Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - ĐI CHƠI TẾT

27 Tháng Giêng 20174:27 SA(Xem: 17579)
Bùi TuyếtMai - ĐI CHƠI TẾT

Đi Chơi Tết

 

Cho-hoa-Tet-

 

Màu sắc của tết rực sáng trên liếp vạn thọ trổ đầy bông vàng hơn cả nắng. Cây mai trồng đã bao năm rồi, mà vẫn chỉ cao bằng cánh tay tôi giơ ngang (có phải giống như tôi, có một đứa trẻ dấu mình vùng vằng không chịu lớn) đượm xanh biếc những nụ non.

 

Tôi biết mà, ngày mồng một năm nay, tôi sẽ thức giấc với nỗi nhớ mênh mông, nhớ nhà, nhớ ba nhớ má, nhớ anh chị em mình, nhớ câu chuyện chị 6 tôi kể rằng, tại tôi mà má la chị một trận, chỉ vì được chị dắt đi cắt tóc, khi về soi gương, sao tôi thấy mình ... vẫn xấu! 

 

Và vậy là tôi khóc ĩ ôi hoài không nín, kể tới đó thôi được rồi, chị 6 tôi lại còn buông thêm câu kết, "mà hồi nhỏ nó xấu ơi là xấu"  đã vậy, chữ xấu của chị dành cho tôi kéo dài tới mũi cà mau ... (tự giật mình, trời, vậy mà hồi đó đòi cắt tóc xong phải đẹp, là sao hở trời!) 

 

Và nhớ, mà tôi như thấy nhà ba má giờ trống trải quạnh hiu biết mấy, chỉ còn có Út, Thảo ra vào cặm cụi sắp đặt cho ba má được ấm cúng hơn trong mấy ngày rày... tự dưng tôi nhớ xa xăm lời má, "tui chỉ có một khúc ruột thôi, tui xẻ ra làm năm làm bảy..."  mới nghĩ chỉ mấy lời thôi của má, tôi nghe lòng mình nghẹn ngào ... có một khúc ruột của ba má vừa mới đây thôi, bứt mình... rơi... bứt ra, buông xuống, là tan vỡ, là chia lìa, mà có chia lìa nào không đau?

 

Rồi tôi sẽ hé cửa nhìn ra sân vườn, xem mấy nụ mai có nở hết hay chưa, ngắm đọc mấy dây liễn với những lời tốt đẹp tự chọn lựa mua về, treo lủng lẳng trên nhành mai chưng trong nhà, như tự chúc cho mình... rồi vội vàng đến sở, nếu là ngày vẫn phải đi làm.

 

Đó là tết của tôi, năm nào cũng vậy!

Năm nay, có khác chăng là tâm hồn tôi còn ướt sũng, bởi khúc ruột kia của ba má tôi, của tôi, vừa rụng mất rồi!

 

Tôi luôn có cảm giác lãng đãng vào những ngày cuối năm, tôi nhớ nắng trải vàng trên phố xá thênh thang ngày đầu năm mới, những con đường vắng êm, nhưng còn in dấu trên đó biết bao hân hoan của những bàn chân vui bước trở về nhà sau khi đi hái lộc nửa đêm, với niềm tin rồi lời nguyện cầu tốt đẹp sẽ được chứng giám của đất trời.

 

Màu sắc, vị tết ướp ủ vây tràn quanh tôi, nắng trên cao trong khe, gió hanh hanh, đẹp dịu dàng...

Hé cửa, chưa dợm bước chân nào, đã thấy người xe rộn rịp, bông hoa ơi là nhiều mọc tràn ven lề đường, xe bán bóng bay phần phật sắc màu, tiếng hát phát ra từ chiếc cassette gắn sau chiếc xe kẹo kéo đang thiết tha  "... đồn anh đóng ven rừng mai, nếu mai không nở, anh đâu biết xuân về hay chưa ...", đứa con trai hí hởn khuỳnh chưn ngồi quay ngược lại yên sau, hai tay ôm hai giõ bông cúc mâm xôi, miệng cười toe toét, tiếng réo gọi í ới của những người bán hàng qua lại giữa đám dưa bóng mẫy thẳm xanh.

 

Màu sắc tết ủ đầy đây đó, trong từng con mắt ngó trên ngó dưới, ước xem cành vầy, nụ mai vậy, có nở kịp tết không, trong từng lời tốt đẹp dành chúc cho nhau, treo đầy ở gian hàng bán thiệp, trong những phong bao lì xì đỏ thắm in đủ hình bông hoa bên ngoài... Màu tết, mùi tết còn ủ kín trong từng dây pháo kia, đợi đến giao thừa mới vui nổ tưng bừng trong từng sân nhà, và tôi (con nhỏ xấu ơi là xấu của chị 6) sáng mồng một ra, có khi mừng húm khi nhìn thấy những viên pháo lép còn sót lại đêm rồi.

 

Trong không gian tỏa đầy màu sắc đó, có một khoảng, sắc tết phết lên một gam trầm, là những ánh mắt đã mờ sương khói, đôi vai oằn xuống vì những tháng ngày đội nắng chở mưa, tấm lưng còng nhẫn nại sau gánh hàng lọ mọ từ lúc tinh mơ, rồi quầy quả để cho kịp được một chỗ ngồi bán tết. Cũng hoa cũng trái sắp gọn ghẽ bên trong, nhưng không hề trau chuốt, hoa trái còn nguyên vẽ đơn sơ từ một khoảnh đất nhỏ nào đó trong sân nhà, y như vậy, dáng ngồi bệt trên đôi dép nhựa đã mòn phai kia chân chất như củ khoai củ sắn, thời gian chứa đầy trong đôi mắt ướt mờ đục, ngước theo như hỏi xa xăm, người thì đông quá, mà sao họ chỉ lướt qua không vậy cà... 

 

Quạnh quẽ mưu sinh giữa chợ đời đông vui nhộn nhịp, và dù thế gian rộng lớn bao la biết mấy, nhưng dấu đi đâu cho được màu sắc trầm buồn này, dạ thoáng chốc xốn xang, tuổi già sao vẫn nhọc nhằn đến vậy!

 

Tết về, trong đầu vang vang những lời hát xưa lơ xưa lắc, nghe hoài nghe hủy cả trăm lần từ hồi còn nhỏ tới giờ... có cất thành lời đâu, thầm thôi, vậy mà vẫn làm tôi muốn ứa nước mắt, ngày xưa coi thường quá trời, giờ chỉ mới nghe khúc dạo đàn thôi là lòng muốn liêu xiêu mụ mị rồi, mà không hiểu ra bởi cái gì, nhớ thấy trời thấy đất những ngày tết năm nảo năm nao, cố mấy diễn tả cũng không xong, dù cố gom bao nhiêu chữ nghĩa, cũng không... 

 

Đó, ký ức ấu thơ vào những ngày giáp tết. Tôi vui hay buồn quá, mà đứng ngẫn ngơ không bước thêm vào, đi cho hết, gặp cho tận những ngày tươi đẹp cũ, thôi thôi, tôi lại muốn chảy nước mắt rồi ...

 

Khép cửa, nhẹ êm, vì sợ đóng sập vội vàng, hoài niệm đau, lòng tôi cũng đau.

 

Tết xưa xa ngái. Ký ức ở trong tôi nên chỉ là gang tấc, mà cớ gì tôi cứ mãi miết vòng vèo, lan man nhặt từng bước chậm ...  

Có gì đâu, ngày còn thơ ... tôi đi chơi tết chút mà! 

 

Bùi TuyếtMai

 

13 Tháng Hai 2015(Xem: 28659)
Dê ở đây không phải là tính lăng nhăng “dê xồm” hay “dê cụ” của mấy ông, và cũng của mấy bà nữa, mà thật sự là một con dê. Nó từ đâu đến, không ai biết, chỉ biết ông Tám nhờ nuôi nó mà được thành danh là ông Tám Dê.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28352)
Ôi cái tâm thức như khỉ vượn suốt cả năm nay chạy đuổi theo những hình bóng phù du của cuộc mưu sinh, không bao giờ biết đến “sự dừng lại” để ngắm và quan sát nên nào có hay rằng mùa Xuân đã đến “Như Vậy”:
13 Tháng Hai 2015(Xem: 31607)
*Xin bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh và thưởng thức ĐI TÌM MÙA XUÂN - Nhạc NGÔ CÀN CHIẾU - DIỆU HIỀN trình bày
13 Tháng Hai 2015(Xem: 27001)
Tôi đã làm một video ngắn. Hiện diện trong này là những gương mặt thân quen của người Biên Hòa. Là những cựu học sinh Ngô Quyền và những cây viết quen thuộc đã góp mặt...
07 Tháng Hai 2015(Xem: 25469)
Giờ đây được sống nơi xứ người, với những xa lộ thẳng hàng với những đoàn xe nối dài những đêm không ngủ. Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
30 Tháng Giêng 2015(Xem: 28848)
Xuân và Tết lại về một lần nữa với mọi người trên quê hương thứ hai này. Bây giờ dù ăn Tết và đón Xuân không thiếu một thứ gì nhưng sao Dung vẫn không bao giờ quên được buổi hội chợ Tết đầu tiên đơn sơ cùng miếng bánh chưng ngọt ngào.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 25611)
Ngày họp mặt AHBH năm nay tôi vui lắm. Quà cáp đem về là những lời khích lệ chân tình của Thầy, Cô, các anh, chị và tất cả bạn bè. Tôi không phải là nhà văn. Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 28207)
Một mùa Xuân nữa lại trở về trên quê hương. Không biết cây mai vàng trước nhà có nở hoa kịp vào dịp Tết để được chị cắt một cành mai đẹp nhất, trân trọng cắm vào bình hoa trên tủ thờ? Đó là nơi trang nghiêm giữa nhà, có hình của ông bà và cha mẹ, ..
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 23012)
Tôi thèm khát biết bao nhiêu cái màu xanh trên bầu trời bên kia song sắt. Tôi sẽ nhảy cỡn lên, sẽ đi bằng những sải chân dài, sẽ chạy thật nhanh ra khỏi cánh cửa kia, sẽ bay lên những vòm cây, sẽ đậu trên mui chất đầy đồ đạc của chiếc xe đò ọc ạch chạy trên quốc lộ bốn...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 27134)
Phần người viết nhìn bức hình cũ kỹ đã gần nửa thế kỷ với tâm trạng đầy... xúc động. Bởi vì đúng như ông bà mình thường nói rằng nghe cả hàng ngàn lời nói đọc cả hàng vạn chữ viết mô tả cũng không sao bằng...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 25143)
Tôi đọc nhẩm lại đoạn thơ của Vượng. Anh tiên tri đó chăng ? Chiều nay nắng nhạt, đường phố hiu hắt buồn tênh. Thềm đất đỏ con dốc kia đã khiến tôi nhớ về anh khôn cùng. Mông mênh. Vượng ơi !
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 33814)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 21489)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 18993)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 21140)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 26602)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26167)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27642)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32337)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24124)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.