Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công Ân - QUỲNH LAN

12 Tháng Ba 20181:33 SA(Xem: 16668)
GS. Huỳnh Công Ân - QUỲNH LAN

quynh lan

Huỳnh Công Ân

(Thương tặng hương hồn cố thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên)







"Ta mang cho em một đoá Quỳnh
"Quỳnh thơm hay môi em thơm"

Tiếng hát của Ý Lan khiến Hoàng nhớ đến giọng ca của Thái Thanh hơn ba mươi năm về trước ở phòng trà Đêm Màu Hồng nơi mà những đêm thứ bảy nào anh cũng có mặt nơi đó. Anh đến đó không những để lòng mình bâng khuâng khi nghe bản "Tình Hoài Hương" hay để đau buốt trái tim với bài "Kỷ Vật Cho Em" hoặc để dìu một em vũ nữ xinh đẹp theo điệu tango lã lướt mà còn để chờ đến giờ vũ trường đóng cửa anh đưa cô caissière duyên dáng ở đó"về dinh".

Nhưng tên của loài hoa đài các trong bài hát này gợi trong anh một vết thương lòng nho nhỏ. Anh thả hồn mình về với dĩ vãng của một năm nào đó khoảng đầu thâp niên năm 7O. Năm đó Hoàng vừa được thuyên chuyển từ một nhiệm sở ở miền Tây về trường Ngô Quyền, Biên Hòa. Anh rất bằng lòng với chỗ dạy mới của mình. Thứ nhất là vì nó rất gần Sàigòn, anh chỉ mất có 45 phút vespa từ nhà đến trường. Thứ hai là nơi đây quả thật tiếng đồn các cô gái xứ Bưởi có vẻ đẹp làm điên đảo lòng người không sai. Bằng chứng là anh học trò hiền lành, rụt rè Nguyễn Hoàng Hải của anh đã bị "cô em Bắc Kỳ nho nhỏ" tên là Duyên, học cùng lớp hớp hồn để từ đó trở thành nhà thơ nổi tiếng.


Mùa thi Tú Tài năm đó Hoàng đựợc cử làm giám thị tại chỗ. Buổi trưa ngày thi đầu tiên anh và người bạn coi chung trung tâm là Bình đến ăn tại quán Bình Dân gần sân vận động. Anh và Bình chọn một cái bàn ngoài hiên quán ngồi cho mát nhân thể "rửa mắt" lúc các nữ sĩ tử từ trường thi trở về.


Một bóng hồng dừng xe Honda trước quán cà phê đối diện bên kia đường. Chợt người đẹp quay sang gật đầu chào. Hoàng thốt lên:
"Quả là một tuyệt sắc giai nhân!"
Bình nói:
"Học trò lớp 12 của tôi ở trường Khiết Tâm, tên Hồng Nhung như màu áo nàng mặc. Chưa đâu, còn môt trang tuyệt sắc giai nhân khác. Lát nữa ăn xong, tụi mình qua đó uống cà phê, tớ sẽ giới thiệu cho cậu làm quen. Hoa khôi xứ Bưởi đấy!".


Quán cà phê trang trí rất nhã, điều này chứng tỏ chủ nhân có cặp mắt nghệ thuật. Náp bàn màu hồng, trên mỗi bàn đều có một lọ hoa cúc trắng nhỏ. Trên vách người ta thấy vài bức tranh phong cảnh. Mỗi góc nhà chủ nhân treo một giò lan.
Trên quày tính tiền là một chậu quỳnh.


Buổi trưa quán vắng khách, Hoàng thấy chỉ có một cặp nam nữ ngồi ở một góc đang thì thầm với nhau. Một bản tình ca của Trịnh Công Sơn với tiếng hát của Khánh Ly phát nho nhỏ từ hai cái loa đặt ở cuối quán. Một dáng phụ nữ trong chiếc áo dài trắng vén màn từ trong bước ra. Hoàng nghe tim mình như ngừng đập.
Vẻ đẹp đài các của một thiếu phụ ở độ tuổi ba mươi mấy làm anh ngây ngất.
Người đep tiến đến bàn anh với một nụ cười thân mật:
"Chào thầy Bình, chào thầy, quý thầy dùng chi?"
Bình mau mắn giới thiệu:
"Xin giới thiệu với chị, anh Hoàng dạy chung trường Ngô Quyền với tôi, còn đây là chị Quỳnh Lan, chủ nhân quán cà phê mang tên của chị".
Không hẹn mà cả hai cùng thốt lên:

" Hân hạnh!".
Bình nói:
"Xin chị một cái phin đá, còn cậu dùng chi?", Bình quay sang hỏi Hoàng. Hoàng đáp một cách nửa bông đùa nửa ngụ ý:
"Chị cho xin một phin sữa đá, tôi ưa ngọt ngào". Bình hỏi Quỳnh Lan:
"Hồng Nhung thi cử sáng nay ra sao hở chị?".
Quỳnh Lan đáp:
" Để tôi gọi cháu ra thưa chuyện với hai thầy, tôi chưa kịp hỏi cháu."
Đoạn nàng quay lưng đi vào trong. Một lát sau, hai người đẹp xuất hiện nơi khung cửa. Thật là "mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười". Một người như đóa hồng rực rỡ, xinh tươi. Một người như đóa quỳnh quý phái, lộng lẫy. Hai người trông như hai chị em.


Quỳnh Lan pha cà phê, còn Hồng Nhung tiến đến bàn của Hoàng chào hai người.
Hoàng không nghe thấy những gì hai thầy trò của Bình trao đổi vì tâm trí anh đang hướng về nữ chủ nhân quý phái của quán cà phê này. So về tuổi tác thì nàng hơn anh cả chục tuổi, nhưng vẻ đẹp chín muồi cuả một thiếu phụ đã làm say đắm tâm hồn một thanh niên chỉ từng biết những cô gái cùng trang lứa chứ chưa hề được thưởng thức một đoá hoa đang ở độ sung mãn hương sắc. Anh ao ước đóa quỳnh đó sẽ nằm vào tay anh để anh sẽ bâng khuâng khi ngữi thấy mùi thơm mà không biết đó là mùi thơm của hoa quỳnh hay của môi nàng.


Mãi đắm chìm trong suy tư đến khi người đẹp mang hai ly cà phê đến mà anh vẫn chưa tỉnh giấc mơ hoa. Giọng oanh ngọt ngào:
"Mời hai thầy dùng nước."

Bình dẫn đường mở lối:
"Mời chị Quỳnh Lan ngồi xuống đây, tôi có cái này hay muốn nói với chị. Bạn tôi sẽ làm giám khảo chấm thi kỳ này. Chị có muốn nhờ anh ấy coi hộ điểm thi của Hồng Nhung trước khi lên bảng không?"
Quỳnh Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hoàng và nói:

"Nếu thầy Hoàng có thể giúp được cho cháu thì còn gì bằng."
Còn cơ hội nào để được lân la với người đẹp dễ dàng hơn. Hoàng phục người bạn đồng nghiệp và "đồng cảnh ngộ" của anh vì xem chừng anh ta cũng đã say mê đóa hồng còn hàm tiếu kia.


Buổi gặp gỡ đầu tiên được kết thúc một cách tốt đẹp với cái hẹn của Quỳnh Lan mời hai người đi ăn tối thứ bảy ở nhà hàng La Plage ở bờ sông. Sau đó Hoàng được Bình cho biết lý lịch của Quỳnh Lan. Nàng là góa phụ của một Đại tá phi công đã bị bắn rơi khi không kích Bắc Việt vài năm trước đó. Với số tiền trợ cấp quả phụ và cô nhi tử sĩ hai mẹ con nàng an nhàn sống với lợi tức của quán cà phê nhạc.
                                                                  * * *

Tối thứ bảy, Hoàng và Bình đến quán Quỳnh Lan đón hai mẹ con nàng. Từ nhà nàng đến nhà hàng La Plage không xa nên bốn người đi bộ. Dọc đường Hoàng vừa hãnh diện vừa ngượng ngùng trước những cái nhìn của người đi đường hay những cái chào của các học trò. Hãnh diện vì đi chung với hai hoa khôi của Biên Hòa. Ngượng ngùng vì là thầy giáo mà "chịu chơi" quá xá, dám đi phố với người đẹp công khai, thế nào học trò cũng sẽ đồn rùm lên cả trường biết hết. Mặc ra sao thì ra miễn là Hoàng được ở bên cạnh đoá hoa vương giả. Bốn người ngồi ở một cái bàn phía dãy bìa sát sông. Gió chiều từ dưới sông thổi lên mát mẽ và làm thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ cuả loại nước hoa đắt tiền mà Quỳnh Lan dùng khiến Hoàng ngây ngất dù bồi bàn chưa mang rượu tới. Tiếc rằng anh không có khả năng làm thi sĩ để bắt chước một nhà thơ Đường nào đó anh quên tên đã làm bài "ẩm tửu khán mẫu đơn" viết lên vài câu mô tả cái cảnh ngồi uống rượu ngắm hoa mà lại là hoa biết nói. Ôi không biết anh đã tu bao nhiêu kiếp rồi mới được ngày hôm nay.


Trong buổi tiệc, Quỳnh Lan cứ gắp thức ăn bỏ vào chén anh. Mỗi lần nàng nghiêng người sang phía anh thì má nàng gần chạm với mũi anh, Hoàng muốn đặt đại lên đó một nụ hôn nhưng không dám. Trời ơi trái cấm đã gần kề nhưng sao anh vẫn chưa dám ra tay hái. Anh sẵn sàng chịu hình phạt nặng nề hơn cả ông Adam dù là phải xuống địa ngục để được thưởng thức trái cấm hấp dẫn ấy. Hoàng muốn buổi tiệc kéo dài vô tận nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn. Hoàng bàng hoàng khi chia tay với người đẹp. Anh muốn nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng thật lâu như là khi buông ra anh sẽ mất nàng. Anh hứa sẽ mang đến cho mẹ con nàng tin vui càng sớm càng tốt. Đáp lại nàng hứa sẽ mở tiệc tại nhà để khao anh và Bình một khi Hồng Nhung đậu Tú Tài. Anh đã hỏi qua việc làm bài vở của Hồng Nhung và anh biết chắc nàng sẽ đậu. Cơ hội gần gũi giai nhân là điều chắc chắn.

   * * *

Trong khi làm việc ở hội đồng thi Hoàng nôn nóng trông mau lên plateau để xem điểm cho Hồng Nhung. Dường như trời chiều lòng người, chàng không những chấm ngay tai hội đồng có bài thi của Biên Hòa mà một người bạn thân của anh lại làm thư ký hội đồng nữa. Anh chắc chắn mình sẽ biết điểm của Hồng Nhung rất sớm. Chiều nay khi anh đang chấm bài thì người bạn làm thư ký hội đồng xuất hiện trước cửa phòng. Hoàng run lên. Dù tin rằng Hồng Nhung làm bài được nhưng anh vẫn lo rằng nếu nàng hõng thì mối liên hệ giữa anh và Quỳnh Lan sẽ bị một cái gì đó làm bớt êm đẹp. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng, người bạn của anh thấy tội nghiệp nên nói ngay:
''Làm gì mà mặt mày xanh như tàu lá vậy. Người đẹp của mày đậu rồi, mà đậu hạng Bình Thứ lận. Xin chúc mừng! Đây tờ giấy ghi điểm. Khi nào làm đám cưới đừng quên tao nhe!". Hoàng lí nhí cám ơn bạn mình rồi quay vào đem xấp bài đang chấm dở dang gởi lại trưởng ban. Anh ra lấy xe Vespa chạy thẳng lên Biên Hoà.


Hoàng phóng xe thật nhanh, kim tốc độ giao động giữa số 7O và 8O mà anh thấy vẫn còn chậm. Anh tưởng tượng đến lúc báo tin mừng này cho Quỳnh Lan chắc nàng vui sướng vô cùng, có thể nàng quên cả giữ ý tứ mà ôm chầm lấy anh không chừng. Có một điều Hoàng không nhận thấy là Hồng Nhung thi đậu chứ không phải là Quỳnh Lan mà anh chỉ nghĩ đến sự vui mừng của Quỳnh Lan.


Trước quán Quỳnh Lan, Hoàng thấy một chiếc xe Jeep có trang bị cần ăng-ten và trên đó có một tài xế và hai người lính ngồi phía sau mang súng M16. Anh bước vào quán. Quỳnh Lan đang ngồi với một sĩ quan không quân ở một cái bàn sát quày tính tiền. Trước mặt nàng là một chai coca cola và một ly đá, tay nàng đang rót bia vào ly cho viên sĩ quan. Khi trông thấy Hoàng vào, Quỳnh Lan đặt chai bia xuống bàn, đứng lên vui vẻ chào:
"Chào thầy Hoàng, mời thầy ngôì đây luôn. Xin giới thiệu với thầy đây là anh Tòng làm ở bộ tư lệnh sư đoàn 3 không quân, bạn tôi, còn đây là giáo sư Hoàng, thầy của Hồng Nhung. Thầy dùng bia nhe!"


Lời giới thiệu thật là khéo léo nhưng sao giờ đây Hoàng cảm thấy khách sáo và xa cách. Viên sĩ quan lịch sự đứng lên bắt tay anh. Bây giờ Hoàng mới nhìn thấy rõ người "bạn" của

 

 

Quỳnh Lan. Đó là một người cao lớn, bãnh trai, tuổi trạc 4O. Lon Đại tá nằm ngay ngực. Anh bảo thầm: "Đại tá Tổng tư lệnh phó sư đoàn 3 không quân". Anh có nghe nói tới tên ông ta chứ chưa hề biết mặt.
Anh quay sang Quỳnh Lan:
"Chị cho tôi một cái phin đen. Tôi hơi mệt nên không muốn dùng bia. Tôi đến cho chị hay là Hồng Nhung đã đậu Bình Thứ."
Đại tá Tòng reo lên:
" Bây giờ em tin anh chưa Quỳnh Lan? Hai người coi điểm thì không thể nhầm được." Thấy người bạn mình quá hân hoan nên thiếu tế nhị, Quỳnh Lan lại một lần nữa chứng tơ sự khéo léo cuả mình:
"Anh Tòng đây vì lo cho cháu Hồng Nhung quá nên có nhờ ông hiệu trưởng Ngô Quyền coi điểm giùm dù tôi có nói với ảnh rằng thầy đã hứa coi giùm rồi. Ảnh nói hai người coi chắc ăn hơn. Đúng là nhà binh lúc nào cũng cẩn thận đến đa nghi!".


Hoàng chẳng còn lòng dạ nào nghe Quỳnh Lan phân trần. Anh thấy như cả vũ trụ sụp đổ. Chắc chắn anh chẵng có một chỗ đứng nào trong con tim của người đàn bà tuyệt vời đó. Giấc mơ hoa vội đến rồi lại vội đi. Đóa hoa Quỳnh Lan đài các mà hương thơm vẫn thoang thoảng bên anh quả thật ở ngoài tầm tay quá ngắn của anh.

Tiếng Quỳnh Lan nói mơ hồ như từ nơi xa xôi:
"Tối thứ bảy này, anh Tòng với tôi mở một buổi dạ vũ ở câu lạc bộ Trần Thế Vinh trong phi trường mừng cháu Hồng Nhung thi đậu, chúng tôi mời thầy Hoàng và thầy Bình tham dự. Nhớ đến nghe thầy."

Hai tiếng "chúng tôi" như một nhát dao đâm vào tim Hoàng đau buốt. Tối đó trên xa lộ, Hoàng muốn con đường về dài vô tận.

13 Tháng Hai 2015(Xem: 28605)
Dê ở đây không phải là tính lăng nhăng “dê xồm” hay “dê cụ” của mấy ông, và cũng của mấy bà nữa, mà thật sự là một con dê. Nó từ đâu đến, không ai biết, chỉ biết ông Tám nhờ nuôi nó mà được thành danh là ông Tám Dê.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28319)
Ôi cái tâm thức như khỉ vượn suốt cả năm nay chạy đuổi theo những hình bóng phù du của cuộc mưu sinh, không bao giờ biết đến “sự dừng lại” để ngắm và quan sát nên nào có hay rằng mùa Xuân đã đến “Như Vậy”:
13 Tháng Hai 2015(Xem: 31553)
*Xin bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh và thưởng thức ĐI TÌM MÙA XUÂN - Nhạc NGÔ CÀN CHIẾU - DIỆU HIỀN trình bày
13 Tháng Hai 2015(Xem: 26968)
Tôi đã làm một video ngắn. Hiện diện trong này là những gương mặt thân quen của người Biên Hòa. Là những cựu học sinh Ngô Quyền và những cây viết quen thuộc đã góp mặt...
07 Tháng Hai 2015(Xem: 25447)
Giờ đây được sống nơi xứ người, với những xa lộ thẳng hàng với những đoàn xe nối dài những đêm không ngủ. Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
30 Tháng Giêng 2015(Xem: 28820)
Xuân và Tết lại về một lần nữa với mọi người trên quê hương thứ hai này. Bây giờ dù ăn Tết và đón Xuân không thiếu một thứ gì nhưng sao Dung vẫn không bao giờ quên được buổi hội chợ Tết đầu tiên đơn sơ cùng miếng bánh chưng ngọt ngào.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 25584)
Ngày họp mặt AHBH năm nay tôi vui lắm. Quà cáp đem về là những lời khích lệ chân tình của Thầy, Cô, các anh, chị và tất cả bạn bè. Tôi không phải là nhà văn. Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 28185)
Một mùa Xuân nữa lại trở về trên quê hương. Không biết cây mai vàng trước nhà có nở hoa kịp vào dịp Tết để được chị cắt một cành mai đẹp nhất, trân trọng cắm vào bình hoa trên tủ thờ? Đó là nơi trang nghiêm giữa nhà, có hình của ông bà và cha mẹ, ..
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 22986)
Tôi thèm khát biết bao nhiêu cái màu xanh trên bầu trời bên kia song sắt. Tôi sẽ nhảy cỡn lên, sẽ đi bằng những sải chân dài, sẽ chạy thật nhanh ra khỏi cánh cửa kia, sẽ bay lên những vòm cây, sẽ đậu trên mui chất đầy đồ đạc của chiếc xe đò ọc ạch chạy trên quốc lộ bốn...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 27120)
Phần người viết nhìn bức hình cũ kỹ đã gần nửa thế kỷ với tâm trạng đầy... xúc động. Bởi vì đúng như ông bà mình thường nói rằng nghe cả hàng ngàn lời nói đọc cả hàng vạn chữ viết mô tả cũng không sao bằng...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 25124)
Tôi đọc nhẩm lại đoạn thơ của Vượng. Anh tiên tri đó chăng ? Chiều nay nắng nhạt, đường phố hiu hắt buồn tênh. Thềm đất đỏ con dốc kia đã khiến tôi nhớ về anh khôn cùng. Mông mênh. Vượng ơi !
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 33790)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 21463)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 18959)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 21111)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 26540)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26115)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27591)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32278)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24107)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.