Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công Ân - NHỮNG CÂY CẦU KỶ NIỆM

04 Tháng Ba 20174:22 CH(Xem: 15067)
GS. Huỳnh Công Ân - NHỮNG CÂY CẦU KỶ NIỆM


NHỮNG CÂY CẦU KỶ NIỆM

  GS. Huỳnh Công Ân

 

 cau ganh

“Qua cầu dỡ nón trông cầu,

Cầu bao nhiêu nhịp em sầu bấy nhiêu”

Ca dao


 


Tin cây cầu Gành bị gãy hai nhịp làm con tim của những người sinh trưởng tại Biên Hòa hay những ai từng làm việc tại thủ phủ miền Đông này không tránh khỏi đau nhói. Tuy rằng ba tháng sau người ta đã xây lại một cây cầu mới để tái lập tuyến đường xe lửa Bắc Nam nhưng  cây cầu mới 3 nhịp không thế nào thay thế hình ảnh cây cầu cũ 4 nhịp có hằng trăm năm trong ký ức của người dân Biên Hòa.

Tôi đã có cơ duyên gắn bó với Biên Hòa 6 năm trong nghiệp văn cũng như nghiệp võ. Tôi từng dạy học tại trường trung học Ngô Quyền và cũng từng phụ trách an ninh cho một trong những cây cầu quan trọng cúa Biên Hòa, cửa ngỏ vào thủ đô Sài Gòn: cầu Đồng Nai.

Năm 1972,  khi tôi trở lại quân đội và phục vụ ở tiểu khu Biên Hòa thì tôi được cử làm đại đội phó một đại đội địa phương quân trấn giữ cầu Đồng Nai. Lúc đó, 3 cây cầu chiến lược nối liền Biên Hòa với thủ đô Sài Gòn là cầu Đồng Nai nằm trên xa lộ Sài Gòn Biên Hòa, cầu Gành trên quốc lộ 1 và cầu Hóa An hay cầu Mới trên xa lộ Đại Hàn.  Cầu Đồng Nai do đại đội 3/463, đại đội trưởng là đại úy Nhuận, trấn đóng. Cầu Gành do đại đội 3/363, đại đội trưởng là đại úy Tốt, phụ trách an ninh. Cầu Hóa An do đại đội 3/362. Đại đội trưởng là đại úy Sang, bảo vệ.

Từ  Sài Gòn lên bằng xa lộ, trước khi lên cầu Đồng Nai, người ta sẽ đi ngang ngã ba Tân Vạn bên tay trái thuộc tỉnh  Biên Hòa và xã Long Bình thuộc tỉnh Gia Định bên tay phải. Qua khỏi cầu thì người ta sẽ thấy Bộ Chỉ Huy Vùng 3 Sông Ngòi của Hải Quân bên phải và xa hơn về bên trái là hãng giấy Cogido.  Sau khi đổ dốc , người ta gặp ngã ba Vũng Tàu và nếu rẽ phải ở đó người ta sẽ ở trên quốc lộ  15 dẫn đi Long Thành, Bà Rịa và Vũng Tàu.

Nếu đi lên Biên Hòa bằng quốc lộ 1, người ta qua cây cầu sât lâu đời nhất là cầu Gành mà từ đó người ta nhìn thấy cù lao Phố phia dưới. Sàn cầu lót ván nên khi xe cộ chạy qua người ta nghe rầm rầm nhất là nếu đó là xe lửa.

Cầu Hóa An được xây dựng sau cùng khi có xa lộ vòng đai Đại Hàn nên mới có thêm tên là cầu Mới.

“Ba năm trấn thủ lưu đồn

Ngày thì canh điếm, tối dồn việc quan”

 

Tôi chỉ làm “lính thú” hai năm ở cầu Đồng Nai (1972-1973)  nhưng có nhiều kỷ niệm gắn bó với cây cầu chiến lược này. Những đêm đi đốc canh cho tôi thấy sự chễnh mãng, thiếu cảnh giác của lính tráng mình, nếu địch quân biết sơ hở này thì cây cầu này đã bị đánh sập dễ dàng. Ban ngày tôi thường bắt lính dùng ca nô chở tôi đi quan sát quanh trên sông vùng gần cầu hay đi vào xã Long Bình bên phải cầu để dò la tình hình an ninh. Tôi theo dõi nhứng xuồng rà tôm gần cầu đáng nghi là của những tên đặc công thám sát tình trạng bố phòng của cầu. Tôi cũng biết những chủ lò gạch trong xã là những thành phần “hai mang”. Ban ngày họ làm ăn có vẻ lương thiện nhưng ban đêm hoạt động tiếp tế cho địch quân, tuy nhiên tôi chưa có bằng chứng để bắt giữ họ.

Thỉnh thoảng tôi dẫn một trung đội lính theo xe đi hộ tống các đoàn quân xa đi ngang lãnh thổ tiểu khu Biên Hòa đến ngã ba Dầu Giây hay Phú Mỹ, hoặc chở tân binh đi thụ huấn quân trường Vạn Kiếp ở Bà Rịa hoặc đi lãnh đạn pháo binh ở căn cứ Long Bình hay thành Tuy Hạ hoặc đi tiếp tế cho chi khu Tân Uyên. 

Lúc rãnh rỗi, tôi cùng các sĩ quan chung đơn vị đánh bi da, uống bia ở câu lạc bộ đại đội sát bờ sông hay sang nhậu nhẹt giao hữu với các sĩ quan ở hai đại đội bạn giữ hai cây cầu kia.

Mùa thi Tú Tài hay vào lớp 6 Ngô Quyền tôi được cắt cử dẫn lính giữ an ninh trường thi. Những âm mưu quăng bài giải vào phòng thi bị tôi bẻ gãy.

Trong hai năm tôi ở cầu Đồng Nai không xảy ra một vụ tấn công nào của VC, trừ một tai nạn lựu đạn làm một lính gác tử thương và một lính khác bị nát đôi chân.

Đầu năm 1973, sau hiệp định Ba Lê, với trách nhiệm là một đại đội phó chính trị tôi được đại úy đại đội trưởng giao công tác phân tích bản văn hiệp định cho binh sĩ trong đại đội am hiểu và truyền xuống cho họ biết nhiệm vụ một người lính trong tình hình mới. Và để cho tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ một cán bộ chiến tranh chính trị của đơn vị, tiểu khu Biên Hòa cử tôi đi học một khóa học ở trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt. Nhưng khóa học chưa khai giảng thì tôi nhận được sự vu lệnh biệt phái trở về Bộ Giáo Dục và tôi trở lại trường Ngô Quyền dạy học.

Tuy thời gian mặc áo lính ở Biên Hòa giữa mùa chinh chiến, ngắn ngũi và không phải xông pha trong lằn tên mũi đạn như lúc ở sư đoàn 9 bộ binh miền tây những năm 68-69, nhưng tôi cũng không thẹn lòng  khi đã làm tròn trách nhiệm của một người lính ở mặt trận miền Đông.

Giờ đây, mỗi khi lên Biên Hòa họp mặt cùng các em cựu học sinh Ngô Quyền, lúc đi ngang qua các cây cầu này, những kỷ niệm xưa vùng sống lại trong lòng tôi.  Những chiến hữu từng sát cánh với tôi trong nhiệm vụ giữ cho cây cầu Đồng Nai đứng vững ở Biên Hòa thời chinh chiến như : đại úy Nhuận, trung úy Phong, trung úy Hoàng, thiếu úy Phước, thiếu úy Tuấn, thiếu úy Ngọc, thượng sĩ Lộc, trung sĩ Thêm, hạ sĩ Lý… và còn nhiều nữa mà với thời gian tôi không còn nhớ tên. Giờ đây, ai còn ai mất, ai ở đâu tôi không rõ.

Khi tôi đi tù cải tạo về, tôi có lên nhà đại úy Nhuận ở xã Long Bình thăm nhưng chỉ gặp vợ của ông ấy. Tuy nhiên tôi cũng vui khi vợ ông cho biết ông đã được thả về. Ít lâu sau. Ông có xuống Sài Gòn thăm tôi. Sau đó tôi vượt biên và tin rằng gia đình ông đã sang Mỹ theo diện HO.

Trung úy Phong sau đổi về phòng 3 tiểu khu, lên đại úy. Sau 75, tôi nghe nói anh theo gia đình bên vợ di tản qua Thụy Sĩ.

Trung úy Hoàng về sau qua không quân nhưng không được đi học ở Mỹ vì lý lịch có cha đi tập kết ra Bắc. Sau 75, Hoàng có đến nhà thăm tôi và cho biết đang làm việc trong ngành điện ảnh của chế độ mới. Tôi không rõ anh có bị đi tù cải tạo hay không.

Có lần về quê ở Bình Dương  năm 1975 tôi gặp trung sĩ Thêm, người gốc Miên đang làm phu khuân vác.

Một hôm đang ở Canada, hạ sĩ Lý gọi cho tôi nói nhờ website của hôi Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa mà biết số điện thoại của tôi. Anh cho biết hiện đang bị những bệnh của tuổi già. Tôi thầm cầu mong anh vẫn an khang.

Ôi “một thời chinh chiến điêu linh”! Tỉnh Biên Hòa của chúng ta và  những cây cầu thân yêu từng đứng hiên ngang trong phong ba, bão táp dù trải qua bao đau khổ nhục nhằn . Nhất là tình người Biên Hòa vẫn còn đó dù ở trong nước hay hải ngoại.

 Đầu thu năm 2016
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28483)
Dê ở đây không phải là tính lăng nhăng “dê xồm” hay “dê cụ” của mấy ông, và cũng của mấy bà nữa, mà thật sự là một con dê. Nó từ đâu đến, không ai biết, chỉ biết ông Tám nhờ nuôi nó mà được thành danh là ông Tám Dê.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28213)
Ôi cái tâm thức như khỉ vượn suốt cả năm nay chạy đuổi theo những hình bóng phù du của cuộc mưu sinh, không bao giờ biết đến “sự dừng lại” để ngắm và quan sát nên nào có hay rằng mùa Xuân đã đến “Như Vậy”:
13 Tháng Hai 2015(Xem: 31457)
*Xin bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh và thưởng thức ĐI TÌM MÙA XUÂN - Nhạc NGÔ CÀN CHIẾU - DIỆU HIỀN trình bày
13 Tháng Hai 2015(Xem: 26878)
Tôi đã làm một video ngắn. Hiện diện trong này là những gương mặt thân quen của người Biên Hòa. Là những cựu học sinh Ngô Quyền và những cây viết quen thuộc đã góp mặt...
07 Tháng Hai 2015(Xem: 25365)
Giờ đây được sống nơi xứ người, với những xa lộ thẳng hàng với những đoàn xe nối dài những đêm không ngủ. Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
30 Tháng Giêng 2015(Xem: 28695)
Xuân và Tết lại về một lần nữa với mọi người trên quê hương thứ hai này. Bây giờ dù ăn Tết và đón Xuân không thiếu một thứ gì nhưng sao Dung vẫn không bao giờ quên được buổi hội chợ Tết đầu tiên đơn sơ cùng miếng bánh chưng ngọt ngào.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 25468)
Ngày họp mặt AHBH năm nay tôi vui lắm. Quà cáp đem về là những lời khích lệ chân tình của Thầy, Cô, các anh, chị và tất cả bạn bè. Tôi không phải là nhà văn. Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 28062)
Một mùa Xuân nữa lại trở về trên quê hương. Không biết cây mai vàng trước nhà có nở hoa kịp vào dịp Tết để được chị cắt một cành mai đẹp nhất, trân trọng cắm vào bình hoa trên tủ thờ? Đó là nơi trang nghiêm giữa nhà, có hình của ông bà và cha mẹ, ..
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 22868)
Tôi thèm khát biết bao nhiêu cái màu xanh trên bầu trời bên kia song sắt. Tôi sẽ nhảy cỡn lên, sẽ đi bằng những sải chân dài, sẽ chạy thật nhanh ra khỏi cánh cửa kia, sẽ bay lên những vòm cây, sẽ đậu trên mui chất đầy đồ đạc của chiếc xe đò ọc ạch chạy trên quốc lộ bốn...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 27001)
Phần người viết nhìn bức hình cũ kỹ đã gần nửa thế kỷ với tâm trạng đầy... xúc động. Bởi vì đúng như ông bà mình thường nói rằng nghe cả hàng ngàn lời nói đọc cả hàng vạn chữ viết mô tả cũng không sao bằng...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 24995)
Tôi đọc nhẩm lại đoạn thơ của Vượng. Anh tiên tri đó chăng ? Chiều nay nắng nhạt, đường phố hiu hắt buồn tênh. Thềm đất đỏ con dốc kia đã khiến tôi nhớ về anh khôn cùng. Mông mênh. Vượng ơi !
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 33729)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 21423)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 18878)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 21071)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 26475)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26064)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27543)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32237)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24062)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.