Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Duy Liệu - ANH CÓ BỒ CHƯA?

08 Tháng Mười Hai 20173:34 CH(Xem: 18157)
Hoàng Duy Liệu - ANH CÓ BỒ CHƯA?

Anh có bồ chưa?

anh co bo chua 1

Đang chập chờn ngủ gà ngủ gật trên chuyến xe đò Biên Hòa- Vũng Tàu tui bỗng giựt mình ngơ ngác mở mắt nhìn quanh, hình như có tiếng con gái thoáng nhẹ bên tai:
- Anh có bồ chưa ?
Chưa kịp tìm ra câu trả lời cho hợp tình hợp lý thì tui đã kịp nhận ra đó là con bé ngồi bên cạnh đang tán tỉnh cái thằng bé phía bên kia chứ không phải hỏi tui. Hứ! Già mà ham ha.
Lạ ha! Gái tán trai dai như đĩa.

Nhắm nghiền mắt lại tuồng như cố ngủ tiếp cuộc hành trình nhưng thật ra tui cố vểnh tai lên mà theo dõi chuyện hiếm thấy trên đời.

Cái băng có 3 ghế ở khoảng giữa xe, lúc xe rời bến chỉ có mình tui ngồi sát bên cửa sổ. Đến quãng Tam Hiệp thì có thêm một đứa con gái cùng một người đàn ông trung niên bước lên. Cái màn khó hiểu bắt đầu từ lúc này.
Người đàn ông chỉ cái ghế kế bên tui nói như ra lệnh:
- Con ngồi đây chú ra phía đàng sau!
Nói xong anh ta chen vô giữa 2 chị đàn bà rồi ngồi ngay sau lưng con bé. Hai chú cháu đi chung với nhau sao lại ngồi riêng rẻ khi còn nhiều ghế trống kế bên nhau? Hay là cái ông chú đó thích bà nào ở phía sau? Tui quay đầu lại ngó.
Oh No ! Không lẽ nào . . . trừ phi chú thích thịt mở.
Tuy hơi thắc mắc nhưng là chuyện của người ta chẳng dính dáng chi đến mình nên tui tạm bỏ qua mà ngắm phố xá hai bên đường cho qua ngày tháng dìa quê. Con bé khoanh tay trước bụng ngồi im lặng một quãng khá dài, gương mặt đã không mấy đẹp lại thêm vẽ trầm tư tuồng như không có ai trên cõi đời này trước mặt.

Xe đến ngã ba Vũng Tàu thì có thêm một đứa con trai có vẻ như sinh viên lên ngồi vào cái ghế trống còn lại sát bên con bé hồi nảy. Xe máy lạnh chẳng có bụi bậm nắng nôi gì mà thằng bé này cứ giữ nguyện cái khăn che mặt cùng cặp kiếng mát đen thùi không chịu tháo ra. Lại thêm một chuyện hơi là lạ.

Trời đỗ cơn mưa tui ngủ thiếp đi cho đến khi nghe tiếng con bé bên cạnh thốt lên cái câu hỏi ở trên:
- Anh có bồ chưa?
À thì ra con bé này đang trổ tài tán tỉnh anh chàng thư sinh bên cạnh một cách tới bến qua những câu hỏi cùng những lời mời mọc có nhiều ẩn ý du dương như:
- Anh cho em số của anh nha.
- Tối nay anh hướng dẫn em tham quan Vũng Tàu được không ?
- Anh không có xe hả? Không sao em sẽ đón anh bằng xe của chú em ….
- Em mới ở quê lên ...
Này nọ.

Bây giờ thì tui đã tỉnh ngủ hẳn và tính tò mò trổi dậy ầm ì theo mưa. Cái anh chàng này từ nãy đến giờ chẳng những mặt mày che kín mít như là điệp viên Không Không Thấy mà còn ậm ừ trả lời cho những lời ve vãn của con bé thì tại sao cô nàng lại cứ hăm hở như thế kia?

Một thoáng nhìn qua thì tui cũng có thể biết được là cái chị nhỏ này thuộc dạng con nhà đại lý bánh tráng hay màn hình mặt phẳng gì đó. Vậy thì thằng bé sinh viên không chịu là cũng phải thôi. Còn trai trẻ ai lại không thích phấn đấu xây mộng đời trên những núi bự đồi cao nhấp nhô uốn lượn…
Nhưng cái cô nàng bé bỏng kia? Gì mà tán sát một anh chàng gầy gò, mặt mũi chẳng thấy đâu quần áo cũng xềnh xoàng lại chẳng có nổi một cái xe Honda?


Long Thành. Từ nãy giờ ngồi im thinh thít cái ông chú bỗng dưng đứng lên ra lệnh tiếp:

- Xuống !
Con bé lắc tay thằng bé van nài cú chót trước khi xách giỏ đi theo ông chú:
- Nhớ gọi cho em nha!
Thằng bé lại ... ậm ừ.

Bà Rịa. Thằng sinh viên xuống xe lầm lủi đi dưới cơn mưa phùn lất phất. Cặp kiếng đen vẫn còn che hai mắt. Xe vừa lăn bánh trở lại tui nghe tiếng của cái chị nào đó thì thầm từ phía sau:
- Dân mỗ nội tạng!
Trời !
Vừa van vái cho thằng bé an toàn bình yên dưới thế, tui vừa thoang thoáng nỗi buồn.

Chú cháu nó chê nội tạng của mình.

Hoàng Duy Liệu
( Vũng Tàu 2017)

21 Tháng Chín 2013(Xem: 59471)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62968)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53693)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57548)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54927)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 46980)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78213)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60267)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45102)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68619)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73411)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52637)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83377)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77448)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89670)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50974)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60664)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51587)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35717)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 79472)
Khi bố về thì mẹ vẫn nhìn bố, ánh mắt yên tâm hơn. Mẹ thầm lặng hơn bao giờ hết. Dưới mắt bố con chúng tôi, sự thầm lặng ấy càng ngày càng tỏa sáng.