Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hồ Đình Nghiêm - THỔI NẾN TRỜI XA

30 Tháng Ba 201911:08 SA(Xem: 13591)
Hồ Đình Nghiêm - THỔI NẾN TRỜI XA
Thổi Nến Trời Xa
Hồ Đình Nghiêm




blank


Xưa nay, chúng ta quen nghe hai chữ “mưa Xuân”. Sẽ trái tai nếu hoán đổi ra “tuyết Xuân”. Bởi chăng chữ tuyết đã lỡ ăn nằm sâu đậm với Đông? Nhưng ở Montréal, tuyết rơi mù đầu Xuân vốn là chuyện thường ngày ở huyện.

Khách phương xa đến, thành phố này chào đón bằng diện mạo kỳ khôi Đông Xuân lẫn lộn. Nắng mưa là bệnh của trời, chẳng lẽ băng giá là bệnh của thằng què chân! Hắn bỏ cây gậy ra để rảnh tay ôm lấy hai người khách. Hơi ngạc nhiên khi nghe khách bảo: Bên chỗ bọn này cũng vậy thôi, cũng tuyết bay cũng gió lạnh, cũng bên tám lạng bên nửa cân. Một công thức hóa học được minh chứng: Lạnh + Lạnh = Ấm.

Ban đầu dự tính là mười người, sau nhô ra hai ba nhân mạng. Một bàn tròn xét thấy không đủ, lại kéo một vầng trăng cho đứng gần mới được phần thong dong. Tuyết đổ thầm lặng ngoài trời và người vây quanh hai vầng nguyệt dâng đầy tiếng nói cười không mỏi mệt. Một định đề toán học hiện hữu: Lạ + Lạ = Quen. Văn vẻ thì gọi: Trước lạ sau quen. Mà nhuốm chút thi ca thì kêu: Dường như chúng ta đã thấy nhau từ kiếp trước.

Chúng tôi nói tới điều khá hệ trọng, là văn chương vốn không có tuổi tác. Một bài thơ hay sống qua trăm năm là lẽ thường hằng. Và cảm nhận rằng, giữa những người làm thơ viết văn luôn tượng hình một sợi dây, nắm bắt để đi lần tới tình thân. Khác địa hình, xa châu lục mà có khi sum vầy ở đây là một bằng chứng.

Nhờ chị Nguyệt Mai (ở nơi xa xăm khác) trao tin: 25 tháng 3 là sinh nhật người tên duyên, mà duyên chẳng thích viết hoa ấy cùng anh Tùng đang sửa soạn đến nhà hàng, nên tôi vội vã ghé một gian hàng chuyên bán bánh ngọt để “rinh” thứ “râu ria” mà người ta chẳng thể quên mỗi khi hát bài happy birthday. Chủ nhân tiệm bánh là người châu Âu, bạn có quyền lựa thứ của Đan Mạch, của Phần Lan, của Thụy Sĩ, của Pháp… Sau rốt tôi chọn Ý bởi tôi thích tên gọi Tiramisu: Đón tôi nhé.

Tôi cùng Châu Ngọc Bích đón métro đến hẹn lại lên. Ngọc Bích có viết đôi bài vụn vặt gửi ở trang Phạm Cao Hoàng và được chị Duyên khen, được anh Hoàng Xuân Sơn khích lệ nên “nàng” coi tuyết bằng vung, một hai quyết phó hội. Dĩ nhiên “nàng” ngồi sát cạnh chị Duyên, Huế giao lưu tình cảm cùng Nam Định, nhỏ to xem chừng tâm đắc.


duyentungTừ trái: Châu Ngọc Bích, Duyên, Tùng, người đứng sau là Hoàng Xuân Sơn.  (Ảnh: Hồ Đình Nghiêm)

Như tất cả những cuộc hàn huyên, quá khứ là thứ được đá động tới nhiều, ngày ấy tôi ở đó, ngày nọ tôi vừa học xong, ngày kia tôi lên đường… Tựu trung, gom lại có thể hát nên khúc ca dài “Con đường xưa em đi” ở một thể điệu khác. Chất ngất tâm sự. “ta hỏng tú tài, ta đợi ngày đi”. Tìm bới kỷ niệm, tự dưng nghe nhớ hai câu thơ rất riêng một cõi Nguyễn Tất Nhiên:

nắng bờ sông như màu trang vở cũ
thuở học trò em làm khổ ai chưa.

Giống như một định luật hằng cửu không thể cưỡng chống về điều hợp, tan. Chân đi thời gian thong thả điểm và đồng hồ nhắc khéo chuyện chia tay nằm trên hai cây kim đi dần về ngày mới. Bịn rịn. Hứa hẹn. Chúc lành. Chúng tôi leo lên xe của anh Hoàng Xuân Sơn để được đi cùng anh chị Tùng Duyên về khách sạn. Đêm dịu dàng tuyết mỏng, cây cành cũng như tượng đá chừng thôi run thân, yên lặng cho tuyết bám thắp sáng “con đường nay chúng tôi đi”.

Xe đậu trước hotel “cõi tạm”. Ôm ấp nhau lần cuối, mơ tương lai gần gặp gỡ nhau ở chốn khác. “Người về ta chẳng cho về, ta nắm vạt áo ta đề câu thơ”. Có cần cực đoan như thế không? Có nên gây nhiễu sự một cách hàm hồ đến vậy? Bởi chăng trong tất cả chúng tôi vẫn thiết tha thích đón nhận những êm đềm, kín tiếng. Lòng chúng tôi mãi chứa trọn bao sầu khổ dịu dàng. Chúc ngủ ngon. Hoặc có mộng mị thì vẫn thấy một sum vầy khó dứt.


Hồ Đình Nghiêm

25.3. Ngày sinh nhật thực thụ.


Nguồn: https://tranthinguyetmai.wordpress.com

28 Tháng Ba 2014(Xem: 29922)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Ôi Giàn Thiên Lý Đã Xa"-Nhạc: Phạm Duy; Ái Vân Trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
28 Tháng Ba 2014(Xem: 26265)
Thời gian, như nước trường giang miệt mài trôi chảy. Nhưng thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh bạn bè của chúng tôi.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 27444)
Tao xin mượn lời lẽ của bài thơ này như một lời nhắn nhủ của mày cho những bạn bè còn lại trên cõi đời này Hạnh nhé. ''Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời''
27 Tháng Ba 2014(Xem: 29242)
Chúng tôi đã khóc cùng Thịnh khi nói về những kỷ niệm đã có với Hạnh nhưng cũng đồng ý là Hạnh đã thanh thản ra đi nên hãy để Hạnh vui nơi chin suối và hãy dành thời gian để săn sóc cho những người còn lại.
21 Tháng Ba 2014(Xem: 30925)
Ngoài những tình cảm quý mến dành cho nhau, chúng tôi cùng bảo ban nhau sống sao cho đáng sống, vì cuộc đời ngắn ngủi…
20 Tháng Ba 2014(Xem: 26156)
... nhắc tôi hãy sống với tình thương, lòng khoan dung, tha thứ, vì nào ai biết được mình có còn hơi thở trong giây phút sắp tới để sống như vậy với vạn vật ở chung quanh.
18 Tháng Ba 2014(Xem: 27518)
nhìn hình ảnh các bạn hôm nay tôi nghĩ đến 1 cuộc chiến mới mà chúng-ta phải đối-diện Cuộc chiến này khốc-liệt hơn mà phần thua chắc-chắn về chúng-ta, đó trận chiến tuổi-già và bệnh-tật...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 27502)
Một duyên may gặp gỡ đàn em, đàn anh, đàn chị Ngô Quyền, để cùng có một ước mơ “Mỗi năm chỉ có một ngày”
13 Tháng Ba 2014(Xem: 29061)
Em trai tôi, đàn giỏi hát hay, cờ tướng cũng hàng cao thủ, đá banh cũng được được, văn thơ cũng tàm tạm gọi là, nói chung theo như tôi biết chú ta có máu văn nghệ từ thuở nằm nôi.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 29581)
Ngồi trong quán cà phê nghe nhạc và những dáng người qua lại, ly cà phê đã cạn và trà đá vẫn được châm đều. Trời chiều đã bắt đầu âm u… Hạnh phúc thay cũng còn những nụ cười…
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30024)
Một cơn sóng nhỏ, lướt qua trái tim tưởng chừng già nua cằn cỗi của An. Và cơn sóng khác nhỏ hơn, đang ngậm ngùi lăn trên khóe mắt – đã nhiều dấu vết chân chim – của cô bạn học ngày nào của Nguyễn
01 Tháng Ba 2014(Xem: 29389)
chuyện kể rằng, mùa xưa mưa nắng mong manh lỡ làm nhạt nhòa chia phôi mùi hương cũ, nên mỗi khi gió chở mùa về, người ta thường hay nhặt lại nỗi buồn xưa xa ngái thương ai... thương mình...
28 Tháng Hai 2014(Xem: 32235)
Cuộc sống của con người buồn nhiều hơn vui. Biết nhận ra để biết sống với tha nhân và đem niềm vui đến mọi người. Cái khổ cái đau không ai tránh khỏi…
28 Tháng Hai 2014(Xem: 26744)
Dựa trên những hiểu biết và những tin tức mà tôi nhận được, tôi tin chắc rằng nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng không mang cái nghiệp thật buồn của các nhà văn nhà thơ: sống trong sự quên lãng và chết dưới những vòng hoa.
28 Tháng Hai 2014(Xem: 65336)
xin được giới thiệu những bài viết của Thầy, Chs NQ và các Văn hữu về những kỷ niệm trong suốt thời gian Thầy đã gắn bó với nghiệp cầm bút và cầm phấn sẽ lần lượt đăng trên trang nhà...
27 Tháng Hai 2014(Xem: 39254)
Mới đây đọc báo Reader’s Digest thấy người ta nói đến những ích lợi của cái CƯỜI, trong đó có nói là cười nhiều có thể làm cho người ốm bớt đi. Lý do gì mà các nhà khảo cứu lại quả quyết như vậy?
27 Tháng Hai 2014(Xem: 27616)
Xin cám ơn bạn bè đã chẳng ngại thời gian, không gian để đến với ngày vui. Xin cám ơn mọi người đã cùng nhau chia sẻ những vui buồn còn sót lại. Mùa Xuân nắng ấm còn trãi đều....
27 Tháng Hai 2014(Xem: 32404)
Anh không về hóa ra lại hay. Hãy để VN biến thành tro bụi trong ký ức. Nhưng anh không về mà cứ muốn em kể chuyện VN cho anh nghe. Em sẽ kể nhưng anh đừng khóc đấy nhé.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 29451)
Cũng cần nói ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Thầy sau không biết bao lần hẹn găp từ khi khi Thầy còn khỏe. Cứ hẹn rồi chưa gặp, hẹn rồi chưa đến... cho tới khi Thầy bệnh.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 29447)
. Cũng lần đầu tiên, tôi bắt đầu học được một bài học từ người mẹ quê mùa chơn chất của mình: âm thầm chăm sóc, ban phát thương yêu, hằng ngày, hằng ngày…