Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Lê Du Miên - NHỮNG VÓ NGỰA HỒNG

16 Tháng Tư 201711:25 SA(Xem: 15941)
Lê Du Miên - NHỮNG VÓ NGỰA HỒNG

Nhng Vó Nga Hng…

 

 những vó ngưa hồng

          Xuân đang bò ra khỏi cái bầu trời âm u của mùa đông. Nhiệt độ như đang ấm dần. Mặt trời nhô lên như đụt măng giữa bụi tre gìa xơ xác. Những chú chim sẻ lại thấp thoáng bay về bên hiên nhà ríu rít, mừng vui gặp lại người xưa cảnh cũ. Những sợi dây điện chằng chịt tơ hồng trước nhà vừa điểm thêm nét vẽ bởi những bày én đậu kín một hàng dài. Chim én mang mùa xuân về. Không hiểu tại sao người đời lại cứ bảo …Một con én không làm nên được mùa xuân mà…chắc phải là cả đàn én cơ. Lạ nhỉ? Sao không là một loài chim nào khác ví dụ như chim…sẻ chẳng hạn. Chim sẻ lại chẳng đẹp hơn chim én đen ngòm hay sao! Nhưng dù cho chẳng có chim chóc gì thì vòng quay thời gian vẫn cứ đẩy mùa xuân về trên mặt đất này theo chu kỳ hàng năm. Và con người vẫn cứ muôn đời níu kéo mùa xuân như một chất xúc tác tốt cho cuộc sống vươn lên tràn trề hy vọng.

 

        Cái xóm nhỏ bé của Huân đang ngụ cũng không ra ngoài thông lệ đó. Mọi người gặp nhau với những nụ cười khác hẳn hôm qua, với những ánh mắt như choá ra nhiều tia nắng long lanh. Môi lại hồng lên, má lại thắm hơn trên khuôn mặt các bà dù tuổi đời đã xếp cao gần như núi.

 

        Bên kia đường, chệch qua chừng dăm chục thước là nhà ông Quân. Trong suốt những ngày đông, ông ta luôn khoác chiếc jacket màu hoa dù mỗi khi ra khỏi nhà. Con nhỏ Hoa con gái ông nhằn… Ba có thiếu gì áo ấm đẹp hơn, sao ba cứ mang cái áo này hoài…Chiếc áo này lâu lắm rồi ba không giặt. Ông Quân cười nói rằng…Tao là lính dù thì phải mặc áo dù …Con Hoa thấp giọng. Giờ này còn lính tráng gì nữa ba…Còn chứ sao không mày. Một ngày là lính suốt đời là lính…Tao chưa hề giải ngũ mà, cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn …Con Hoa lắc đầu im lặng. Nó thương bố nó lắm. Nó biết bố nó nặng lòng với quê hương, đất nước.  Nặng lòng với quân đội, một quân đội ngoan cường mà phải bị bức tử, chết yểu. Ông luôn u hoài với vó ngựa chinh y ngày cũ. Sau những bữa cơm gia đình, ông thường kể lại những trận đánh mà ông từng tham dự như Khe Sanh, Darkto, Đức Cơ…Bình Long anh dũng…Ông đã từng đạp trên xác quân thù nơi cổ thành Quảng Trị, đã từng tắm đạn trên sông Mỹ Chánh….cho vợ con nghe. Rồi có những lúc nước mắt ông chảy dài trên má. Ông ngồi ôm mặt lắc đầu như vẫn không cam một sự việc đã rồi. Những đứa con ngơ ngác không hiểu vì sao.

        Bà Quân rót ly nước để trước mặt ông nói nhỏ cùng các con …Thôi để cho ba bay yên, ba bay đang nhớ về  những đồng đội chiến đấu đã nằm lại muôn đời nơi rừng sâu, khe suối nào đó của một thời. Những đồng đội thương phế binh còn đang sống quằn quại nơi quê nhà…Ông Quân đưa tay quẹt nước mắt, khịt khịt mũi vài cái rồi ngân nga ….” Người lính già xa quê hương, nghe trong tim đêm ngày trăn trở, nhớ quá một thời chinh chiến gian lao…”. Giọng ông khàn buồn, đục như nước sông Đồng Nai sau cơn mưa lũ kéo theo những đợt phù sa…Bà Quân bao năm rồi xớt chia cùng ông bằng khuôn mặt mùa thu mây ảm đạm. Bà bước chậm lại gần ông, ngồi xuống vuốt ve tấm lưng một thời binh lửa. Bà thở dài như luồng gío thu …Ông ơi ! Đã ba mươi chín năm rồi …Sao ông còn nhớ mãi? Thôi hãy buông xuống đi cho nhẹ người ông ạ…Ông Quân như được mơn trớn, làm nũng, ông gục xuống bàn hát to hơn…”Người lính già xa quê hương, bao nhiêu đêm anh nằm không ngủ. Nhớ quá Mẹ hiền , nhớ quá anh em…Nhớ những đêm mưa quân hành đất đỏ. Nhớ những đêm xuân nơi chốn địa đầu. Nay quá xa xăm đường về thăm thẳm. Nửa đời ngậm ngùi mang kiếp tha phương …”. Đôi vai ông rung lên bần bật. Bà Quân cũng gục trên vai chồng như muốn đè xuống những uất hờn đang trỗi dậy như đợt triều cường trong ông. Bà luôn bất lực với những khắc khoải của “đôi mắt người Sơn Tây. U uẩn chiều lưu lạc…”. Thương chồng nhưng chẳng biết phải làm sao…

 

        Cứ mỗi lần ngày hết tết đến. Những vó ngựa hồng lại rộn rã lòng ông. Những đêm Khe Sanh hiu hắt ghìm bóng giặc thù. Những ngày hạ Lào gió bão cuồng phong đẩy lùi quân cướp nước. Những buổi sáng bên bờ sông Mỹ Chánh nghe hơi nước mát lạnh gót chân ngựời lính trận…” Còn đâu, bạn bè ta những anh hùng hào kiệt, không tiếc chi xương máu giữ màu cờ…”. Năm nay xuân lại đến. Ông Quân biết mình già thêm một tuổi, già thêm nỗi âu lo cho một ngày về quang vinh. Ông cũng như muôn ngàn người lính già và hằng triệu người dân Việt xa quê vẫn thầm hẹn một ngày về. Con Hoa nhìn bố xót xa, cúi mặt đẩy cửa bước ra…Quá khứ cứ níu kéo mọi người chẳng chịu buông tha. Nó chợt chưng hửng khi thấy Huân đứng như cây thông khô trước mặt nó. Nó ú ớ:

 

-       Chào Bác Huân. Bác khoẻ không? Bác làm con hết hồn…

 

        Ở nhà chiều cuối năm buồn như đưa đám. Nhà vắng vẻ như chùa Bà Đanh. Vợ đi làm, con đi học…Chẳng biết làm gì chợt nhớ tới ông bạn già nên Huân bò qua nhà bạn chơi:

 

-       Hề hề…Bác xin lỗi…Bố bay có nhà không hè?

-       Dạ có …Bố Mẹ cháu đang ở trỏng …Mời bác vô nhà .

 

        Con Hoa né người qua một bên cho ông Huân bước vào. Huân bước vào nhà mang theo một chút hơi lạnh cuối năm thoang thoảng hơi bấc ngày nào trên quê mẹ. Những ngọn gió bấc se lạnh hắt hiu, ngồi co ro bên nồi bánh chưng lúc xưa còn bé.

 

-       Làm gì mà hai người ngồi như pho tượng đầu non…Nước mắt lưng tròng…

 

        Bà Quân uể oải đứng lên …Chào anh…Thì anh biết rồi mà …Ông nhà tôi luôn vậy…Bà kéo ghế mời Huân ngồi. Ông Quân ngước mặt lên nhìn Huân im lặng với đôi mắt u buồn của người lính “tiếc thương” trước cổng vào nghĩa trang Quân Đội Biên Hoà. Huân thấy rùng mình khi bắt gặp ánh mắt ấy. Huân lẫn tránh nó với câu nói bâng quơ: Năm nay tết về sớm…Gần tết rồi mà trời còn lạnh quá hè, gió thổi nhiều hơn mọi năm hỉ…Tính tới rủ mi có rảnh qua nhà thằng Long tán gẫu…Rồi Huân ngồi xuống ngay ngắn trên chiếc ghế giữa nhà, giọng nghiêm chỉnh hơn:

 

-       Năm nay có hy vọng chi không mi?

-       Theo tôi thì có …

-       Có chi hè…

-       Ngoại trưởng Kerry mới tới Việt Nam… Lại tham dư thánh lễ ở nhà thờ Đức Bà …Anh biết ổng cầu nguyện chi không ?

-       Ai biết chi mô… đâu mi biết kể nghe coi…Theo tau thì cái anh Mỹ phản chiến này chơi kiểu màu mè hoa lá cành thôi chứ chi mô mi…

 

        Ông Quân vẫn ngồi chỗ cũ không nhúc nhích nói với giọng xa xăm:

 

-       Tay này làm như vậy là bất lợi cho phong trào dân chủ nhân quyền …Hắn làm vậy có lẽ để chứng tỏ Việt Nam ta ngày nay có tự do tôn giáo. Thế giới theo dõi nhìn vào bé cái lầm và thằng việt cộng cũng mừng rơn. Nhìn cái hình phái đoàn của hắn đứng trước công viên nhà thờ Đức Bà thoải mái ung dung cùng với các Linh Mục …tao cũng thấy cảnh…”thanh bình hoan ca” nữa chứ nói chi mấy người khác . Tiếc cái bài giảng của ông Giám Mục Khảm lại không nhắc nhở một lời nào tới cái dân chủ, nhân quyền cả …Uổng phí một cơ hội…Phải nói cho hắn biết người dân muốn gì chứ...

-       Người dân muốn gì thì thằng Mỹ nó cũng biết hết rồi…Thằng Mỹ hồi nào tới giờ nó vẫn lừng khừng như vậy…Ai nghĩ sao tau không biết chứ với tau …Mỹ ngu thấy mụ nội…Như xưa nó đánh việt cộng chơi chơi chứ nó không muốn chiến thắng…Và ở khắp nơi trên thế giới cũng đều như rứa…Mà dường như nó chỉ muốn thua…Lạ quá hè…

 

        Huân chợt ngưng một chút rồi cười nửa miệng, cái miệng méo xẹo nói: Nó đổ tiền cho thiên hạ. Thiên hạ nhận tiền của nó rồi quay lại chửi nó. Nó vẫn cười hề hề rồi lại đổ tiền cho tiếp …Tau không hiểu được mô…  À mà mi nói có hy vọng …Vậy chứ hy vọng chi mi ?

 

        Ông Quân ngồi thẳng người lên …Thằng Mỹ nó đang giăng cái bẫy. Nó bẫy thằng việt cộng. Nó đang nhấp nhấp cái củ cà rốt…Thằng việt cộng chỉ đang rỉa mồi chưa dám táp…Thằng này dù có ma lanh bao nhiêu thì sớm muộn cũng táp thôi …Lúc đó cây gậy thằng Mỹ sẽ quơ ra …Và năm nay nhất định chuyện đó phải xẩy đến vì đám đầu não ba đình cũng đang cấu xé nhau tới tấp. Phe nào cũng muốn có một chỗ chống lưng…Ông biết chưa bọn nó mới tuyên án tử hình hai thằng tham nhũng…Nó diệt tham nhũng để nhử củ cà rốt của Mỹ đấy…Chứ cả bầy sâu lúc nhúc như vậy bố thằng nào dám tuôn tiền viện trợ cho…Dù chỉ là hai con bê tế thần, nhưng có còn hơn không…

 

-       Mi nói nghe hay…Thôi dù sao cũng cứ hy vọng hỉ.

 

        Bà Quân từ trong nhà bếp đi ra nhấc ly nước trà lên nhấp một ngụm …Ối, cũng tại người Việt hải ngoại hết …Mình phải tự cứu mình trước đã. Muốn cho thằng việt cộng nó táp cái củ cà rốt sớm thì phải để cho nó đói, đừng gởi tiền về nữa. Mỗi năm tụi nó có tới mười hai tỉ tiền đô …thì nó lưng lửng cái bụng rồi nó đâu cần táp cái củ cà rốt làm chi …Bà con ta ai cũng biết như vậy nhưng chẳng ai chịu nghe ai…Rồi lại hội từ thiện này , hội bác ái nọ…Giúp chúng một tay ổn định rồi còn gì …Chúng ngồi rung đùi cười nói “khúc ruột ngàn dăm” ngu, ngu chi mà ngu tệ rứa.  Bó tay…

 

        Đời mà, nó tréo cẳng ngỗng như vậy đó, muốn cho nó chết nhưng lại cứ vỗ béo nó…Nhất là dịp tết này, đua nhau gởi quà, gởi tiền về làm như thân nhân mình không có mấy đồng tiền xanh xanh này chắc đói meo không có tết chắc. Nó béo tròn béo trục rồi nó đi áp bức dân nghèo, nó cướp đất, nó qui hoạch…Cái túi tham có bao giờ thấy đáy.

        Ba người im lặng hồi lâu, mỗi người đang chạy theo một dòng chảy, mùa xuân đang về ngoài kia. Bước xuân vẫn vô tình phớt lờ như “Ăng lê”, lướt thướt qua đây chẳng ngại ngần, như những con chim sẻ cứ líu lo, như sợi nắng vẫn đổi màu hồng lên, như những bông hoa anh đào vẫn tràn đầy hương thắm khoe sắc trên những cành lộc nhú mầm xanh. Đất trời vẫn rộng thênh thang trải khắp nhân gian những vui buồn lẫn lộn.

 

        Huân và Quân bước ra xe. Chiếc xe cũ kỹ như con ngựa già trụi lông chỉ còn đôi mắt hé mở chút tinh anh. Chiếc Volvo đời cô Lựu ì ạch trườn qua những con phố thưa người. Buổi chiều đang rơi những giọt nắng cuối ngày, nhà Long hiện ra dưới những tàn cây xoè rộng như những chiếc ô dù rách. Vài chú chim lạ chẳng biết tên là gì đang xoã cánh rỉa lông hệt như những bà nhà quê đang vuốt lại tà áo cho thẳng vì nhà chẳng có bàn là, trước khi ra đường. Nhà ông Long thường không hay khoá cửa và là nơi tụ họp của đám bạn bè mỗi sáng thứ bảy cuối tuần. Long người hùng của Quân Khu Một năm xưa. Vó ngựa của Long đã từng dẵm nát các chiến khu Ba Tơ, Đỗ Xá… Bọn việt cộng nghe tên đều phải run sợ, hãi hùng và dĩ nhiên đổi lại Long cũng nhận được khá nhiều vết thẹo do những mảnh đạn thù để lại trên thân thể. Long to con lực lưỡng và có rất nhiều tài. Đừng tưởng Long chỉ biết hô “sát”, hô “xung phong” mà ông còn là một nghệ nhân chơi cây kiểng. Những chậu đại thụ dịp xuân này trổ bông đẹp lắm làm cho người xem phải trầm trồ khen ngợi…Đúng là đẳng cấp quốc tế. Những chậu kiểng bằng xi măng nhỏ như vốc tay, lớn bằng hai người ôm rất kiểu cọ do chính tay ông tự đúc, tuyệt chiêu mà nhiều người vẫn không ngờ chúng được làm nên hoàn toàn bằng thủ công, bằng đôi tay khéo léo của người lính hôm xưa chỉ biết cầm súng…

Huân đẩy cửa bước vào đưa tay xoa đầu hai đứa cháu nội nhỏ rất dễ thương của ông Long đang đứng nghiêm dàn chào hai ông chú theo kiểu nhà binh. Đúng là con nhà tông chẳng giống lông cũng giống cánh.

 

        Mọi người ngồi quây quần quanh chiếc bàn vuông đang bàn cãi sôi nổi về chuyện ông vua con Kim Jung Un của Bắc Hàn mới ra lệnh xử tử ông chú dượng của mình. Nhiều người đã nhận định sai lầm về ông vua con này khi cho rằng tên nhãi con đã từng du học Âu Mỹ thì chí ít cũng hấp thụ được một chút vốn liếng dân chủ, nhân quyền và do đó chắc Bắc Hàn sẽ có nhiều cởi mở hơn dưới bàn tay cai trị của hắn …Nhưng cũng y chang Việt Nam những tay con ông cháu cha của các lãnh tụ cộng sản du học Mỹ về…Vẫn cha nào con nấy…Vẫn vũ như cẩn chẳng có gì khác biệt cha ông của chúng.

 

-       Thằng nhóc này háo thắng ngông cuồng…

-       Hắn thanh lọc hàng ngũ để củng cố quyền lực

-       Hắn thị uy dân chúng và gởi một thông điệp cho thế giới là bất luận điều gì hắn cũng có thể dám làm …Hãy coi chừng. Thế chiến thứ ba bắt đầu từ đây…

-       Chỉ thế thôi …Chẳng dám động đao đâu …Nhiều lần ba hoa cái miệng rồi …Dám làm chi mô.

 

        Mỗi người một lời nhận định. Cuộc tranh luận dường như mỗi lúc một ồn ào hơn, chắc Kim Jung Un ở xa mãi đâu đâu đang nhảy mũi liên tục.

        Mọi người ngưng lại một chút chừng như giải lao khi Quân và Huân ngồi vào bàn. Hai dĩa xôi đậu xanh mà phu nhân của Long ưu ái dành cho bạn bè trông thật hấp dẫn. Những tách trà thơm bốc khói như gợi nhớ hương trầm đêm Vũ ĐìnhTrường vang vọng lời thề giữ yên bờ cõi. Những vó ngựa hồng năm xưa sau cuộc tai biến không ngờ giờ thu mình nơi đất khách, chinh y xếp lại, kiếm cung rời xa…mà hồn vẫn lơ lửng nơi chiến trường xưa, vẫn giữ vững lòng sắt son “Cư An Tư Nguy”, “Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm” cho đến hơi thở cuối cùng.

 

        Phu nhân của ông Long thấy mọi người tự nhiên im re hết, bà ôn tồn nói …Thôi mọi người nghỉ chút đi, ăn miếng xôi, uống hớp trà thấm giọng đã …Đâu còn đấy mà . Anh Quân anh Huân mới vào …mời cầm đũa đi…Mọi người vui vẻ thưởng thức những món ăn đặc trưng của “câu lạc bộ vó ngựa hồng”, thưởng thức những tách trà thấm đượm tình nghiã đồng đội, huynh đệ chi binh. Trong lòng mỗi người đều nhận thấy một niềm an ủi, một niềm vui nho nhỏ khi biết rằng vẫn còn có nhau tay trong tay, ý chí trong ý chí…vui buồn còn xớt chia trong buổi hoàng hôn cuộc đời…Ai nấy đều tấm tắc khen xôi ngon, xôi ngon… Trà thơm quá…Mua trà này mô chị Long?...Phu nhân Long cười thật tươi …Ở chợ Pacific đó. Chợ đó bán toàn cao lương mỹ vị không à …Ngon lắm, ngon lắm. Lưỡng lự đôi chút chị Long nhỏ nhẹ…Thôi để giảm stress, quí vị …hát đi…Anh Quân hát ….”người lính già xa quê hương đi”. Mọi người nhao nhao hưởng ứng….Đúng đó mi…Bài tủ của mi mà …Hát đi Quân. Quân đằng hắng lấy giọng:

 

“ Người lính già xa quê hương. Nhưng trong tim chưa tàn ánh lửa. Vẫn ước một ngày theo bước Quang Trung. Vẫn thấy Quê hương đêm ngày réo gọi. Vẫn thấy trong tim canh cánh đường về. Vẫn thấy nơi đây chỉ là đất tạm. Thầm hẹn ngày về chết giữa quê hương …”.(*)

 

        Dù chỉ là hát chay, không đàn không trống nhưng giọng trầm buồn của Quân như xoáy tận tâm can mọi người. Những giọt nước mắt tưởng chừng như rơi rớt quanh đây, nhưng đâu dễ, mảnh thân gìa này có thể da ngựa bọc thây nhưng đâu dễ nhỏ lệ ỉu xìu …Tràng pháo tay lộp bộp khi Quân chấm dứt bài hát. Mọi người thở ra nhẹ nhõm như vừa thoát ra khỏi một sức nặng u uất đè nén mình, như vừa đẩy ra được một tảng đá nghìn cân ập xuống cái thân còm cõi dơ xương. Mọi người như chợt tỉnh cơn mê, những tiếng khen nghe rè rè…hát hay, hát hay …Hay hơn ca sĩ luôn á…Còn ai hát nữa không hè ? Anh Cung hát “Khúc thuỵ du” đi… thay đổi không khí …Cung  trước kia là Sĩ quan tâm lý chiến của Tiểu Khu Biên Hoà, anh cất giọng …” Hãy nói về cuộc đời…”

 

       Điệp khúc : “ Như loài chim bói cá. Trên cọc nhọn trăm năm. Tôi tìm đời đánh mất. Trong vũng nước cuộc đời. Thuỵ ơi và tình ơi…”. Ai đã đánh mất đời mình? Sau năm bảy lăm …Ai đã đánh mất đời mình để bây giờ lang thang nơi xứ lạ quê người …như một nhát lưỡi lê đâm thấu tâm can…

       Cuối cùng cho màn văn nghệ bỏ túi hôm nay là giọng ca của Thu. Thu với chiếc mũ beret đen cố hữu làm nổi trội vẻ trẻ trung của anh dù tuổi đời đã lưng lửng tuí càn khôn. Giọng Thu mạnh và kỹ thuật hát của anh rất điêu luyện với ca khúc “ Chờ người” đã tạm thời đưa mọi người qua nhanh những ưu phiền tục luỵ…

 

        Mặt trời đã chui xuống cuối đường chân trời. Không còn một tia nắng nào ngo ngoe trên phố. Mùa này, ngày hình như ngắn. Những bóng đèn đường đã được thắp sáng, hắt xuống con lộ dài hun hút, loang loáng những hạt mưa. Mưa nơi đây nhẹ như bấc, kéo dài như tháng ngày, làm nhớ Saì Gòn. Nhớ con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rợp bóng me bay. Nhớ những tà áo trắng Trưng Vương thướt tha chiều tan trường. Nhớ những cơn mưa chợt đến chợt đi…Những ngày cuối năm, ôi nhớ như cào cấu ruột gan. Nhớ nhiều vô kể. Nhớ đủ thứ…

       

        Rời nhà Long, Huân chở Quân về nhà mình. Vợ Huân đã đi làm về. Nét mệt mỏi còn phảng phất trên gương mặt. Bà đang cặm cụi nhặt mớ rau nấu bữa cơm chiều. Nhìn nồi cơm điện Quân lại nhớ bếp lửa năm xưa, những chiều hành quân gặp mưa khói um cay mắt với những hạt cơm sống sượng, vẫn cố nhai cho trôi xuống cổ. Quân lại gần bên, đưa tay nhấc một cọng rau:

 

-       Anh em tụi này đoảng quá chị nhỉ. Để chị đi làm về còn phải nấu cơm. Thật là có lỗi, có lỗi…Tại tôi rủ Huân đi…Tại tôi…

 

        Vợ Huân cười như mếu…Gớm , cám ơn ông anh khéo lời…Anh Huân nhà tôi vẫn vậy …Vẫn kiểu chồng chúa vợ tôi . Làm gì thì làm chứ chui vào bếp hay rửa chén đũa hả….Đừng hòng. Tôi quen rồi…

        Nghe vợ nói thế và nhìn vẻ thiểu não ốm yếu của vợ thời gian sau này, Huân xót xa …Huân tự nhủ thôi từ nay phải xăn tay lăn vào bếp giúp vợ một chút. Đồng cam cộng khổ. Nghĩ là làm Huân xông vào nhặt rau lia lịa, tay thoăn thoắt…Bà vợ phì cười …Thôi ông tướng, để tui làm …Mời anh Quân ra bàn ngồi chơi hỉ. Lấy kẹo mức ra đãi khách đi anh… Năm hết tết đến rồi …Để tui đi pha bình trà Ô Long…Hay có muốn làm vài chung rượu chát không hè …Quân xua tay thôi khỏi chị ơi . Cho anh em tui xin bình trà đủ rồi. Gớm chị chiều anh Huân quá đó nha, chứ bà nhà tui hả, nói tới rượu là kỵ lắm, không được đâu.

 

        Quân và Huân trở ra bàn ngồi. Quân với tờ Oregon Thời Báo để trên bàn lật vài trang. Anh chăm chú vào cái thông báo cuả Ban chấp hành cộng đồng về việc tổ chức “mít tinh” nhân kỷ niệm trận chiến Hoàng Sa ngày mười chín tháng giêng, yêu cầu đồng hương tham gia đông đảo để tỏ thái độ phản kháng Trung cộng cướp đảo, cướp biển, cướp đất của quê hương Việt Nam ta.

Quân xếp tờ báo lại thở dài…Mi nghĩ mình có khi nào lấy lại được Hoàng Sa? Lấy lại những mảnh đất mà mình đã mất…Huân cắt lời tau nghĩ là khó như mò kim đáy biển…Chỉ chờ một cơ may nào đó, chẳng hạn khi thế chiến bùng nổ mà giặc Tàu đầu hàng vô điều kiện, lúc đó ta mới có hy vọng đòi lại những gì đã mất, chỉ có rứa thôi mi…Vậy là mày chủ trương phải có thế chiến thứ ba sao?

        Huân rón một miếng mứt gừng…Ăn mứt đi mi…Chà cay …Uống ngụm nước nóng. Ui… đã quá trời  mi hỉ. Tau nghĩ muốn hay không muốn chiến tranh thế giới lần thứ ba cũng phải xảy ra. Tình hình càng ngày càng căng thẳng. Mi không thấy thằng Trung cộng lập khu ADIZ, khu nhận diện phòng không trùm chéo lên khu của Nhật, rồi Nam Hàn đối lại, lập tức nới rộng khu nhận diện phòng không của mình chồng lên của Trung cộng…Rồi nữa mi coi các nước khác như Bắc Hàn, Đài Loan, Phi…cũng sẽ lập ra những khu tương tự … Nước nào cũng tăng cường ngân sách quốc phòng, củng cố những chiến cụ, vũ khí tối tân để sẵn sàng…Chiến tranh sẽ phải nổ ra …Tau dám cả quyết với mi …Thế chiến sẽ xảy ra sớm thôi, có thể nội trong năm nay… Chủ thuyết cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa sẽ bị xoá trên toàn thế giới…Việt Nam ta sẽ lấy lại được những phần đất, biển của Tổ tiên bao nghìn năm bồi đắp…

 

        Vợ Huân có phần lo lắng…Thế chiến thì chết hết còn gì …Chiến tranh hạt nhân…Vũ khi sinh học…Loài người sẽ bị tận diệt…Tận thế . Huân nhìn vợ ái ngại nói phải chấp nhận thôi hè…Cái gì mà không phải trả giá hè , nhưng chắc không đến nỗi nào đâu…Huân ngừng lại ậm ừ …Vài trái bom nguyên tử nhỏ , giống Hiroshima và Nagasaki …

        Quân mãi ngồi trầm ngâm, giờ mới lên tiếng, chiến tranh thế giới lần này có thể thiên hạ đấu đá nhau trên mạng điện tử. Ai có kỹ thuật mạng, công nghê điện toán cao, xâm nhập đánh xập được những mạng điều hành tối mật của đối phương, người đó kể như đã bó tay, bó chân được kẻ thù rồi…

 

        Tiếng phone reng. Bà vợ Huân nhấc ống nghe…Có, có …Hai ông đang ngồi uống trà đây …Được, được rồi …OK.  Bà Huân đặt phone xuống quay lại nói với Quân …Chị Quân bảo anh về ăn cơm chiều. Bà ấy nói anh đi chơi quên cả ăn…Quân đứng lên làu bàu trong miệng suốt ngày chỉ cơm với nước. Thôi tôi về nha. Quân bước ra cửa, một luồng gió lạnh thổi qua làm Quân rùng mình. Nền trời tối đen không một vì sao. Bước thấp bước cao Quân tản bộ về nhà. Một chiếc xe vừa chạy ngang bóp còi “tin”, một cánh tay thò ra vẫy vẫy. Quân không nhìn rõ là ai, nhưng chắc hẳn lại là một ông bạn, một người lính già nữa xa quê hương vẫn nghe đâu đây vó ngựa dập dồn.

 

     Lê Du Miên

( Cuối đông 2013 )

(*) Người lính già xa quê hương - Nhật Ngân

 

 

17 Tháng Sáu 2023(Xem: 2904)
Việc gắn bó gần gũi với chợ LB ngay từ hồi niên thiếu đã cho tôi một miền ký ức ngọt ngào khó quên dù đã nhiều năm sống xa quê hương.
15 Tháng Sáu 2023(Xem: 3040)
Bây giờ dù đã bước đến buổi hoàng hôn của cuộc đời ta vẫn ước ao có phép mầu nào đưa ta đi ngược thời gian trở về tuổi học trò mơ mộng
11 Tháng Sáu 2023(Xem: 2921)
Cho đến bây giờ, tôi cũng không biết làm sao Ông có đủ thì giờ và sức khỏe để hoàn thiện tất cả mọi chuyện, mọi vai trò từ trong gia đình ra đến xã hội.
11 Tháng Sáu 2023(Xem: 2960)
“Người con gái phi thường” đó là cô Nguyễn Thị Oanh, một người con gái 27 tuổi, cao 1 thước 50, nặng 45 kí. Tuy trước đó cô đã 8 lần đoạt huy chương trong nhiều lần tranh giải SEA Games
10 Tháng Sáu 2023(Xem: 3776)
Năm nay ban Tân Chấp Hành Ngô Quyền đứng ra đảm nhiệm tổ chức. Kính mong được sự hổ trợ tích cực của Thầy Cô và tập thể Cựu học sinh NQ chúng ta,
09 Tháng Sáu 2023(Xem: 3068)
Cuộc nội chiến Hoa Kỳ cho chúng ta một bài học: đó là bài học của người lính dũng cảm cả hai phe trong chiến tranh và người chiến thắng quân tử của thời hậu chiến.
09 Tháng Sáu 2023(Xem: 2948)
Dãy phố Tây 5 căn tọa lạc tại trung tâm đường THĐ Biên Hòa (BH) trước 1975, đối diện với chợ Lò Bò gồm 5 căn nhà liền kề (số nhà 38-40-42-44-46).
22 Tháng Năm 2023(Xem: 2962)
Xin chúc mừng ngày lễ vàng của anh chị Minh & Hoa. Chúc mừng những cặp tình nhân đã cùng bên nhau sắc son bền vững 50 năm, 60 năm, 70 năm. Xin ơn trên giúp đỡ và chúc phúc cho họ.
19 Tháng Năm 2023(Xem: 3056)
chúc mừng gia đình anh cựu học sinh khóa 6 Trần Văn Việt.” Lớp hưng phế xô nghiêng từng triều đại “nhưng chúng ta còn có những mầm xanh.
17 Tháng Năm 2023(Xem: 2436)
Sau cái ngày nghiệt ngã của tháng tư 1975 Đồi Cù đã bị nhốt trong vòng kẽm gai gần bốn thập niên, nay người ta đã mang ra hành quyết.
15 Tháng Năm 2023(Xem: 2835)
Con của má sẽ là một bà mẹ hiền, một bà nội, bà ngoại dễ thương của các cháu. Má là bài thơ tuyệt vời con đọc hoài mà vẫn thấy hay, là cuốn sách học làm người con học mãi không xong.
14 Tháng Năm 2023(Xem: 6426)
Để rồi 48 năm sau cũng vào buổi trưa ngày 29 tháng 4 năm 2023 tại San Diego, tôi mất Mẹ. Tôi đang nhớ Mẹ, nhớ thật nhiều… Mẹ ơi con đã già rồi, con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ thơ… (*)
09 Tháng Năm 2023(Xem: 2771)
Chị chỉ mong được nhìn thấy nụ cười thương yêu của người thân, con cái, bạn bè khi nghĩ tới chị. Như vậy con sông đời chị thật thoải mái hòa nhập vào hư không để giữ lại niềm vui và một nụ cười.
09 Tháng Năm 2023(Xem: 2672)
Tọa lạc gần thành phố Atlanta, tiểu bang Georgia, tòa nhà Thư Viện một tẩng, khiêm tốn nằm giữa một khu rừng tươi xanh, mát mắt.
08 Tháng Năm 2023(Xem: 2505)
Tôi vẽ lại những ước muốn cho tương lai của chúng tôi : được sống trên một đất nưóc tự do, được đi học thành tài, đi làm và sẽ có những đứa con xinh xắn . . .
30 Tháng Tư 2023(Xem: 3121)
Ngày 21/4/2023, Ban Giám khảo “Cino-Del-Duca” công bố quyết định trao tặng giải năm nay cho bà Dương Thu Hương nhằm “tôn vinh một nhà văn lớn vì nhân cách và sự nghiệp xuất sắc,
28 Tháng Tư 2023(Xem: 2938)
Đàn bà chúng tôi luôn luôn là nạn nhân trong cuộc chiến. Người đàn ông không thế nào hiểu được sự kiên trì chịu đựng của phụ nữ khi hy sinh cho người mình yêu thương.
28 Tháng Tư 2023(Xem: 3504)
Như đồng cảm với chúng tôi, ngày 30 tháng 4 hàng năm, giữa mùa Xuân ở Mỹ, mà trời vẫn đầy mây xám. Và nỗi đau năm xưa vẫn nhói lên ngút ngàn, chất ngất.....
27 Tháng Tư 2023(Xem: 2545)
Câu chuyện vượt biên, đến trại tỵ nạn, qua bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ kể lại. Những tưởng là ký ức đa vùi sâu dưới lớp bụi mờ, bỗng trở về trong tháng 4 như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
27 Tháng Tư 2023(Xem: 2982)
. Ngày ngày anh Sáu xách cái ba lô tiền sử đó theo các chị bên công đoàn vận động các gia đình công nhân trong kế hoạch. "MỘT GIA ĐÌNH CHỈ ĐƯỢC CÓ HAI CON."