Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Trần Mông Tú - KHOẢNG CÁCH GIỮA NHỮNG BÔNG HOA

28 Tháng Ba 20207:57 CH(Xem: 12338)
Trần Mông Tú - KHOẢNG CÁCH GIỮA NHỮNG BÔNG HOA

                  KHOẢNG CÁCH GIỮA NHỮNG BÔNG HOA

chieubuon
                                                             Chiều buồn - Đinh Trường Chinh


(Gửi gia đình và các bạn tôi)


Thượng Đế gửi những con Siêu Vi tới để chúng lấp đầy những khoảng cách trống rỗng của loài người.

Siêu Vi đến giữa mọi người, rẽ ngang, rẽ dọc, len vào từng khe hở. Nó không lựa người giầu, không chê người nghèo. Màu da nào cũng được, tôn giáo nào nó không cần biết. Bằng cấp và địa vị ư, nó gạt qua một bên len vào giữa. Chẳng có sổ Thông Hành nào thoát, chẳng có bức tường cao ranh giới nào xây lên mà nó không thể vượt qua. Nó lên thuyền ra đại dương, nó vào phi cơ bay ngang bầu trời thế giới. Từ thầy tu, lãnh tụ, tài tử, thầy thuốc, khoa học gia, nhà ảo thuật, triệu phú cho tới những kẻ không nhà, nó tới với ai người đó phải chấp nhận. Khó lòng mang nó ra khỏi nơi nó đã chiếm ngự. Nó tới, mang theo tàn phá và chết chóc.

Có phải Thượng Đế thật sự gửi nó tới để trừng phạt loài người, để phân chia loài người. Hay Thượng Đế gửi nó tới để lấp khoảng trống giữa con người với con người. Dạy cho loài người biết thương nhau, biết chấp nhận nhau hơn, tìm đến gần nhau hơn.

Chúng ta học được điều gì giữa khoảng cách đôi bờ sinh tử này. Vẫn có người đi theo con siêu vi chui vào giữa khoảng cách trống đó để kiếm thêm tiền (phần đông là những kẻ đã có sẵn tiền). Lừa đảo vẫn sẩy ra giữa đôi bờ sinh tử.

Chúng ta học được bài học gì khi người thân của chúng ta đi vào sau cánh cửa của bệnh viện, mất hút, thăm thẳm, im lặng, rồi người thân chúng ta trở về nhà trong một chiếc bình, chiếc bình tro vô giác. Chúng ta học được gì trong một đám tang giới hạn người thân tới dự (dù không giới hạn bạn hữu cũng không dám tới). Chúng ta cảm nhận được nỗi đau nào khi người thân không dám ôm nhau, không dám đứng gần nhau, không dám cầm tay nhau để vực đỡ nhau trong phút giây đau đớn nhất. Cái khoảng cách giữa người này với người kia là nỗi đau khổ tột cùng trong một đám tang. Thượng Đế đang đứng ở đâu?

Có ai nghĩ rằng Thượng Đế đang tạo ra cái khoảng cách này để cảnh tỉnh nhân loại. Ngài muốn lấp đi những khoảng trống trong đời sống của loài người bằng những cái chết của chính họ. Vì có phải chúng ta sống cạnh nhau mỗi ngày mà không nhìn thấy nhau, không quan tâm tới nhau. Mỗi người trên thế giới này hầu như chỉ sống cho cá nhân mình. Mỗi người tự tạo ra khoảng cách với người thân của mình. Cha mẹ với con cái, vợ với chồng, anh em, bạn hữu, lãnh tụ với quần thần và ngay cả những vị lãnh đạo tinh thần với tín hữu. Người nọ đã tạo ra khoảng cách với người kia. Ai cũng sống cho mình trước tiên, nên đều tự tạo cho mình một khoảng cách với người cạnh mình. Cái khoảng cách này mới đầu chỉ bằng một sải tay, nên đôi khi với một chút cố gắng họ vẫn có thể với được nhau, nhưng càng ngày cái khoảng cách đó bị ma lực của vật chất, tiền bạc, danh tiếng, quyền lực, kéo con người ta càng xa, thật xa. Khoảng cách đó mênh mông như biển, cao như núi, người ta không làm sao mà lấp được nữa.

Thượng Đế đã làm gì để con người cảnh tỉnh quay về với nhau, để lấp đi cái khoảng cách đó.

Một cuộc chiến thế giới không có tiếng súng, không thấy máu chảy trên đường phố nhưng vẫn có người chết im lặng từng ngày. Những cái chết im lặng ở một địa danh nào đó, gây nên tiếng động kinh hoàng, dội ra ngoài thế giới.

Người chết đây chính là cha, mẹ mình, anh mình, chị mình, em mình, con mình, người bạn thân nhất của mình. Thế mới kinh hoàng! Nó không chỉ còn là một con số nữa. Nó là cánh tay, là cái chân, máu huyết của mình. Nó đang hay đã rơi ra khỏi thân thể mình. Để lại một khoảng trống trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Thượng Đế phải chăng đang nhắc nhở chúng ta hãy để thời giờ nhìn nhau, quan tâm tới nhau, với tới nhau. Đừng để một khoảng trống nào, vì cái khoảng trống chúng ta không lấp lại sẽ có Một Vật Siêu Lạ tới điền vào.

Đầu tháng 4 năm 2020 này Hội Hoa Kim Hương (Tulip Festival) ở thành phố Skagit Valley – Seattle sẽ đóng cửa. Tôi tự hỏi khoảng cách giữa những bông hoa trên cánh đồng hoa đó, bao xa!

Hãy lấp khoảng cách và yêu thương nhau hơn, ngay hôm nay.

Trần Mộng Tú
Tháng 3/26/2020

06 Tháng Tư 2013(Xem: 70509)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
06 Tháng Tư 2013(Xem: 71929)
Quãng đường đó có lẽ là con đường đạo nhiệm mầu mà chúng tôi đang lần đi giữa đêm hoang vu không bờ bến của kiếp nhân sinh.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 73554)
Như Hát bình Phương đã nói với tôi, diễm phúc thay cho những ai đã tuổi hoàng hôn mà còn mẹ để chăm sóc và phụng dưỡng.
05 Tháng Tư 2013(Xem: 70793)
Cô Minh Nguyệt và chị Sĩ Cư ân cần tiển chân chúng tôi tận nơi đậu xe. Tình thương mến thương luôn tràn đầy, làm sao chúng tôi hững hờ được, để không đến với nhau.
30 Tháng Ba 2013(Xem: 84655)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÂY XƯA- Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Quỳnh Dao
29 Tháng Ba 2013(Xem: 96255)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
28 Tháng Ba 2013(Xem: 71924)
Tôi giơ tay hứng lấy chiếc lá vàng nhỏ bé, chao đảo lượn lờ rớt vào lòng bàn tay tôi, ôi mong manh, ôi tội nghiệp, ôi tàn tạ như cuộc đời mẹ yêu dấu của tôi.
28 Tháng Ba 2013(Xem: 65945)
Một vinh dự nhớ đời cho ba đứa chúng tôi và cho cả lớp năm đó. Đó cũng là kỷ niệm vinh dự riêng tư nhất trong suốt 6 năm theo học ngôi trường thân thương Ngô Quyền.
23 Tháng Ba 2013(Xem: 82461)
Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Minh Trí ( Việt Khang) - Ngày đó em đi vào đời ngất ngây cho tháng ngày là những tha thiết êm đềm cơn say
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103340)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 109642)
Hẹn gặp ngày họp mặt truyền thống Ngô Quyền ngày 4/7/2013, nhất là các bạn trẻ các khóa đàn em cùng về tham dự, cùng góp bàn tay để nhận ra mình không hờ hững với trường xưa.
21 Tháng Ba 2013(Xem: 101045)
Cầm chắc lá thư trong tay tui đứng đợi mà sao hai cái chưn có cảm giác run lên từng chập. Chỉ còn độ mươi gốc cây nữa là em sẽ ngang qua. Tui dựa vô gốc cây đứng thở dốc mà chờ.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 148082)
Tác phẩm Ngô Quyền Một Thời Để Thương Để Nhớ, không chỉ là một bộ sưu tập của những kỷ niệm đã theo chân những lữ khách Ngô Quyền khắp chân trời góc bể...
17 Tháng Ba 2013(Xem: 99478)
Dù rằng bây giờ con dốc Kỷ niệm trên đường đến trường Ngô Quyền hoặc dốc Cây Chàm đã bị bào mòn, không còn cao như xưa, nhưng trong từng ngăn ký ức đời mình thì “những kỷ niệm một thời học sinh Ngô Quyền” đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc nhất
17 Tháng Ba 2013(Xem: 81332)
Bạn bè tôi, người còn, người mất, kẻ ở lại, kẻ tha phương. Tôi vẫn ở đây, vẫn đi qua ngôi trường Ngô Quyền xưa cũ, giờ đã đổi mới hoàn toàn,
17 Tháng Ba 2013(Xem: 65729)
Xin các anh chị Khóa 13 miễn thứ cho tôi cái tội "phạm thượng" như kể trên của những ngày xưa thân ái... (không bao giờ có lại được nữa)!
17 Tháng Ba 2013(Xem: 101492)
Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui buồn chung với những suy tư và cảm giác của chồng. Những người chỉ huy, đồng đội của chồng dù không ở trước mặt, nhưng là những người bạn vô hình đem lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi
16 Tháng Ba 2013(Xem: 99364)
Với chín mươi năm cuộc đời cô còn hai mươi bảy lần sinh nhật, chúng tôi lại còn dịp tham dự mừng năm mươi lăm năm và sáu mươi năm ngày cưới của cô; để còn được nghe bản nhạc “THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM''
15 Tháng Ba 2013(Xem: 81389)
Sáng nay bừng mắt dậy, con nhớ ra mình đã mất ba hơn mười lăm năm nay rồi, chỉ như mới hôm qua thôi, vết thương vẫn còn tươi rói, chảy những giọt máu lớn dồn dập. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai?
09 Tháng Ba 2013(Xem: 117723)
Bài viết của Bảo Trần đã khắc họa khá rõ nét chân dung nhân hậu của bác Lê Văn Nhơn, một “thần tượng” luôn luôn cận kề bên cạnh cuộc đời con cháu.