Ba tôi rời Việt Nam sang Hoa Kỳ đoàn tụ cùng các con vào đúng ngày 30 tháng 4 năm 1987. Ông viết bài thơ sau vào ngày 30 tháng 4 năm 1988, để kỷ niệm ngày mất nước và đúng một năm ngày ông xa quê hương.
Là một người có lòng với quê cha, đất tổ, mỗi năm vào ngày 30 tháng 4, Ba tôi đều đến thắp nhang tại Tượng Đài Việt Mỹ, tham dự lễ thắp nến cầu cho tự do cho Việt Nam, và đi bộ để kêu gọi nhân quyền cho người dân còn ở lại. Ông liên tục đóng góp tiền trợ giúp cho Hội Thương Phế Binh VNCH tại Nam CA. Khi Ba tôi mất, theo ý nguyện của Ông, số tiền phúng điếu đã được trao tặng cho Hội TPB để giúp các cựu chiến sĩ VNCH đang còn sống cơ cực tại VN.
(Theo thư của Lê Kim Anh, ChsNq k.15, con gái cụ Lê Văn Nhơn Cựu Hội Trường Hội Phụ Huynh Học Sinh của trường Trung Học Ngô Quyền trước năm 1975}
TỰ THÁN
Thiền quang thấm thoát một năm rồi.*
Rời nơi cố quận, tận xa xôi!
Ngàn trùng xa cách, lòng mong nhớ.
Mỗi bước tha hương, xót dạ tôi!
Cang thường gãy cánh, thôi đành vậy.
Sum họp đàn con, bớt lẻ loi.
Dặn lòng, dầu khó không xao lãng
Bổn phận làm cha suốt cuộc đời.
Thiện Tâm Lê Hoài Hương
(Viết vào ngày 30 tháng 4 năm 1988)
NHỚ BẠN
Than ôi! Giấy vắn, tấm tình dài.
Chẳng đặng cùng nhau tỏ cạn lời.
Đất Mỹ ngậm ngùi chim lẻ bạn
Trời Nam cuồn cuộn, nước * trôi xuôi.
Con mừng, cháu hỏi, làm vui gượng,
Bến cũ, đò xua**vẫn nhớ hoài.
Đồng bệnh, tương lân ai đó tá?
Tấm tình riêng gửi ánh trăng soi.
L.V.N
*sông Đồng Nai
**Cù Lao Phố
NHỚ
(Tất cả những khắc khoải, nhớ thương được kết tụ trong những vần thơ tâm sự mộc mạc dưới đây)
Bộ môn CL trong lịch sử đã từng là một nét văn hóa đặc sắc của người Việt Nam, đặc biệt ở miền Nam VN, nên cần được bảo tồn cẩn thận và có chính sách khôi phục tốt
Sự tử tế của miền Bắc hầu như không thể có theo như nhận xét của của nhà phê bình kỳ cựu Hoài Thanh. Hơn ai hết, ông HT đã hiểu rõ chân tướng của dân miền Bắc cũng như chính quyền ấy.
Ông đã trở lại là một người bố sáng suốt không bị cơn nghiện dày vò. Ông bước khập khiễng nhưng đầy cương quyết sau chị tôi. Chúng tôi theo ông ra xe và may mắn thoát khỏi thiên đường Cộng Sản.
Hoa nở rồi tàn, trăng khuyết rồi tròn, nước lớn rồi ròng, bèo hơp rồi tan, sinh ký tử qui... là LẼ THƯỜNG của cuộc đời. Có sinh thì có diệt, và đó là một kiếp người.
Cuộc đời của ba tôi rất bình lặng với nghề thợ may khiêm tốn nhưng đối với tôi, ông là biểu tượng của một người cha lặng lẽ, cần mẫn sống âm thầm chu toàn cuộc sống cho vợ con.
Sau hơn hai năm bó gối ngồi nhà, khuya ngày 13 tháng tư năm 2022 tôi bước lên máy bay của hảng Singapore Airlines để bắt đầu cho chuyến du lịch đầu tiên sau mùa đại dịch,
Phần thế giới nói chung, mỗi vùng trên trái đất tự thân họ cũng coi mặt trời như của riêng họ. Họ tìm hiểu, khai trác triệt để những gì thiên nhiên ưu đãi đã dành cho họ.
Một xã hội mà số đông người làm việc có đạo đức nghề nghiệp thì xã hội đó sẽ phát triển, tử tế, trung thực, văn minh và chắc chắn sẽ tạo nên nhiều kỳ tích.
Ông X làm thinh đạp xe đi, bỗng nghe như cái liêm sỉ của ông nó nặng như chì. Vậy mà bao nhiêu lâu nay, ngày ngày ông vẫn còng lưng cõng nó để đi tìm một chân trời, một lối thoát,
Mẹ là người mang ta đến cuộc đời, và cũng là nơi ta trở về...Trong tấm thân gầy yếu nhỏ nhoi của người mẹ chứa đựng cả một đại dương của hy vọng, tình yêu, sự thật và lòng vị tha sâu thẳm.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.