Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Đặng Thị Trí - MỘT CHÚT HỒI TƯỞNG

28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 64526)
GS. Đặng Thị Trí - MỘT CHÚT HỒI TƯỞNG

 

MỘT CHÚT HỒI TƯỞNG

 

 

co_tri-content

Gs Đặng Thị Trí


  

 

 

Tất cả đã đem đến cho tôi những tình cảm thân thiết, mà tôi không tìm được ở bất cứ trường nào. Những tình cảm ấy sau đó đã giúp tôi quên đi cảm giác khó chịu lúc ban đầu…

 

Mấy chục năm qua rồi tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tôi đến trình diện để dạy ở trường Ngô Quyền, Biên Hòa. Trường lúc đó đang xây dựng, một số lớp đã hoàn tất, một số lớp còn phải học nhờ ở trường Nữ Công Gia Chánh. Trường chưa có đủ giáo sư, nên có một số giáo viên kỳ cựu được đưa lên dạy trung học. Năm ấy, 1959, Bộ Giáo Dục đưa về 16 nhà giáo: 6 tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm một năm và 10 tốt nghiệp Quốc Gia Sư Phạm ba năm trong đó có tôi. Vì về đông như vậy nên số giờ không đủ phân chia cho mọi người (18 giờ/tuần) và cũng vì lẽ đó mà ngày đầu tiên đến trường để nhận thời khóa biểu, tôi đã nghe có người nói “tôi không có bằng cấp nhưng tôi có mấy chục năm kinh nghiệm”. Thật ngỡ ngàng nhưng đó cũng là động lực thúc đẩy tôi vươn lên vì tôi không muốn tranh chấp với danh xưng và công viêc. Tôi muốn phải được công nhận một cách đương nhiên không bàn cãi. Rồi thời gian qua nhanh, các học sinh của tôi có đứa thật dễ thương, ngây thơ, có đứa cũng thật ngỗ ngáo! Tôi, khi thì dịu dàng, khi thì nghiêm khắc nhưng nói chung chỉ muốn các học sinh của tôi đạt được kết quả tốt trong kiến thức và hạnh kiểm. Phụ huynh ở đây đã kết hợp tốt với nhà trường để dạy dỗ các học sinh. Tất cả đã đem đến cho tôi những tình cảm thân thiết, mà tôi không tìm được ở bất cứ trường nào. Những tình cảm ấy sau đó đã giúp tôi quên đi cảm giác khó chịu lúc ban đầu vì đối tượng của tôi bây giờ là học sinh chứ không phải là sự tranh chấp của người lớn.

Sau 1975, vài năm đầu tôi cũng có cơ hội dạy những học sinh đã được theo học từ các trường công lập cũ hoặc các trường của nhà dòng. Tôi cũng không còn được dạy Việt Văn như xưa, có lẽ vì vậy mà giữa học sinh và tôi thiếu vắng đi sự đồng cảm. Tôi trở nên dễ nóng giận và sẵn sàng phản ứng mạnh khi cảm thấy mình bị xúc phạm. Tôi đã tát học sinh và rất may là tôi chưa hề bị kiểm điểm!

Dù không còn thấy hứng thú như xưa nhưng khi không được dạy học nữa (note: tôi chữa lời văn cho gọn hơn) vì lý do xuất cảnh, tôi vẫn có cảm giác như mình đã bị mất mát. Tôi đi, đứng, làm việc một cách vô hồn, phải lâu lắm mới trở lại bình thường. Vì vậy, khi sang Mỹ, tôi vẫn có ý định học để trở lại nghề giáo. Tôi không có nhiều cơ hội vì tôi muốn các con tôi không quá bận tâm vì sinh kế mà khó khăn trong việc học nên sau khi hiểu rõ những điều phải hội đủ để trở thành nhà giáo, tôi rời trường và bắt đầu sống và làm việc như mọi người.

Đã hơn 14 năm sống trên đất Mỹ, tôi sắp được về hưu theo tiêu chuẩn của chính phủ Mỹ. Trải qua những khó khăn, tranh đấu với người, với mình, tôi chưa bao giờ lùi bước nhưng cũng chưa bao giờ quên phương châm “không hại người nhưng cũng không để người hại mình”. Giờ đây, tôi có thể “plan” để vui sống.

Ít dòng tâm sự với các học sinh nhỏ bé của tôi ngày nào mà ngày nay đã có quá nhiều kinh nghiệm sống. Chúc các em thành công trên mọi mặt.


(Trích trong Kỷ Yếu NGÔ QUYỀN 2004)

03 Tháng Hai 2009(Xem: 36742)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39176)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42788)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38518)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46253)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34429)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38580)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73595)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 35964)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34723)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42082)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76602)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!
26 Tháng Năm 2008(Xem: 27970)
Thắm thoát đã gần 9 năm kể từ ngày hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên vào ngày 25 tháng 03 năm 1995 tại nhà hàng " Ánh Hồng " thành phố Westminster.