Cái chết của nhà độc tài và sự ló đầu xuất hiện của Đảng cộng sản đưa đến sự cấu kết giữa Vatican và Maifia.
Sau khi Phát Xít Ý dưới thời Benito Mussolini hoành hành suốt hơn 20 năm mà như lời tuyên bố của Mussolini tuyên bố ngày 20 tháng ba-1945 như sau:” Không ai có thể xóa bỏ được 20 năm lịch sử của chủ nghĩa Phát Xit tại nước Ý” (Nul ne pourra effacer vingt années de fascisme de l’histoire de l’Italie. Xem thêm cuốn André Brissaud. Mussolini. Hai tập: La Folie du pouvoir. L’agonie au bord des lacs).
Giáo hội- qua Vatican- đứng ở chỗ nào trong tình thế này?
Sau khi Mussolini bị xử bắn một cách rất kịch tính kiểu Ý Đại Lợi- bị giết một cách bí mật cùng với những kẻ có liên hệ đều bị hành quyết- do một “ Ủy Ban Hành dộng” (người của cộng sản) thực hiện tại Villa Belmonte. Nơi trú ngụ cuối cùng của nhà độc tài. Nơi này rất gần biên giới với Thụy Sĩ-chỉ cách khoảng 20 cây số mà không hiểu tại sao nhà độc tài không chịu chốn sang Thụy Sĩ? Rồi đã có những móc nối trực tiếp với tòa Đại sứ Anh và Thủ tướng Anh đã hứa đưa nhà độc tài đến nơi an toàn
Vậy mà tất cả những điều ấy đã không xảy ra mặc dầu nhà độc tài có thừa thời giờ và phương tiện trốn ra nước ngoài một các an toàn. Hơn nữa, trong danh sách để phải truy lùng các tội phạm của đồng minh, nhà độc tài đã không có tên trong danh sách đó và nếu sau này có phải ra trước tòa án, ông vẫn có thể tránh được án tử hình.
Cái chết đau thương của ông tất cả trách nhiệm đổ lên đầu bọn cộng sản Ý.
Cho đến bây giờ, có đến ba bốn nhân chứng kể lại câu chuyện này. Có thể kẻ sát nhân chính là “ Valerio”- tên đầy đủ của hắn là Walter Audision, tự là “đại tá Valerio” trên một chiếc xe Fiat 1100 đã đến thi hành việc giết nhà lãnh tụ độc tài rồi dẫn đến một nông trại nhỏ De Maria, rất khuất nẻo. Họ đã đến phòng ngủ của Mussolini và người tình nhân của ông Clara Pettaci- không một người bảo vệ- để dẫn độ ra xe.
Khi gặp Mussolini, Valerio đã nói: Tôi đến đây để bảo vệ ông, rồi y thúc dục nhà độc tài và người đàn bà phải đi ngay. Khi đến nơi hành quyết, Valery ra lệnh cho Mussolini, chùm kín mặt với cái mũ nồi của ông. Việc hành quyết xảy ra cực kỳ nhanh chóng, nhà độc tài giữ im lặng chỉ có người phụ nữ la lối om sòm. Sau này, khám tử thi, nhà độc tài bị bắn trực diện, cách khoảng 1 mét 50 bằng 9 viên đạn.
Tử thi của bà Clara Petacci sau khi bị vứt lên xe camion chở về Milan thì một “ cán bộ” dựt một sợi dây chuyền trên cổ có đeo một cái ổ toàn bằng vàng. Mở cái ổ đó ra, người cán bộ thấy một bức hình nhỏ Mussolini và những hàng chữ ghi: 24-4-1932. Clara io sono te tu sei me, Ben.24-4-1941.
Clara, anh là em và em là anh, Ben” (Trich André Brissaud, Ibid, trang 372).
Valerio đã làm nên lịch sử nước Ý bằng một cuộc thảm sát không tiền kháng hậu. Nhiều người Phát Xít trước khi chết như trường hợp Barracu đã hướng đầu về phía những kẻ hành quyết và hô to: Viva Italia! Viết đến đây, tôi không thể nào không liên tưởng đến cuộc Cách mạng tháng tám của Việt Minh. Cũng việc thủ tiêu ám sát các người Quốc Gia. Cũng âm mưu cướp chính quyền. Cộng sản Ý hay cộng sản Việt Nam thì cũng vẫn là cộng sản cùng học một sách.
Dân chúng Ý đến xem chung quanh đã đứng chết lặng!
Tôi nghĩ xa hơn, thay vì chúng ta có các đảng phái Quốc Gia như Quốc Dân đảng, Đại Việt. Nếu chúng ta có một băng đảng cướp như maifia thì cục diện Việt Nam có thể đã khác chăng?
Trên đường đi về Mi Lan, nay chở tổng cộng 18 xác chết và bị chặn lại bởi một ổ kháng chiến của nhóm nhân dân dân chủ- Thiên Chúa giáo. Nhóm này tước khí giới của bọn Valery(quân giải phóng cộng sản) và rất may, số phận của Valery đã không giống 18 xác chết trên xe của y sau một thời gian rất lâu thương lượng..
Cuộc hành trình về đến Mi Lan chấm dứt. Bọn người của Valery đã vứt 18 xác chết đó xuống đường dưới trời mưa gió một cách dã man..
Và đó là những cái chết tàn độc như những con súc vật sau thế chiến.
Một người đàn bà Ý có thù với Phát Xít Ý giết gia đình bà. Bà la hét và phỉ nhổ trên các xác chết. Thế là một đám đông hùa theo biến thành cuộc “ cách mạng” của nhân dân và sau cùng các xác chết còn bị treo ngược trong đó có xác của nhà độc tài và người tình của ông.
Ít ra thì họ cũng được chết bên nhau.
Các cuộc “cách mạng” cũng thường được diễn ra một cách tương tự như việc cướp chính quyền ở Hà Nội, cũng như câu chuyện sau 1975.
Lịch sử xảy ra chỉ một lần vì không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Nhưng mặc dầu vậy, có những sự giống nhau đến lạ mà không cắt nghĩa được.
Sau đó diễn tiến những cái chết rất kỳ bí của một số người từng có liên hệ với nhà độc tài như: Linio (Giuseppe Frangi) chết vì bất cẩn khi xử dụng một khẩu liên thanh. “ Neri” thì biến mất vào ngày 7-5 sau đó người ta tìm được xác của y trong một cái hồ. Ngày 23-6, tình nhân của Neri, “ Gianna” bị giết trong điều kiện không cắt nghĩa được. Đến bạn gái thân thiết của Gianna- Anna Maria Bianchi bị chết trong một tai nạn xe hơi, tại Côme. Đến bố của Anna-Michel Bianchi- cũng bị giết với hai phát đạn bị bắn vào đầu.
Đọc đến đây, tôi nghĩ đến cái chết của Khái Hưng tại một bến đò trên đường lánh nạn cộng sản? Ôi cái chết của những con người chân thật và bị trả giá quá đắt.
Điều kỳ lạ là Michel Bianchi là cán bộ cộng sản chủ chốt ở Côme.
Trong vụ hành quyết những người có liên hệ đến những người của Mussolini. Linh mục Accurso Farrari, sống tại một tu viện gần đó đã được gọi đến dinh xã trưởng để làm những nghi thức tôn giáo cuối cùng cho những người sắp bị hành quyết. Vị linh mục xin được gặp từng người. Nhưng “ đại tá” Valerio đã không cho phép và chỉ cho được gặp chung trong 3 phút. Sau đó, Valerio đã thi hành lệnh xử bắn.
Trong đó, Valéry đã nói một câu mà tôi thấy cần thiết phải ghi lại ở đây- một câu bộc lộ bản chất của cộng sản thứ thiệt: “Hoặc là người cộng sản, hoặc là không”. (On est communiste, ou on ne l’est pas )Trích dẫn như trên, trang 369).
Đến đây thì người ta có câu trả lời rõ rệt. Ai là người đã giết nhà độc tài? Không ai khác hơn là người của đảng cộng sản Ý. Việc tàn sát các thành viên của nhà độc tài đã đưa đến rất nhiều cuộc thanh trừng đẫm máu xét ra không cần thiết ngoài tầm kiểm soát của quân đồng minh.
Người dân Ý hẳn phải có thái độ! Thái độ ấy phản ảnh qua các đấng bậc trong giáo quyền. Giáo quyền nay biết rõ ai là kẻ thù chính và nguy hiểm của giáo hội.
Cộng sản Ý hay cộng sản nói chung đều là như thế chăng?
Danh sách hơn 18 người bị hành quyết. Họ phần đông là những Bộ trưởng, thanh tra chính phủ, sĩ quan ngay cả nhà báo.
Những kẻ còn sống sót thì đều giữ im lặng một cách dễ hiểu hoặc giải thích khác nhau về sự việc. (Xem André Brissaud, Musolini, trang 355)
Cái chết của nhà độc tài là cơ hội để đảng cộng sản Ý xuất hiện và hành động trong lúc tranh tối tranh sáng này.
Khoảng trống chính trị ấy đã giúp cho đảng cộng sản Ý ló mòi và xuất hiện. Gíáo Hội nhìn thấy mối nguy hiểm về cộng sản vô thần như một thứ hiểm họa đỏ (Péril rouge)đụng chạm đến sự sống còn của các giáo điều của công giáo nên việc cấu kết với một vài băng đảng là một điều xấu cần thiết. Một thứ chẳng đặng đừng.
(Còn tiếp)
Nguyễn Văn Lục