Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thy Lệ Trang - VÀI CẢM NGHĨ VỀ ANH DƯƠNG QUÂN NHÀ THƠ ĐỒNG HƯƠNG BIÊN HÒA

19 Tháng Năm 201812:25 SA(Xem: 13587)
Thy Lệ Trang - VÀI CẢM NGHĨ VỀ ANH DƯƠNG QUÂN NHÀ THƠ ĐỒNG HƯƠNG BIÊN HÒA

VÀI CM NGHĨ V ANH DƯƠNG QUÂN

Nhà Thơ đng hương BH

 

Thy Lệ Trang

 DuongQuan 1Nhà Thơ Dương Quân


Viết về một nhà thơ đã là điều khó, viết về một nhà thơ có uy tín, nổi tiếng lại càng khó hơn. Từ lâu, tôi chỉ biết anh Dương Quân qua các trang web và qua lời kể của bạn bè. Anh có một thời tuổi trẻ thành công thật đáng khâm phục. Con đường học vấn và họan lộ của anh nhẹ tênh, dễ dàng như những bài thơ anh làm thời trung học.

 

Năm 1967, tôi vừa bước vào năm Đệ Ngũ thì bài thơ Hương tình Cà Mau (*) của anh đã được ngâm trên ban Mây Tần qua làn sóng phát thanh Sài Gòn. Người miền Nam không ai lạ gì ban Mây Tần và người sáng lập là nhà thơ Kiên Giang Hà Huy Hà. Được nhà thơ Hoa trắng Thôi Cài Trên Áo Tím ghé mắt xanh và giới thiệu hẵn nhiên là thơ phải đặc biệt. Cho đến bây giờ, những người đã thưởng thức thơ DQ đều khen bài thơ Hương tình Cà Mau mượt mà, ngọt ngào và đầy hình ảnh thơ mộng và trù phú của một vùng sông nước miền Nam.

 

Khi tham gia trang web Ngô Quyền và Ái Hữu Biên Hòa tôi mới biết anh Dương Quân là người đồng hương BH. Khoảng năm 2013,  tôi làm thơ xướng họa rất hăng say. Công việc làm không khó nên mỗi sáng tôi thường copy một bài thơ của bạn hữu đem theo. Họa thơ và chơi Cryptograms là hai điều mê say của tôi. Tôi thường thủ thỉ với bạn bè:

 

Mỗi ngày họa một bài thơ

Mỗi ngày chơi một puzzle giải khuây.

 

Tôi đã họa nhiều bài thơ của các thi huynh và thi hữu Biên Hòa như anh Trần Kiêu Bạc, Trầm Vân, Đỗ Công Luận, Hà Thu Thủy... Bài thơ đầu tiên của anh DQ tôi họa là bài Lục Bát Nhớ và Quên. Thông thường tác giả của bài thơ được họa thường gửi email cho người họa với đôi dòng cám ơn. Nhưng với thi huynh này thì không. Cô bạn thân của tôi vốn quen biết rộng nên đã cảnh báo "Ông này tánh khó chịu, quạu quọ lắm mày à".

 

Thật ra nhìn lại quảng đời của anh DQ, tôi đã có sự ngấm ngầm cảm thông. Từ một Đốc Sự Hành Chánh, một công chức Đệ nhị VNCH, đến một giảng viên Cao Đẳng, Đại Học... sau biến cố năm 75 chỉ còn lại hai bàn tay trắng và nỗi buồn. Trở thành người cáu kỉnh, khó chịu là cũng có can trường rồi.

 

Một lần, tôi nhận được mail mời họa- tôi nhớ không lầm là của anh Hạ Thái Trần Thế Phiệt- nhưng thơ Xướng lại là của anh Dương Quân. Có nhiều người họa, tôi cũng nhào vô tham gia. Dĩ nhiên chỉ được lời cám ơn của thi huynh Hạ Thái.

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi vẫn xướng họa đều đặn, vẫn gửi bài cho Ngô Quyền, AH Biên Hoà và các website bạn. Đến một hôm, thi huynh Nguyên Hoàng ở Florida gửi email cho tôi: "TLT, anh DQ khen thơ TLT dạo này khởi sắc và tiến bộ nhanh quá”.

 

Được khen và người khen là một thi huynh có uy tín làm tôi sung sướng vô cùng. Lời khen của anh cũng làm tôi cảm thấy bớt lẻ loi hơn. Trong hội AHBH chỉ có một mình tôi làm thơ Đường Luật nên nhiều khi tôi có cảm giác bị bỏ rơi, lạc lõng. Sau đó khá lâu, tôi lại đọc được bài thơ của anh trên ĐĐ, một lần nữa cũng do thi huynh Hạ Thái bỏ lên. Bài Giấc Xưa có một cấu trúc lạ giống như dạng thơ mới  nhưng lại là bài Đường luật.

               GIẤC XƯA

 

 Anh rước em về thuở cổ sơ

Buổi hồng hoang những triệu năm thừa

        Đất, Trời, Mây, Gió

            Thèm tơ nắng

        Hoa, Cỏ, Sông, Hồ

             Khát bụi mưa

Em- Lãng du trên tầng tuyết vỡ

Anh- tham thiền dưới bóng trăng đưa

              Vô minh

       Sao ý tình ngây ngất

Bờ mộng đã tràn khắp Cõi thơ.

 

Dương Quân

 

 

Tôi vốn thích những ý tưởng lạ nên đã mê bài thơ này. Khi họa, tôi lại nhớ đến câu chuyện "Tiểu Ngạ quỷ bên bờ sông Nại Hà" Tôi thích lời văn và khung cảnh ma quái trong chuyện. Nhất là  cảnh tên tiểu ngạ quỷ ngồi bên bờ sông Nại Hà đã bao năm, tóc râu dài bạc trắng... bay phất phới từ đầu sông đến cuối sông... để chờ người yêu... nên tôi đã đem hình ảnh đó vào bài họa:

 

 

                    BẾN ĐỢI...

 

Yêu nhau dù chỉ mới quen sơ

Chờ đợi ngàn năm cũng chẳng thừa

            Trái cấm thèm thuồng:

             Say cõi mộng...

             Địa đàng khao khát:

             Đẫm mây mưa...

Đài hồn- bát ngát hương mờ tỏa

Cầu Ṇại- bềnh bồng khói trắng đưa

             Tóc bạc,

           úa đời bên bến đợi...

Luân hồi, thỏa dạ nối tình thơ

 

       Thy Lệ Trang.

 

 

Sau  lần đó, anh DQ thỉnh thoảng gửi cho tôi bài xướng để tôi họa và gửi đăng trên AHBiên Hòa. Anh ít làm thơ Đường nhưng những bài thơ của anh thật hay và thật có ý nghĩa. Anh  thường viết về thân phận và quê hương. Sau này tôi mới được biết thêm sức khỏe của anh rất yếu, cơn bệnh tim làm anh mệt thường xuyên. Cộng thêm bệnh gout hoành hành đau nhức khôn tả. Chính vì lý do đó mà anh hay vắng mặt trên vườn thơ Biên Hòa.

 

Tôi cũng không dám email cho anh nhiều vì biết anh cần nghỉ ngơi, yên tịnh. Cách đây cũng khá lâu, tôi gửi mail cho anh mới biết anh vừa ra bệnh viện. Trong mail hồi âm anh nói đùa "khi nào không nhận được thư anh, TLT nhớ làm bài thơ phúng điếu nha" . Chao ôi chỉ là lời đùa cho vui cũng đủ làm tôi bùi ngùi. Tôi cũng chẳng hơn gì anh đâu, cơn heart attack năm nào vẫn còn ám ảnh. Nhưng lời anh nói đã cho tôi cảm hứng viết bài thơ Cát Bụi

 

Đâu biết rằng ai sẽ khóc ai

Đường trần mờ mịt bóng trăng phai...

.......................................................

Mới đây anh gửi cho tôi hai bài thơ xuân để họa và để góp mặt trên báo xuân Biên Hòa. Cuối thư anh viết:

 

“Hy vọng chỉ còn năm nay anh em mình  còn xướng họa. Ai biết được gì... sang năm...” Khi bài họa gửi đi rồi tôi có ý định viết một bài về anh DQ. Tôi không là nhà bình thơ nên không dám phân tích, bình luận thơ anh.

Tôi chỉ đơn thuần viết những cảm nghĩ chân thật của mình về cơ hội được biết anh và cám ơn anh đã gửi cho tôi những bài thơ tuyệt vời để tôi có dịp họa và tạo thêm trang thơ của tôi có thêm hương sắc đậm đà. Mong anh có nhiều sức khỏe và an lành.

 

 

 

(*) Phụ chú

 

HƯƠNG TÌNH CÀ MAU

 

Thuở ấy một lần xa phố cũ

Tôi rời đô thị đến An Xuyên

Chân trời cuối Việt xa thăm thẳm

Không có người thân, chẳng bạn hiền

 

Là chuyến độc hành không tiễn biệt

Hành trang chỉ một xách tay vừa

Nhưng sao thấy nặng niềm nhung nhớ

Trời thủ đô buồn trong nắng thưa

 

Tôi đến An Xuyên lòng khắc khoải

Những trưa gà gáy gọi hoàng hôn

Những chiều gió biển đùn mây xám

Gợi tiếng sầu dâng tận đáy hồn

 

Những bước chân mòn qua phố vắng

Những con đường cũ nặng suy tư

Hững hờ rượu lạt , cà phê đắng

Khói thuốc nào say buổi tạ từ

 

Khi cánh chim bay là xoá dấu

Cành khô cũng mất vết chia ly

Chỉ đau là tiếng kêu quằn quại

Hẹn ước nào ai tiếc được gì

 

Sự nghiệp vẫn đi tim trước mắt

Nụ cười không nở cuối mùa thương

Mai sau ai biết về thân phận

Sỏi đá thà cam vạn nẻo đường

 

Dẫu thế, Cà Mau không phụ khách

Có rừng, cũng có đất phù sa

Cầu tre, nước chảy cô nghiêng nón

Tình gái An Xuyên vẫn đậm đà

 

Gặp em vào buổi ban sơ ấy

Chung chuyến đò qua ghé bến quê

Tôi chép câu hò đem đến tặng:

“Cà Mau đi dễ, khó quay về”

 

Em hẹn chèo ghe ra họp chợ

Tôi chờ, trưa nắng, bóng sông trôi

Cắm sào, che nón, em cười nụ

Lòng ngỡ rằng em nói vạn lời

 

Nhà em có mảnh vườn cau nhỏ

Uống nước trời mưa, gạo giã tay

Tuổi mẹ như vừng xôi nếp mọt

Cha già như trái chín trên cây

 

Hái rau đem bán lo tiền chợ

Mót củi rừng thưa, nhúm bếp cơm

Cha mẹ tuổi già, con gái muộn

Tảo tần ngày tháng đáp công ơn

 

Em từ Tắc Thủ qua Kênh Xáng

Xuống khỏi Dòng Kè ra Tắc Vân

Tôi dưới Tân Thành lên chợ quận

Mua quà xin gửi biếu song thân

 

Mỗi lần tan chợ, ghe xuôi nước

Áo trắng em về khuất cuối sông

Tôi tự hỏi lòng sao chẳng gửi

Cho em trọn cả trái tim hồng

 

Trở lại Tân Thành thương Tắc Thủ

Đường dài sông rộng, nắng chang chang

Mái chèo có mỏi bàn tay yếu?

Má đẫm mồ hôi có võ vàng?

 

Mơ ước trời luôn thêu nắng đẹp

Mưa hoà, gió thuận khắp nơi vui

Đất lành, hoa nở trên gai góc

Cho gái Cà Mau điểm nụ cười

 

Từ đó tôi yêu miền cuối Việt

Yêu đôi mắt đẹp, cổ tay tròn

Áo bà ba trắng, môi cười nụ

Yêu gái Cà Mau vẹn sắt son.

 

        Dương Quân (1967)

             

30 Tháng Mười 2014(Xem: 31571)
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.
17 Tháng Mười 2014(Xem: 28447)
Chấp nhận và vui với những gì hiện hữu. Yêu thương sẽ làm mầm xanh trổi dậy sức sống mới. Tôi yêu thu và yêu luôn những gì đang có trong tầm tay mình.
10 Tháng Mười 2014(Xem: 27854)
Tại sao mình không tạ ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện tại đang có.
19 Tháng Chín 2014(Xem: 30647)
''Sinh ký tử quy'' là định luật của đất trời. Nơi ''cõi tạm'' Thầy đã sống xứng đáng với vai trò là một Nhà Văn, Nhà Giáo bằng nhân cách và những cống hiến của mình cho văn học Việt Nam thì hôm nay, trên đường đến ''cõi về'' ....
19 Tháng Chín 2014(Xem: 19814)
Viết đến đây, giờ này... giải lụa vàng đã cùng Thầy bên nhau (hôm qua, chiều thứ bảy 13 tháng 9, nghe tin từ chị Hạnh cho biết:Thầy đã ra đi).
19 Tháng Chín 2014(Xem: 22542)
Cầu nguyện ơn trên trong giấc ngủ an lành, dẫn đưa hương linh của Thầy sớm về cõi Phật.
18 Tháng Chín 2014(Xem: 25604)
Hóa ra, anh và Nguyễn Xuân Hoàng dù rất khác nhau về nhiều điểm nhưng quả đã chung một điều - Cả hai chưa hề nói với nhau về văn chương, chữ nghĩa,
16 Tháng Chín 2014(Xem: 24343)
Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.
15 Tháng Chín 2014(Xem: 16522)
Tác giả của “Người Đi Trên Mây” và của “Bụi Và Rác” đã trở về với cát bụi trong sự thương yêu, luyến tiếc của các thân nhân, bạn hữu, bạn văn và các cựu học sinh từng một thời ngồi trong lớp học của “thầy Hoàng.”
13 Tháng Chín 2014(Xem: 29834)
Bốn mươi bốn năm đời sống hôn nhân, bao nhiêu lần em nuốt nước mắt vào lòng câm nín. Niềm riêng canh cánh bên lòng em không thể nói với ai.
13 Tháng Chín 2014(Xem: 24351)
Đường đời dù muôn ngàn lối rẽ – từng xô dạt “ ngũ long” trôi tận cuối đất cùng trời – thì vẫn còn có ngày, nhóm “ngũ long” chúng mình cùng lúc tìm về thăm bến sông xưa…
12 Tháng Chín 2014(Xem: 28475)
Không cần xem lịch hoặc đọc báo, cũng không cần bước ra ngoài sân hoặc lên “nét,” tôi vẫn biết mùa thu đang đến qua ánh mắt buồn hiu hắt của vợ.
11 Tháng Chín 2014(Xem: 37666)
Viết cho Nguyễn Xuân Hoàng - người bạn đã một thời cùng chung dưới mái trường của Platon, hiện đang ở bên bờ tử sinh.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 18299)
Tối hôm qua mưa ào ạt tới hai lần. Một lần vào lúc nửa đêm và một lần vào lúc gần sáng. Mưa bay qua cửa sổ tạt ướt chỗ nằm ta đánh thức cơn mê ngủ quá khứ, khơi dậy những hoài niệm tưởng đã chết.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 16290)
Hai tay đặt lên trên mặt bàn, chị Thúc nhìn chăm vào tờ giấy. Tôi có cảm tưởng như chị không còn nghe thấy gì ngoài những dòng chữ trên tờ giấy đã viết sẵn kia đang ám ảnh đầu óc chị.
04 Tháng Chín 2014(Xem: 14096)
Hắn bỗng đổi cách ngồi, thả một chân xuống ghế, mặt chồm về phía tôi. Hơi thở hắn nồng nặc mùi thuốc lá nặng.
02 Tháng Chín 2014(Xem: 21988)
Để trân trọng những kết quả sau cùng hiện tại là một mái ấm gia đình bền vững, viên mãn. Anh chị Phương & Loan đã làm được điều đó để cuộc sống vợ chồng luôn tươi mát và nhiều màu sắc.
29 Tháng Tám 2014(Xem: 16581)
Nhưng mà tôi vui, vì tôi biết rằng từ nay tôi sẽ không còn phải đứng trên bục gỗ nói những điều hoàn toàn trái nghịch với những gì tôi đã từng nói trước đây cũng trên cái bục gỗ ấy.
28 Tháng Tám 2014(Xem: 20246)
Cho nên cái áo lính do vải, do hồ, do nhiều thứ của một thời chinh chiến cộng lại. Quyện với mồ hôi chồng tui cho tui có những hồi ức đẹp khó quên trong đời.