồng chính kiến với Dương Thu Hương và Dương Thu Hương không trực tiếp nhờ tôi in ấn gì cả.”

Thụy Khuê

Theo Thụy Khuê chú thích ở cuối bài là: cơ sở duy nhất mà tôi dựa vào là một bản sao một lá thư Dương Thu Hương viết cho hai người bạn (anh Giao và anh Đường), nội dung ngỏ ý muốn xuất bản tiểu thuyết Vô Đề tại hải ngoại)

Sau đó, Thụy Khuê đã cho đọc trên đài RFI mà lúc đó bà còn làm việc. Bà có một nhận xét về Dương Thu Hương bằng những lời tán tụng trân trọng nhất: ‘Dương Thu Hương là một hiện tượng hiếm có, một viên ngọc trong đám sình lầy ô nhiễm quê hương.’

Nhưng Dương Thu Hương là loại người có cá tính mạnh coi nhẹ những lời chê bai cũng như khen tụng. Khi bà trả lời Thụy Khuê, bà lầm tưởng đó là một người đàn ông. Vì thế bà đã trả lời như sau:

“Với một lời khen hết cỡ như vậy, ai đó, khác tôi, sẽ vô cùng mãn nguyện. Bởi phàm là người nói chung ai là người chẳng thích vuốt ve. Nhưng đáng tiếc tôi thì không.

Không phải tôi là một viên ngọc giữa đám sình lầy mà chính dân tộc này mới là một viên ngọc bị vùi lấp trong sình lầy của nghiệp chướng.”

Dương Thu Hương

Cũng cần râu ria thêm là các thành viên trong Diễn Đàn Forum đều có ăn học mà phần lớn đều chống đối chế độ miền Nam. Xa miền Nam đã lâu nên sự hiểu biết về chế độ ấy có phần hời hợt, nông cạn. Cách của họ là xa cách và ít khi nào đề cập hoặc nhắc nhở xa gần đến các nhà văn hay chế độ miền Nam. Họ trở thành những kẻ ‘ăn theo’ theo nghĩa theo đuôi Hà Nội.

Chỉ có một lần duy nhất, Phan Huy Đường từng phát biểu: “Văn chương của những người di cư và văn chương của người miền Nam là một thứ Thập Tự Quân chống Cộng!” (Croisade anticommuniste)

Thế còn văn chương của họ là thứ văn chương gì? Hay là một thứ Ăn Mày Văn Chương! Như một chủ trương của Phan Huy Đường.

Họ không được phía nào nhìn nhận. Họ phủ nhận miền Nam đã là một lẽ. Cộng đồng người Việt ở Paris cũng coi họ như những kẻ xa lạ. Nhưng Hà Nội cũng không bao giờ nhìn nhận họ như một thực thể cùng phe phái? Họ là ai? Chẳng phải Tây cũng chẳng phải ta! Thôi thì, tôi gọi họ ở tư thế: Những người cưỡi lưng cọp. Tiến thoái lưỡng nan.

Kết thúc bài viết

Đôi lời chia xẻ về nhà văn Dương Thu Hương và Nguyễn Bửu Thoại

Trước hết căn cứ vào một số bài phỏng vấn, chúng ta có thể biết được con người thật của Dương Thu Hương như thế nào?

Gia đình bên nội bị coi là gia đình địa chủ; bà nội có 4 người con trai. Bố bà là con út được bà nội chỉ định đi kháng chiến, sau được giữ chức đội trưởng. Người Bác của bà thì chọn đi vào miền Nam sau 1954. Bố bà trở thành người bất hạnh vì bị chế độ nghiền nát.

Sau này, bà được tuyển đi vào thanh niên xung phong, nhiều năm ở trong rừng. Ăn uống kham khổ rau rừng, rau dại như đồ ăn của súc vật. Bà kể lại được uống thứ sữa của Ấn Độ mà họ dùng cho trâu bò uống. Năm 15, 16 tuổi, bà không có một bộ áo lành lặn, phải mặc quần vá. Khi vào miền Nam gặp người bác, các chị con người bác đã ôm khóc vì thấy con bé tội nghiệp quá, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, tay chân sần sùi, ốm yếu. Bà cho hay, suốt tuổi thơ phải ra đồng mò cua bắt cáy phụ thêm. Mỗi tháng được mua một lạng thịt. Mẹ nàng được mua hai lạng rưỡi.

Sự đói khổ ấy cộng với giai đoạn đi thanh niên xung phong ( gồm 52.000 phụ nữ) đã hun đúc nên con người bà, sau này trở thành kẻ làm loạn.

Trong thời gian đi thanh niên xung phong,

“những người bạn của bà Huỳnh Thị Hoa da nổi ghẻ, nhiều cháy rận, các bộ phận trong người ngứa ngáy phát điên. Vấn đề vệ sinh vùng kín của người phụ nữ ít được đề cập tới. Tình trạng vệ sinh kinh nguyệt thiểu thuốc men, thiếu băng vệ sinh, đồng phục để thay thế và ít có điều kiện để tắm rửa.”

(Francois Guillemont: Trực diện với cái chết và nỗi đau. Vấn đề thanh niên xung phong trong chiến tranh Việt Nam 1950-1975. Bản dịch của Phương Hà trên trang Talawas. Nhân chứng là cô Huỳnh Thị Tiếp đã kể lại.

Bà Dương Thu Hương cũng viết:

“Tôi nằm xuống ván, gối đầu lên tay, đăm đăm nhìn kèo hầm. Dọc theo kẽ nứt của cây kèo, một đàn rệp béo mọng xếp hàng nằm nghỉ. Lũ rệp thời chiến là những ông Hoàng bà Chúa. Chúng được tự do và luôn luôn no đủ. Người ta hiến máu cho chúng một cách vui vẻ so với lệ phí bom đạn thì đó chỉ là những khoản thuế còm.”

Dương Thu Hương, tiểu thuyết Vô Đề, trang 64.

Ở trang 100, bà viết: “Họ phát điên loạn lên. Mấy cậu (Chỉ mấy cô TNXP) sốt rét ác tính, điên rồ, cởi hết áo quần ra mà nhảy múa, la hét.”

Những kinh nghiệm ấy làm bà lớn lên trong uất hận chế độ cộng sản đến độ bà tuyên bố thẳng thừng: “Không thể xếp tôi đứng với hàng ngũ những người mà tôi khinh bỉ.” (Bách Khoa Toàn Thư. Wikipedia).

Trong một cuộc phỏng vấn được hỏi mục đích của cuộc đấu tranh của bà? Bà khẳng định chỉ có một mục đích: lật đổ chế độ cộng sản thân Tàu.

Tôi nghĩ rằng sự phản tỉnh và đấu tranh của bà là có ý nghĩa, mặc dầu khi biết mình đã lầm lỡ thì tóc trên đầu đã muối tiêu, tuổi thanh xuân đã mất. Tôi viết về bà trong sự trân trọng với Thiên Đường Mù, Mùa ảo vọng. Và tôi hiểu tại bà đã xử dụng một thứ ngôn ngữ vọng động, thô tục, đốp chát ít ai dám dùng để đối xứng với chế độ cộng sản.

May cho Dương Thu Hương là Bà Danielle Mitterand vợ của TT Pháp đã vận động với Hà Nội qua trung gian một nhà báo Pháp cho bà sang Pháp bằng một số tiền là 95 triệu franc. Khi ở bên Pháp. Năm 1994, bà D. Mitterand có mời đến nhà dùng cơm. Nhưng Dương Thu Hương đã khéo léo từ chối.

Nhưng đồng thời tôi cũng trân trọng không kém cuốn truyện Đôi Mắt Người Bị xử Bắn Trong Rặng Bình Bát. Đó là một lời tố cáo chế độ cộng sản Hà Nội qua đôi mắt người bị xử Bắn!

Lời lẽ ôn tồn, cương trực, thẳng thắn của tác giả khác hẳn lối viết của một Dương Thu Hương.

Thành công của tác giả là thuyết phục người đọc bằng một lối viết giản dị mà lôi cuốn? Thật hiếm có nhà văn quân đội miền Nam nào viết với một thái độ thanh thản, không hận thù, biết quý trọng con người như Nguyễn Bửu Thoại.

Và đối với người bên kia, xin được thẳng thừng nói, họ thiếu tình người, họ không là người tử tế.

Nhưng có lẽ hay hơn cả, thôi hãy để một người bên kia ăn mòn bát đĩa cộng sản nhận xét như một lời kết thúc bài viết này:

“Bản chất chế độ ngụy là xấu, vậy mà không hiểu sao, nó lại đào tạo con người giỏi thế. Ai cũng lịch sự. Cứ mở miệng ra là cám ơn với xin lỗi. Ngồi ở trong nhà, có ai đi ngoài đường chõ miệng hỏi cái gì mà trả lời xong, cắp đít đi thẳng, không thèm cám ơn một tiếng, thì không cần nhìn, mình cũng biết ngay, đó là dân Bắc Kỳ.”

Hoài Thanh

Đó là nhận xét của nhà phê bình văn học Hoài Thanh. Sau 1975, Hoài Thanh và vợ con dọn vào Sài Gòn ở theo lời kể lại của nhà phê bình Vương Trí Nhàn.


© 2023 DCVOnline

Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net


 

05 Tháng Tám 2017(Xem: 17501)
Sống trọn vẹn trong tính xác thực và tính khả dĩ của cái Chết sẽ làm cho đời sống sung mãn và tràn đầy ý nghĩa. Hãy sống phút này đây như là phút cuối.
04 Tháng Tám 2017(Xem: 18025)
Người còn sống là nhà sư Thích Trí Quang. Ông có đảm lược chính trị, ông là người có đủ dũng khí làm khuynh đảo cả một chế độ đem lại cái chết thảm khốc cho ba người.
29 Tháng Bảy 2017(Xem: 10719)
Hãy để cho các Pháp tự vận hành và chiêm nghiệm lại (trong tĩnh lặng) sự vận hành của chúng theo đúng như lời dạy thâm sâu sau đây của Đức Thế Tôn.
28 Tháng Bảy 2017(Xem: 8759)
Người còn sống là nhà sư Thích Trí Quang. Ông có đảm lược chính trị, ông là người có đủ dũng khí làm khuynh đảo cả một chế độ đem lại cái chết thảm khốc cho ba người. Chỉ có ông là người biết và nắm giữ nhiều sự thật, bí mật.
21 Tháng Bảy 2017(Xem: 12189)
có thể họ muốn che dấu kế hoạch mưu sát làm cho ông Lưu Hiểu Ba bị bịnh ung thư gan do tác hại của vi trùng căn bịnh Hepatitis C
21 Tháng Bảy 2017(Xem: 9893)
Cứ như ông Từ viết, lúc xảy ra có tiếng nổ, ông ở trong đài và ẩn trong một phòng hoà âm cùng với các Thượng Tọa, Đại Đức. Vậy bằng cách nào, ông có thể nhìn thấy cảnh xe tăng tiến vào với ba tiếng súng lục nổ.
15 Tháng Bảy 2017(Xem: 9027)
Đặng Sỹ đáng lẽ phải đi theo gót chân Ngô Đình Cẩn sớm về bên kia thế giới. Nhưng vì sao ông tránh được bản án tử hình? Chúng ta cùng nhau nhìn lại vụ án Đặng Sỹ.
08 Tháng Bảy 2017(Xem: 9536)
Tôi đã sống trọn vẹn tuổi trẻ và tuổi trưởng thành của tôi giữa hai nền Đệ Nhất và nền Đệ Nhị Công Hòa. Tôi hiểu được phần nào những thành tựu cũng như những thất bại của cả hai.
02 Tháng Bảy 2017(Xem: 18878)
Nếu người Mỹ không đổ quân ồ ạt vào Việt Nam với tổn phi rất cao về sinh mạng và tiền bạc, liệu người Mỹ có bỏ cuộc và bỏ rơi Việt Nam hay không?
24 Tháng Sáu 2017(Xem: 17877)
Cho đến nay, sau hơn nửa thế kỷ, nhiều người vẫn đánh giá sai lầm về công tác của Đoàn Công tác Đặc biệt miền Trung của ông Cẩn
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 19040)
Tôi xin nói thẳng, không có ông Ngô Đình Cẩn và đám Mật vụ của ông, Huế và các vùng phụ cận sẽ không có được những ngay thanh bình, yên ổn.
04 Tháng Sáu 2017(Xem: 19575)
Nó là Những hoạt động của ông Ngô Đình Cẩn là hoạt động tinh báo, phản tình báo không nằm trong khuôn khổ của tổ chức hành chánh. những hoạt động bí mật.
25 Tháng Năm 2017(Xem: 19188)
Trong bản Tự thuật của TGM Ngô Đình Thục cho thấy những người em của ông như Ngô Đình Luyện, rất giỏi, được gửi sang Pháp từ năm 12 tuổi.
20 Tháng Năm 2017(Xem: 9415)
Nếu cần thiết phải nói thêm điều gì về cái án tử hình của ông Ngô Đình Cẩn thi tôi chỉ có vài dòng: đây là cái chết của một con dê thế thần.
11 Tháng Năm 2017(Xem: 18974)
Tựa đề trên cho bài viết này, tôi lấy cảm hứng từ bài biện hộ ba tiếng đồng hồ của luật sư Võ Văn Quan đặt ra cho những kẻ đứng trên cả pháp luật
06 Tháng Năm 2017(Xem: 9866)
Cuộc bầu cử Tổng Thống Pháp sẽ bước vào vòng "chung kết" vào chúa nhựt cuối tuần này và được dư luận coi như "ly kỳ & tàn bạo" nhứt trong lịch sử quốc gia này.
04 Tháng Năm 2017(Xem: 8032)
Tôi viết lại một vết nhơ văn học như một nhắc nhở người cầm bút hiện nay, Đừng đi vào vết xe đổ của thứ đạo chích văn học như Hoàng Trọng Miên.
26 Tháng Tư 2017(Xem: 16599)
Sau 1954, miền Nam có nhiều khoảng trống lắm! Trong đó có khoảng trống văn học. Dòng chảy văn học bản địa xem ra đã bị vượt qua.
20 Tháng Tư 2017(Xem: 18031)
Thanh Lãng tên thật là Đinh Xuân Nguyên, giảng dạy Văn học tại Đại Học Văn Khoa Saigòn. Tham gia hoạt động chính trị tôn giáo từ 1972, sáng lập viên và chủ tịch hội Văn Bút Việt Nam, qua đời đột ngột ngày 17 tháng 12, 1998, thọ 65 tuổi.
13 Tháng Tư 2017(Xem: 17000)
Dòng sông có nghe thấy gì không? Tiếng khóc thân phận Người. Dòng sông khúc ruột của làng Yên Phú ngủ yên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
07 Tháng Tư 2017(Xem: 8515)
Sự ra đi của ông Ngô Đình Diệm sau khi Bảo Đại ký Hiệp Định Élysée ngày 8 tháng 3,1949 mà Ngô Đình Diệm coi như một sự đầu hàng của Bảo Đại trước người Pháp.
30 Tháng Ba 2017(Xem: 17045)
Chẳng những trong giai đoạn này, Quốc Trưởng đã bị loại ra khởi trò chơi quyền lực, mà nó còn xóa bỏ chế độ phong kiến Việt Nam.
23 Tháng Ba 2017(Xem: 10696)
Tiếc thay, Bảo Đại trên thực tế đã không bao giờ trực tiếp điều hành chính phủ trong vai trò Thủ tướng. Và như thường lệ,
16 Tháng Ba 2017(Xem: 8837)
Tôi nhận xét là trong giai đoạn từ 1947 trở đi, ông Bảo Đại mới bày tỏ một sự quan tâm đặc biệt đến chính trị mà trước đây ôngi xem ra lơ là.
09 Tháng Ba 2017(Xem: 4079)
Không biết phải lặp lại gọi những hoạt động của Bảo Đại là gì? Ông có phải là một thứ con buôn chính trị hay con buôn thời cuộc? Ông nhận công khai nhiều món tiền của người Pháp, nhưng đồng thời cũng không từ chối tiền của Hồ Chí Minh?
02 Tháng Ba 2017(Xem: 8937)
Sự chia rẽ là mầm mống của sụ bị lệ thuộc làm suy yếu tiềm lực dân tộc. Nhìn trong nước hiện nay cũng như ở hải ngoại, chúng ta đều thấy có chung mẫu số: sự chia rẽ và phân hóa.
25 Tháng Hai 2017(Xem: 18017)
Đối với tập thể VN còn nhiều ưu tư đến đất nước thì nay rất hoan hỉ thấy chính phủ TT Trump đã chuẩn bị ngay sau khi đắc cử kế hoạch đối phó với Trung Cộng tại Biển Đông.
22 Tháng Hai 2017(Xem: 16814)
Trong dịp ở Hà Nội, Bảo Đại đã có dịp đọc những tài liệu liên quan đến cuộc đời hoạt động của Hồ Chí Minh do Vũ Trọng Khanh,
15 Tháng Hai 2017(Xem: 4710)
Nếu vai trò vua của Bảo Đại là bù nhìn như đã nhận định ở trên thì vai trò cố vấn tối cao, tệ hơn một bực, là trò hề.
09 Tháng Hai 2017(Xem: 11496)
Những đau thương của Huế không bút nào tả hết. Có một gia đình Huế, trong biến cố đài phát thanh Huế đã mất đi một người con, hai người cháu.
01 Tháng Hai 2017(Xem: 16564)
Một điều cần ghi nhận là trong Hồi ký Le Dragon d’Annam của Bảo Đại. Ông không đả động gì đến chuyện tịch thu tài sản cả.
25 Tháng Giêng 2017(Xem: 7829)
Bài báo trên tờ Trường An, xuất bản tại Huế trong dịp này càng tường thuật đầy đủ bao nhiêu, càng đánh bóng Đức Hòang Thượng bao nhiêu càng cho thấy nó dơ dáy, thối tha bấy nhiêu!
21 Tháng Giêng 2017(Xem: 30231)
Phụ Lục: Toàn bộ bài diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Donald Trump."Và đúng vậy, cùng nhau, chúng ta sẽ làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại".
19 Tháng Giêng 2017(Xem: 8062)
Sau vụ từ chức của Trần Trọng Kim, con thuyền chính trị Việt Nam quốc gia hẳn là sẽ chìm. Dân chúng nói chung cảm thấy hân hoan vui mừng ...
12 Tháng Giêng 2017(Xem: 16832)
Sau vụ từ chức của Trần Trọng Kim, con thuyền chính trị Việt Nam quốc gia hẳn là sẽ chìm. Dân chúng nói chung cảm thấy hân hoan vui mừng khi ...
06 Tháng Giêng 2017(Xem: 19595)
Bài này được đăng tải trên Nguyệt san Diễn Đàn Việt Nam tại Âu Châu vào tháng 11 năm 1993 và cho thấy Thày Phạm Đức Bảo - mặc dù đã 73 tuổi - là người có khả năng sinh ngử "hiếm có"
06 Tháng Giêng 2017(Xem: 17745)
Cái may mắn thứ hai cho Bảo Đại là ông đã kịp thời lên máy bay về nước trước khi cuộc chiến tranh thứ hai bùng nổ để khỏi bị kẹt lại trong vòng lửa đạn.
30 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 26217)
Trước hết nói về chữ "đánh" không phải chỉ phương diện tấn công bằng quân sự, mà bao gồm mọi phương diện, miễn sao đối thủ phải chịu thua thảm bại
29 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 13129)
Thất bại trong chương trình muốn cải cách hành chánh dưới chế độ bảo hộ của Pháp. Bảo Đại không có cách gì khác hơn là giao Bộ Nội vụ cho Phạm Quỳnh,
23 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 21080)
Ngày hôm nay có lẽ là ngày quan trọng nhứt trong cuộc đời của ông Trump . Bởi vì sau 28 năm (1988 – 2016) tuyên bố ra tranh cử Tổng Thống
22 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 16863)
Thật sự người ta biết rất ít về giai đoạn tuổi thơ của ông Bảo Đại cũng như của bà Nam Phương. Nhưng nhờ có cuốn Hồi ký của ông
15 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 16864)
Trong chương Hai cuốn S.M. Bao Daï Le Dragon D’Annam, nxb Plon, 1980, Bảo Đại đã viết: Empereur D’Annam. [Hoàng đế Annam, 1926-1945].
13 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 20611)
Không ai đoán trước nổi: Ô. Tillerson được chọn làm ngoại trưởng Mỹ - Giải mã: Tại sao Ô. Trump lại có quyết định ly kỳ như vậy?
08 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 21529)
Bài biên khảo này được đăng tải trên Nguyệt san Diễn Đàn Việt Nam tại Âu Châu vào tháng 4 năm 1992 và cho thấy Thày Phạm Đức Bảo mặc dù đã 72 tuổi nhưng vẫn có tấm lòng rất lớn với tuổi trẻ và nền giáo dục VN
08 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 15510)
Qua bài viết này, hy vọng độc giả có thêm một cách nhìn khác về chế độ thuộc địa Pháp ở Việt Nam. Người viết nhận thấy nhờ mặt tích cực của thực chất chế độ thực dân ...
05 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 20438)
Có thể khẳng định: ngày thứ sáu mùng 2 tháng 12, 2016 là khúc quanh lịch sử quan trọng cho liên hệ giửa Mỹ và Trung Cộng
01 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 16707)
Hình dạng người Đàng trong thường không to lớn. Mắt nhỏ, mũi tẹt, mặt mũi trông buồn thảm, nước da đen sạm hơn người Tàu.
26 Tháng Mười Một 2016(Xem: 13180)
Trang web Ngô Quyền hân hạnh giới thiệu một bài viết có tính cách "di sản báo chí" của Thày hiệu trưởng Phạm Đức Bảo với tựa đề "Ý Dân Là Ý Trời" dưới bút hiệu Bảo Hà.
24 Tháng Mười Một 2016(Xem: 16802)
Đã có nhiều sách, phải nói khá nhiều các tài liệu viết về giai đoạn trước thời kỳ thuộc địa Pháp.
17 Tháng Mười Một 2016(Xem: 18749)
Miền Nam mà tôi muốn nói ở đây là khoảng thời gian từ 1954-1975. Một miền Nam đầy triển vọng và tốt đẹp. Tôi vốn nặng lòng với miền Nam ngay từ khi di cư năm 1954.
12 Tháng Mười Một 2016(Xem: 26093)
I / Vô tiền khoáng hậu - II / Mưu sâu: Trọng điểm tranh thủ cử tri của ông Trump - III / Kế độc: "Nói toạc móng heo" những bí ẩn - IV / Đòn sát thủ vào giờ chót của ông Trump
12 Tháng Mười Một 2016(Xem: 18515)
Chính ngay những người Pháp hoặc những kẻ theo Pháp, hoặc kẻ chống Pháp, ngay cả những người đi làm cánh mạng chống Pháp đều nhìn thấy ở chữ quốc ngữ một lợi khí truyền đạt.
03 Tháng Mười Một 2016(Xem: 17234)
Phải nhìn nhận trước 1975, không ai nghe nói xa gần đến một dòng văn học mang dấu Chúa. Người ta chỉ được biết đến một phần nhỏ và hiếm hoi được đăng trên Tập San Sử Địa miền Nam.
27 Tháng Mười 2016(Xem: 17220)
Mỗi tôn giáo đều có những mong ước truyền đạt, phổ biến tư tưởng đạo đến quảng đại quần chúng. Việc truyền đạo không phải là một điều xấu như có một số người nghĩ.
20 Tháng Mười 2016(Xem: 17594)
Nếu được phép chọn lựa và đánh giá lịch sử thì tôi xin chọn cuộc Nam tiến là những giai đoạn vẻ vang và đẹp nhất lịch sửcủa dân tộc Việt Nam.
13 Tháng Mười 2016(Xem: 18235)
Cái lợi thế duy nhất và chắc chắn của tác giả Nguyễn Thế Anh là các tài liệu của ông viết về Nhà Nguyễn Việt Nam phần lớn đều bằng tiếng Pháp.
06 Tháng Mười 2016(Xem: 16624)
Theo Gs Trần Anh Tuấn, với tư cách Phó Khoa trưởng Học vụ, Gs Nguyễn Thế Anh là người soạn thảo chương trình Tiến sĩ Văn khoa Việt Nam vốn bị xóa sổ từ năm 1919, dưới thời Pháp thuộc.
29 Tháng Chín 2016(Xem: 19655)
Có thể nói đó là một môn học thời thượng. Và có những tên tuổi hàng đầu như Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm và Trần Văn Toàn.
22 Tháng Chín 2016(Xem: 18557)
Ông Trần Huy Liệu lúc bấy giờ công tác ở Ban Thường vụ quốc hội. Trần Huy Liệu có ý lập ra một tổ chức nghiên cứu lịch sử trước khi về tiếp quản Hà Nội.
15 Tháng Chín 2016(Xem: 17208)
Sau biến cố chính trị lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhiều sinh hoạt của giới sinh viên bắt đầu xuất hiện. Các sinh hoạt chính trị, xã hội, văn hóa thời ấy như rộ lên.
08 Tháng Chín 2016(Xem: 19234)
Sự ra đời và cạnh tranh của báo điện tử – hầu hết là báo đọc không phải trả tiền – khiến một lúc nào đó nhiều tờ báo giấy bị khai tử.
01 Tháng Chín 2016(Xem: 18030)
Người Pháp có Paris, Người Anh có Luân Đôn, người Tàu có Thượng Hải, người Bắc có thể có Hà Nội! Chỉ có người Sài Gòn là không có Sài Gòn. Hoặc giả vay mượn mà muôn đời vẫn xa lạ!
24 Tháng Tám 2016(Xem: 17861)
Nếu lấy chính trị làm cột mốc cho văn học thì có thẻ chia văn học miền Nam làm hai thời kỳ: thời kỳ 1954-1963 và thời kỳ 1964-1975. T
17 Tháng Tám 2016(Xem: 17522)
Chính vì nghĩ như thế mà chúng ta cần nhắc lại một nền văn học đã bị xóa sổ chẳng khác gì một mảnh đất đã bị cào bằng để xây đô thị mới bất kể những di tích cũ, đền đài cũ.
12 Tháng Tám 2016(Xem: 12551)
Thầy trường công và nhất là học trò trường công thì khác xa về trình độ học vấn so với học trò trường tư. Một đằng trình độ tương đối đồng đều, có chọn lọc khi thi tuyển vào lớp đệ thất.
12 Tháng Tám 2016(Xem: 21156)
Lên năm đệ nhất, tôi được học triết với thầy Trần Bích Lan tức thi sỹ Nguyên Sa. Thầy đã giảng về thi ca tả sắc đẹp của người đàn bà qua các thời đại và để lại một ấn tượng rất sâu đậm trong tôi.
04 Tháng Tám 2016(Xem: 16689)
Nhìn lại nền giáo dục của 20 năm miền Nam dễ mà cũng khó. Dễ ở chỗ nếu chúng ta chỉ nhìn vào những thành quả đạt được của các trường Kỹ sư Phú Thọ, ...
31 Tháng Bảy 2016(Xem: 17558)
Một số có quan điểm khác không coi túc cầu chỉ là một trò chơi giải trí vì từ đó có thể có những tác dụng "kỳ diệu" khác.
28 Tháng Bảy 2016(Xem: 18747)
Trong nỗ lực phổ biến hoá di sản văn học miền Nam, qua trung gian nhà văn Trần Hoài Thư, người viết có ý muốn giới thiệu một phần các tác phẩm của gần 200 nhà văn miền Nam thuộc đủ mọi khuynh hướng,
21 Tháng Bảy 2016(Xem: 9892)
Qua kinh nghiệm này tôi nghĩ chỉ nên đọc những gì mình cảm thấy thích. Không thích không đọc để khỏi tự hành hạ mình
15 Tháng Bảy 2016(Xem: 18250)
Khi đọc tập tài liệu Khảo sát công trạng của những người Pháp giúp vua Gia Long với một giọng văn chắc nịch, mang tính tố cáo và áp đặt ...
13 Tháng Bảy 2016(Xem: 21095)
Hôm nay, 12/7/2016, có lẽ là một trong những ngày "đen tối" nhứt của lịch sử bành trướng cộng sản Trung Hoa.
28 Tháng Sáu 2016(Xem: 16966)
Bà Thụy Khuê chỉ sốc nổi chăm chăm tìm tòi xem trong sách vở do sử quan nhà Nguyễn viết để lại chứng minh được rằng việc đóng tầu thuyền từ A tới Z đều do ....
22 Tháng Sáu 2016(Xem: 18389)
Một vài dẫn chứng trên đây không đủ cho phép bà Thụy Khuê gán ghép cho Tạ Chí Đại Trường cóp nhặt và chịu ảnh hưởng của một số sử gia Tây phương trên toàn bộ cuốn sách của ông.
16 Tháng Sáu 2016(Xem: 16825)
Trừ các sử gia miền Bắc thường có thói quen bôi nhọ Trần Trọng Kim, có thể đây cũng là lần đầu tiên ở miền Nam ...
09 Tháng Sáu 2016(Xem: 17494)
Tôi chú trọng nhiều đến cái chủ đích tại sao bà Thụy Khuê lại viết như thế. Một lối viết sử sô vanh và chậm tiến...
04 Tháng Sáu 2016(Xem: 22378)
Chỉ trong một thời gian rất ngắn ngủi, 2 bài thơ đặc biệt đã được phổ biến rộng rãi đạt kỷ lục trên internet.
02 Tháng Sáu 2016(Xem: 17403)
Tháng tư, 1956, người Pháp chính thức cuốn cờ và triệt thoái khỏi miền Nam Việt Nam chấm dứt chế độ thực dân Pháp sau ngót một thế kỷ.
27 Tháng Năm 2016(Xem: 17823)
Người phương Tây thì ngược lại thường tỏ ra thiếu sót trong sự trân trọng tôn kính đối với người khác trong cách xưng hô cũng như giao thiệp.
19 Tháng Năm 2016(Xem: 17765)
Cái tâm lý thông thường kẻ mạnh, kẻ đi chinh phục thường có thái độ trịch thượng với dân bản địa. Người phương Tây sang nước ta có thể cái tâm trạng cũng không khác bao nhiêu.
12 Tháng Năm 2016(Xem: 16447)
Tựa đề bài thứ sáu này của tôi trong chủ đề “Sử Việt nhìn lại” đặt ra một thách thức khá lớn cho người cầm bút:
05 Tháng Năm 2016(Xem: 17528)
Vấn đề sử học phải chăng đã có lời giải đáp trong Việt Sử Tiêu Án của Ngô Thời Sỹ, 1775- Thế kỷ 18.
29 Tháng Tư 2016(Xem: 8841)
Nhưng nếu trao đổi ở một mặt khác, tôi nghi rằng yếu tố chính là trước đây người Việt chưa có chữ viết. Họ còn sống du canh tiêu biểu của nếp sống bộ lạc, chưa hình thành một quốc gia,
29 Tháng Tư 2016(Xem: 29861)
Dưới đây sẽ nêu ra những dữ kiện (với nguồn & bằng chứng rõ rệt) liên quan đến sức mạnh thực sự của thế lực gốc Do Thái ảnh hưởng...ới.
22 Tháng Tư 2016(Xem: 17260)
Ngành sử học của Việt Nam là nghèo nàn và để khỏa lấp cái khoảng trống đó, nhiều cố gắng cấp thời như chữa lửa, mỗi người mạnh ai nấy làm ....
16 Tháng Tư 2016(Xem: 17527)
gười Quốc gia phải hợp tác với Tây là chuyện nhất thời vì thấy rằng còn có một thứ kẻ thù nguy hiểm, độc ác, tàn bạo, gian manh gấp bội phần chế độ thực dân Pháp.
08 Tháng Tư 2016(Xem: 17304)
Nếu so với cuộc sống ngoài Bắc bữa no bữa đói, lo từng bữa thì đây phải nói là thiên đàng. Những điều gì khác với điều tôi viết thường là do cộng sản lúc bấy giờ tuyên truyền. Không có sốt rét, ngã nước cái con mẹ gì hết!
01 Tháng Tư 2016(Xem: 19574)
Trang web Ngô Quyền hân hạnh giới thiệu một bài viết có tánh cách chuyên môn của tác giả Trần Hữu Phúc. Được biết tác giả là chs Ngô Quyền (khóa 8).
31 Tháng Ba 2016(Xem: 18445)
Tiếc thay, Việt Nam đã mất nhiều cơ hội để hội nhập với bạn bè thế giới bằng lối đi ra biển, vượt thoát áp lực của nước láng giềng khổng lồ.
31 Tháng Ba 2016(Xem: 17806)
Trang web Ngô Quyền hân hạnh giới thiệu nữ họa sĩ Nguyễn Thị Phấn qua bài báo của ký giả Alan D. Mcnarie đăng trên KeOla Magazine số tháng 11/12 năm 2013.
24 Tháng Ba 2016(Xem: 15230)
Trong khoảng thời gian bị đô hộ hơn 10 thế kỷ, người Việt chịu sức ép nặng nề nhất có thể không phải là kinh tế, quân sự mà là chính sách đồng hóa của người Tầu
18 Tháng Ba 2016(Xem: 16583)
Có thể nói, núi non và rừng rậm chẳng khác gì một thứ Vạn Lý Trường Thành thiên nhiên ngăn chặn những cuộc xâm nhập vào Việt Nam từ phia Bắc.
11 Tháng Ba 2016(Xem: 13814)
Nói chung, theo tôi, người Việt Nam thường nhìn người Tầu một cách không mấy có thiện cảm,
04 Tháng Ba 2016(Xem: 18222)
Tội của họ là tội bán nước? Công của họ là công nô bộc cho một chủ nghĩa ngoại lai. Họ vẫn tiếp tục con đường họ đã chọn.
30 Tháng Mười 2015(Xem: 14354)
Tập Cận Bình thất bại đã không đạt được một bản Thông Cáo Chung với Toà Bạch Ốc . ...
30 Tháng Mười 2015(Xem: 19081)
Bài viết nầy, tạm gọi là chút tình tri ngộ, tri tình, tri ân cùng ông giữa cõi đời và cõi người rất mong manh, mộng ảo nầy.
25 Tháng Chín 2015(Xem: 18473)
1/ Ngân hàng đầu tư Goldman Sachs của Mỹ đã bất ngờ đưa ra thông báo quyết định ngưng đầu tư vào Trung Cộng. 2/ Tập đoàn Lý Gia Thành đã chuyển dần tài sản từ Trung Quốc sang Châu Âu
28 Tháng Tám 2015(Xem: 17688)
Liệu Đế quốc Trung Cộng có "may mắn" thoát được số phận tan vỡ ra từng mảnh hay không và phe nào sẽ thắng thế trong cuộc tranh chấp quyền lực đẩm máu ?
07 Tháng Ba 2015(Xem: 42578)
Và mặc dầu còn có những bất cập đủ thứ, tôi vẫn phải nhìn nhận rằng, những năm tháng còn lại, kể từ ngày ấy, mỗi giây phút năm tháng sống, học hành, lớn lên thành người thời đệ nhất Cộng Hòa Việt Nam vẫn là những năm tháng ân sủng cho tuổi trẻ của tôi và những bạn bè cùng trang lứa.
27 Tháng Hai 2015(Xem: 19063)
Luận đề của "Đoạn Trường Tân Thanh" hiển nhiên là thuyết "tài mệnh tương đố"", gọi nôm na là "hồng nhan bạc mệnh".