Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - THÁNG 12 CHẲNG BIẾT ĐỢI CHỜ!

02 Tháng Mười Hai 201711:02 CH(Xem: 15614)
Bùi TuyếtMai - THÁNG 12 CHẲNG BIẾT ĐỢI CHỜ!
 
   Tháng 12 chẳng biết đợi chờ!


Cái chạm tay tiễn biệt của mùa thu là đám lá rụng vàng đang dần úa mục ủ đầy dưới gốc, để mùa đông trở về trơ trọi trên những cành cây vươn dáng khẳng khiu. Một vài nhánh lá níu ở trên cành chỉ còn vương lại chút màu xanh đang hứng những cơn gió cuối thu thổi lá xô nghiêng thổi chiều xô lệch, tự dưng thầm mong lá kia khoan buông mình rơi xuống ... đâu có hề gì cho thêm một chút vấn vương?
 
Chiều tàn thu phủ nhập nhòa không gian, làm tôi cũng quờ quạng buồn giật mình, gần hết một năm rồi đó sao!
Tháng 12, ngày tháng của cuối năm!
Cái ngày tháng gì mà không biết chờ đợi, cái ngày tháng luôn nhắc nhớ tôi một điều gì đó sắp đi qua sắp vuột mất, cảm giác làm lòng mình thêm loay hoay hối hả!
 
Ngờ nghệch đến mấy cũng nhận ra mùa vẫn hồn nhiên đến rồi mùa cứ thản nhiên đi, có cần gì hò hẹn với thời gian, mặc kệ nỗi niềm tôi theo mỗi mùa, dần luống tuổi!
 
Này năm tháng vù qua không khoan nhượng, mang đi đâu thuở xao xuyến đầu đời, bao bâng khuâng ấp ủ đợi đêm về kết sao trời thành chữ gọi thủ thỉ tên ai ... đây chút tình hoài sót lại, thuở học trò tình có chỉ để mộng mơ
 
Này tà áo trắng ngày xưa bay lơi chiều tan học, này bảng đen phấn trắng này nắng này mưa này sõi đá sân trường, này dãy hành lang dài thả mắt ngóng mãi dáng ai, này con đường quen xưa dẫn lối đến trường có ai mê mõi thầm đếm bước nhau, đếm bước nhau vụng dại nên một ngày ai lạc mất ai ...
 
Tháng 12, ngày tháng cuối cùng của những ngày tháng!
Tháng 12, ngày tháng của không biết đến đợi chờ!
 
Tôi đã đi qua bao nhiêu lần ngày tháng đó, và ngay lúc này đây, tôi nhớ đến bạn bè xưa từng ngồi chung lớp học, nhớ quán hàng nhỏ ở cuối góc sân trường trở nên buồn hiu vắng lặng khi tiếng chuông rung kết thúc giờ chơi. Nhớ những chiếc lá bàng khô gió thổi chao nghiêng rụng xuống sân trường, nhớ tiếng rào rạt mưa rơi làm tôi cứ hay ngó lung ra ngoài cửa lớp ... nhớ cả nỗi bâng khuâng rung cảm trong e ấp mong chờ, tôi dắt nỗi mong chờ ngây ngô ngày ấy trở về trường cũ, Khiết Tâm, ngôi trường của tôi khung trời kỷ niệm của tôi, những mơ mộng đầu đời của tôi ...
 
Và mặc kệ tháng 12 hờ hững vội vàng, tôi chậm rãi nhâm nhi dư vị cũ của bâng khuâng ngày xưa ấy, tôi vuốt tay mềm mại dãy lụa trắng tinh khôi thêu tên kỷ niệm tuổi học trò, tôi âu yếm ấp choàng lên khoảnh khắc rung động đầu đời ...
 
Tiếng chim chiều cuối ngày đâu đó cất lên se sẽ rụt rè, tôi vẫn đang bâng khuâng, và chắc  sẽ còn mãi bâng khuâng, không ngại ngần tôi hân hoan cho hồi ức mang mang thương nhớ . Sau nửa đời người, tôi thấu hiểu tâm hồn là một khoảng trời bao la biết mấy, nơi ấy thênh thang mọi lối khi ta trở về, tôi cũng thấu hiểu rằng, có những điều những cảm giác những khoảnh khắc không bao giờ xảy ra giống như thế một lần nào nửa trong đời ...
 
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ...
Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời ...
 
 
Bùi TuyếtMai

thang 12
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59479)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62975)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53698)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57554)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54932)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 46985)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78224)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60272)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45108)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68625)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73414)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52710)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83492)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77567)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89679)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50978)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60670)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51592)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35823)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 79476)
Khi bố về thì mẹ vẫn nhìn bố, ánh mắt yên tâm hơn. Mẹ thầm lặng hơn bao giờ hết. Dưới mắt bố con chúng tôi, sự thầm lặng ấy càng ngày càng tỏa sáng.