THẾ LÀ ĐÃ XA NHAU
Thế là mình đã xa nhau
Biển dâu thì đã biển dâu cuộc đời
Đêm vẫn đêm của ngậm ngùi
Ngày không yên cũng bồi hồi không yên
Tình đi thơ rớt ngửa nghiêng
Chân mây rồi cũng bồng bềnh câu thơ
Đêm đêm đốt đuốc mong chờ
Người xa xăm khóc bụi mờ mắt ai
Ví dầu tình có ra đi
Giữ cho chiếc lá ngày về tinh khôi
Đêm soi ngọn đuốc mình thôi
Tìm thơ quanh chiếc lá rơi sau cùng
Lạ kỳ ánh đuốc dửng dưng
Bỏ thơ rớt giữa trầm luân kiếp người!
TRẦN KIÊU BẠC