Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

01 Tháng Bảy 202012:03 SA(Xem: 9240)
GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn


Huỳnh Công Ân

 




Sau khi về hưu, để tránh cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông ở nơi mệnh danh “xứ lạnh tình nồng”: Canada, để hưởng không khí mùa Xuân trên quê hương và nhứt là để tìm lại những thân tình cũ, mỗi năm tôi thường về VN đôi tháng trước và sau Tết âm lịch.

 

Trong buổi hoàng hôn của cuộc đời, được gặp lại người thân trong gia đình, từ thằng em út ở tuổi thanh niên nay là ông già 60, đến những đứa cháu chưa sinh ra nay đã tay bồng tay bế kể từ lúc tôi ra đi, là một niềm vui bất tận. Lại còn họp mặt với bạn bè, đồng nghiệp cũ nay đã đến tuổi “thất thập cỗ lai hy” hay vui chơi với các học trò xưa, giờ tóc bạc như tôi cũng đem lại cho tôi sự ấm áp trong tâm hồn.

 

Ngoài những lần xuống Trà Vinh hay lên Biên Hoà thăm nơi chốn tôi từng dạy học và từng làm lính chiến, hay đi chơi xa, thường mỗi sáng tôi ngồi ở những quán cà phê ở quận 4, từ những quán có ghế nệm, trong phòng máy lạnh như Trung Nguyên, Góc, Thư Giản đến những quán ngoài lề đường 41, Vĩnh Hội, chung cư B3 ngồi ghế xếp, tán gẩu với các học trò cũ trường Nguyễn Trãi sống quanh đây.

 

Tại những quán cà phê lề đường đó, tôi thường bị quấy rầy bởi đội quân bán vé số liên tục đến thọc xấp vé số vào người tôi để mời mua. Tuy bực mình nhưng thông cảm sự khó khăn trong cuộc sống của họ nên tôi từ chối khéo viện cớ không quen chơi vé số. Việt Nam hiện có 63 tỉnh và thành phố, nơi nào cũng phát hành vé số mỗi ngày. Mỗi ngày, mỗi tỉnh cho ra một triệu vé số, thử hỏi số tiêu thụ được bao nhiêu? Cho là vài chục ngàn vé, như vậy phần chắc, 6 con số của vé trúng giải “đặc biệt” (độc đắc) 2 tỷ nằm trong hơn 9 trăm ngàn vé không bán được kía, giấc mơ trở thành tỷ phú chỉ là ảo tưởng.

 

Nhưng, tôi lại chú ý tới một người bán vé số đặc biệt. Đó là một người tàn tật cụt cả hai chân tới háng, anh lết đi bán vé số trên một miếng cao su cắt từ vỏ xe hơi. Anh nói giọng Quảng, khi tôi hỏi, anh cho biết anh là thương phế binh trước thuộc sư đoàn 2 bộ binh, bị thương ở Quảng Ngãi. Tôi cẩn thận hỏi tên các đơn vị trưởng của anh. Anh trả lời đúng, tôi tặng anh hai triệu mà không lấy tờ vé số nào. Tôi nghĩ dù số tiền ít ỏi đó không đủ bù đấp cho sự mất mát to lớn của tâm hồn và thể xác của anh cũng như không giúp anh thoát khỏi cuộc sống cơ cực và nhục nhằn của một người phế binh của bên “thua cuộc” trong xã hội của bên “thắng cuộc”, nhưng đó là tấm lòng của một đồng đội của anh đã may mắn còn nguyện vẹn sau cuộc chiến.

TPB 1

 

Sau lần đó, mỗi khi ngồi ở những quán cà phê lề đường tôi thường cố ý tìm người phế binh đó. Mỗi lần gặp, tôi giúp cho anh một số tiền nhỏ và lần nào cũng vậy, 

Tôi cũng đã báo cho anh biết việc làm ý nghĩa của nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, đường Kỳ Đồng: chương trình “Bên nhau đi nốt cuộc đời” để anh đến nhận những món quà Tết do cộng đồng người Viêt hải ngoại và một số người có long trong nước gởi đến giúp các anh em thương phế binh VNCH. Gần đây, tôi mừng cho anh khi gặp lại anh thấy anh di chuyển bằng một chiếc xe lăn, chắc do một tổ chức hay nhà hảo tâm nào tặng cho anh.

 

Cầu xin cho anh cảm thấy ấm lòng với những đền ơn, đáp nghĩa của những người từng ở miền Nam trước năm 1975.

 

10 Tháng Sáu 2011(Xem: 118522)
Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc.
08 Tháng Sáu 2011(Xem: 137425)
"Bài này được viết và phổ biến từ năm 2009 nhưng được giới thiệu lại như một lời mời gọi chs NQ về Orange County California dự họp mặt chs NQ toàn thế giới lần II ngày 3 tháng 7 năm 2011."
05 Tháng Sáu 2011(Xem: 125649)
“Ngô Quyền ơi bao năm vẫn xanh màu kỷ niệm Ngô Quyền ơi bao năm vẫn tình cảm vẫn đong đầy”
30 Tháng Năm 2011(Xem: 109824)
Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 106414)
Gương mặt Bố có những nét duyên dáng tráng kiện của một người đàn ông chung thủy và chịu đựng.
25 Tháng Năm 2011(Xem: 112936)
Bao nhiêu năm nay tôi không còn khóc nữa, tôi đã là “người khô nước mắt” rồi!
07 Tháng Năm 2011(Xem: 136877)
NUỐI TIẾC, TIẾC NUỐI - Nhạc và lời Đào Lê Văn, cảm tác từ truyện ngắn “NUỐI TIẾC” của Thiên Thu – Ca sĩ Tâm Thư .
06 Tháng Năm 2011(Xem: 143017)
Đứa con nào cũng vậy, luôn thờ ơ với Mẹ. Mẹ như một hiện hữu mà trời đã cho mình. Cứ nhận lãnh, hưởng thụ vô tội vạ. Cứ thấy mẹ chưa làm hết cho mình, chưa thương yêu mình đúng như mình muốn.
05 Tháng Năm 2011(Xem: 132173)
Trái tim của người Mẹ, từ một người mẹ non trẻ dại khờ, chưa đủ trí khôn, đến một người mẹ da mồi tóc bạc, đi gần hết cuộc đời lúc nào cũng chứa cả một đại dương tình thương cho các con của mình.
28 Tháng Tư 2011(Xem: 104879)
Tháng Tư, bạn có ngậm ngùi không? 35 năm về trước bạn đã thấy gì, bạn đã làm gì? Bây giờ bạn đang làm gì cho ngày 30 tháng Tư lịch sử.
25 Tháng Tư 2011(Xem: 168003)
"Khép một vầng trăng" hẹn kiếp sau Người về tan tác cuộc bể dâu Ngọc lan hương vẫn nồng trong gió Hiên vắng, tìm em biết chốn nào?
23 Tháng Tư 2011(Xem: 116742)
Đến tháng tư hàng năm, các cháu càng phải nhớ điều đó hơn bao giờ hết, các cháu nhé! Rồi sẽ có một ngày, chất xám Việt Nam thôi chảy ra ngoại quốc...
20 Tháng Tư 2011(Xem: 121109)
Quá khứ, kỷ niệm vẫn đeo đuổi tôi như hình với bóng. Quá khứ sẽ tan biến đi khi tôi không còn hiện diện trên cỏi đời nầy nữa. Buồn ơi! chào mi. Niềm vui ở lại.
10 Tháng Tư 2011(Xem: 136415)
Mụ ao ước nó cưới cho Mụ một cô gái cùng làng để Trâu ta ăn cỏ làng ta, trai làng lấy gái làng ta mới bền. Vậy mà thằng con đích tôn của dòng họ lại phải lòng một cô gái Biên Hòa.
10 Tháng Tư 2011(Xem: 112757)
Trong đêm trường tĩnh lặng, người phụ nữ đau khổ khóc nấc lên: “…Tại sao con tôi ra nông nổi này!? Tại… sao!?...”
01 Tháng Tư 2011(Xem: 132699)
Dẫu lưu lạc nơi xứ mình hay xứ người, tất cả các cựu HĐS Biên Hòa sẽ không quên một thời ...
10 Tháng Ba 2011(Xem: 91007)
Khi những cánh diều đã bay cao, chúng mình nằm trên mặt ruộng , ngửa mặt nhìn trời, tay gối đầu, chân gác chữ ngũ, mắt ngước nhìn những cánh diều bay lượn. Thong dong cuộc đời.