Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Người Xứ Bưởi - Olympic Rio 2016: Tại sao Trung Cộng bị thảm bại đoạt ít huy chương vàng?

28 Tháng Tám 20161:31 SA(Xem: 17883)
Người Xứ Bưởi - Olympic Rio 2016: Tại sao Trung Cộng bị thảm bại đoạt ít huy chương vàng?

   Biên Khảo

Người Xứ Bưởi

 

Olympic Rio 2016:

Tại sao Trung Cộng bị thảm bại đoạt ít huy chương vàng?

NQ3-Logo2-Olympic

Cuối tuần rồi, sau 16 ngày tranh tài với trên 11 ngàn lực sĩ đến từ 206 quốc gia, Thế Vận Hội 2016 kỳ thứ 31 tại Ba Tây (Brazil) đã chính thức chấm dứt. Về diễn tiến thể thao đặc biệt năm nay này đã được giới truyền thông báo chí khắp nơi trên thế giới đã tốn công vô cùng để tường thuật cũng như bình luận. Chê trách chỉ trích cũng nhiều mà ca ngợi cũng không ít.

1) Chỉ trích những gì ?

Phần lớn là từ phía giới lực sĩ tham dự khi so sánh với Thế Vận Hội 2012 kỳ thứ 30 tại Anh Quốc. Chẳng hạn phẩm chất xấu của hạ tầng cơ sở về giao thông, di chuyển, cư ngụ, ăn uống, vệ sinh, an ninh ... còn nhiều luộm thuộm lắm. Khán giả bản xứ thì quá ít rất nhiều lần vắng hoe cả trên nửa hội trường khiến làm mất vui. Đã vậy khán giả còn tỏ ra bất công ủng hộ phe mình quá độ, không cư xử công bằng trong tinh thần thể thao thượng võ. Tốn kém tổ chức quá nhiều đè nặng sức chịu đựng quá mức của dân chúng và tạo cơ hội cho giới tài phiệt đạt kỹ lục về lợi nhuận.

2) Tại sao được ca ngợi ?

Trái lại về phía Ban Tổ Chức qua sự phát biểu của Tiến sĩ Thomas Bach với tư cách Chủ tịch Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) cho rằng:

"Đây là một Thế Vận Hội tuyệt vời ở một thành phố tuyệt diệu. Trong 16 ngày qua đã biểu dương một nước Ba Tây đoàn kết với sức sống mạnh mẽ truyền hứng khởi cho toàn thế giới trong thời kỳ đầy khó khăn như hiện nay"

Khách quan mà nói Ba Tây đã thành công tổ chức được một Thế Vận Hội không bị khủng bố đẫm máu, không bị bịnh dịch Zika hoặc tai nạn nguy hiểm tập thể nào cả, mà trước đó đã có rất nhiều tiên đoán từng lo sợ. Đây có lẽ là điểm son lớn nhứt cho Ba Tây. Dĩ nhiên lần đầu tiên xứ này và vùng Nam Mỹ tổ chức thì không thể nào so sánh với Anh Quốc được - vốn đã nhiều lần được làm và đời sống giầu mạnh hơn nhiều -.

3) Phái đoàn quốc gia nào thành công nhứt ?

Tính tới thời điểm kết thúc thì Mỹ dẫn đầu với 46 huy chương vàng, kế tới Anh Quốc với 27 huy chương vàng và Trung Cộng đứng thứ ba với 26 huy chương vàng.

Tuy nhiên công tâm mà nói chính Anh Quốc được coi là quốc gia gặt hái thành công nhứt. Bởi lẽ tính theo tỷ lệ dân số cho 1 huy chương vàng thì Anh Quốc đứng đầu bảng với 65 triệu dân thì chỉ cần 2,4 triệu dân cho 1 huy chương vàng. Còn Mỹ thì cần 7 triệu và đứng chót Trung Cộng cần phải có 53 triệu dân mới lấy được 1 huy chương vàng. Tương tự nếu tính theo tỷ lệ sức mạnh kinh tế GDP cho một huy chương vàng thì Anh Quốc cũng dẫn đầu, kế tới Mỹ và sau chót là Trung Cộng.

4) Tại sao Trung Cộng có "Hội chứng huy chương vàng Olympic" ?

NQ-3-Olympic-Tra tan
Nơi đây là trung tâm đào tạo hay "lò tra tấn" các em nhỏ ? (xem Nguồn 3)

Trong dịp Olympic 2008 tại Bắc Kinh, Trong Cộng đã đoạt được 51 huy chương vàng (qua mặt Mỹ chỉ có 36 huy chương vàng). Sự kiện này gây kinh ngạc không ít cho dư luận. Thế nhưng từ trong nội bộ đã có những tiết lộ cho biết tại sao Trung Cộng lại thành công như vậy. Riêng tác giả Lưu Hiểu Ba đã cho biết một số bí mật qua bài viết "Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội chứng huy chương vàng Olympic" vào ngày 18 tháng 9 năm 2008 (xem phần Phụ đính 1 phía dưới).

Nên nhớ tác giả Lưu Hiểu Ba là một nhà tranh đấu nhân quyền nổi tiếng nhứt tại Trung Cộng và cũng vì thế ông bị cầm tù . Trước thành tích dũng cảm đó, ông đã được giải Nobel Hòa Bình cao quý vào năm 2010. Nhà cầm quyền Bắc Kinh  lo sợ & hèn nhát không dám cho đi lãnh giải và tiếp tục giam cầm cho đến nay (xem phần Nguồn 1 phía dưới).

Tác giả Lưu Hiểu Ba liệt kê ra 4 điểm sau:

a) Đoạt được càng nhiều huy chương vàng càng nhằm đánh bóng uy tín của nhà nước độc đảng.

b) Để đoạt được huy chương vàng các vận động viên Trung Quốc đã chấp nhận đánh mất phẩm giá và quyền riêng tư của mình

NQ-3-Olympic-Nuoc mat

Hình ảnh huấn luyên ở Thượng Hải và Bắc Kinh khiến dư luận kinh hoàng

c) Để đoạt được càng nhiều huy chương vàng phải huy động toàn bộ các hệ thống đảng, nhà nước, quân đội, nhân dân, thương mại, giáo dục vào cuộc

d) Đoạt được càng nhiều huy chương vàng càng tiếp sức cho những thế lực ngăn cản cải cách hệ thống chính trị lỗi thời tại Trung Quốc.

5) Tại sao Trung Cộng bị thảm bại tại Olympic Rio 2016 ?

Tại Rio, Trung Cộng thua xa Mỹ với tỷ số huy chương vàng 26/44 và mất ngôi vị vô địch thế giới. Đã thế lại còn thua Anh Quốc với dân số chỉ bằng 5% dân số Trung Cộng và sức mạnh kinh tế GDP chỉ bằng 20% Trung Cộng. Đây là một trong những thất bại thê thảm nhứt của Bắc Kinh về phương diện tuyên truyền đánh bóng tính cách ưu việt của chế độ độc tài hiện có. Kết quả thảm bại của Trung Cộng đã khiến có nhiều phân tích đưa ra.

Riêng bản thân người viết có dịp theo dỏi sự thực về thành công Olympic của Đông Đức trước đây và có một số nhân xét liên quan. Nên nhớ Đông Đức trước đây dân số chỉ 17 triệu người, nhưng đã từng đứng thứ nhì với 37 huy chương vàng tại Olympic Seoul 1988 (hơn cả Mỹ với 36 huy chương vàng và còn Tây Đức thua xa đứng hạng 5 chỉ đoạt 11 huy chương vàng).  Tại Olympic (mùa đông) Sarajevo 1984, Đông Đức vô địch thế giới với 9 huy chương vàng hơn  Liên Xô (6 huy chương), Mỹ (4 huy chương) và Tây Đức (2 huy chương).

Với mục tiêu tối hậu là dùng thành công về thể thao để chứng tỏ chế độ độc tài của mình vượt hơn các nước khác - nhứt là Tây Đức có dân số đông hơn gấp 4 lần -, Đông Đức đã "đầu tư" tập trung vào chính sách này. Cuối cùng Đông Đức đã thành công "rực rỡ": không những vượt hơn Tây Đức mà còn có lúc dẫn đầu thế giới. Chính vậy, khi Bức tường Berlin sụp đỗ năm1989, Đông Đức tan rã xin gia nhập vào Tây Đức vào năm 1990, thì Trung Cộng đón một số huấn luyện viên Đông Đức qua làm việc. Nhờ vậy Trung Cộng có được kiến thức "quý báu" của các "chuyên viên" Đông Đức nhằm đoạt các huy chương vàng tại các thế vận hội. Điển hình, Trung Cộng đứng thứ 3 đoạt 28 huy chương vàng tại Olympic Sydney 2000, rồi đứng thứ 2 đoạt 32 huy chương vàng tại Olympic  Athens 2004 và cuối cùng đã đứng đầu đoạt 51 huy chương vàng tại Olympic Bắc Kinh 2008. Nhưng bắt đầu từ đó Trung Cộng bị "tụt hậu" , đứng thứ nhì với 38 huy chương vàng tại Olympic London 2012 và lần này tại Rio chỉ đứng hạng 3 với 26 huy chương vàng.

Sự tụt dốc của Trung Cộng chỉ có thể giải thích 3 các lý do sau đây:

a) Phương pháp huấn luyện của chuyên viên Đông Đức đã lỗi thời rồi sau 25 năm. Khoa học càng ngày càng tiến bộ mà Trung Công chỉ biết ăn cắp copy nên không có sáng kiến gì theo kịp. Trong khi đó Anh Quốc với những sáng kiến huấn luyện thể thao mới mẽ đã qua mặt Trung Cộng.

b) Biện pháp tập trung bắt con nít hành hạ tập luyện ngày đêm và cô lập các lực sĩ với gia đình cả năm trời đã gây căm phẩn phản đối trong dư luận quần chúng. Không còn đam mê & lý tưởng để tập luyện nữa thì dù có cưỡng bách ngày đêm cũng chả đạt được hiệu quả mong muốn (xem Nguồn 3).

c) Quan trọng nhứt là phương pháp ma giáo áp dụng kích thích doping không còn dể dàng qua mặt kiểm soát như trước đây. Tại Olympic Sydney 2000 dư luận đã xầm xì khi thấy các nữ lực sĩ Trung Cộng có bắp thịt nổi "cuồn cuộn" như đàn ông - giống y chang như các nữ lực sĩ Đông Đức trước đây - . Để giải thích hiện tượng "lạ lùng" Bắc Kinh cho biết họ đã cho uống "máu con rùa". Thực tế sau này có phương pháp phân chất hữu hiệu hơn thì khám phá ra là Trung Cộng đã cho doping toàn diện các lực sĩ. Mới vừa qua Ủy ban Olympic Quốc tế (IOC) đã công bố kết quả khám nghiệm lại cho biết một số lực sĩ Trung Cộng đã doping trong Olympic Bắc Kinh 2008 - chậm trể sau 8 năm ! -  (xem Nguồn 4). Chính vì biết càng ngày càng kiểm soát chặt chẻ , nên Trung Cộng không dám tung hoành doping như trước kia và đã khiến số huy chương vàng từ 51 xuống kỳ này chỉ còn 26.

 

Kết luận

Những gì độc tài Đông Đức "thành công" thể thao để chứng tỏ "ưu việt" hơn dân chủ Tây Đức, thì Trung Cộng cũng đã có thói quen ăn cắp vặt copy lại . Thế nhưng sự thực từ từ phô bày ra, lần lượt các lực sĩ Đông Đức đã tự động tiết lộ những bí mật ma giáo này và lên tiếng chỉ trích chính sách thể thao dã man đã tàn phá sức khỏe của giới lực sĩ. Trong tương lai chuyện này rất có thể xảy ra tương tự tại Trung Cộng nếu tình hình thay đổi khiến dân chúng có cơ hội lên tiếng đòi hỏi sự thực.

Sau hết cho thấy mặc dù huênh hoang đã thắng Tây Đức về thể thao nhưng cuối cùng Đông Đức cũng phải xin gia nhập vào Tây Đức vì thấy chỉ trong chế độ tự do dân chủ con người mới thực sự được sống hạnh phúc.

Người Xứ Bưởi

    26/8/2016

 

Nguồn 1: Lưu Hiểu Ba

https://vi.m.wikipedia.org/wiki/L%C6%B0u_Hi%E1%BB%83u_Ba

 

Nguồn 2: Nước mắt trẻ em trong những "lò luyện huy chương vàng Olympic" của Trung Quốc

http://eva.vn/lam-me/nuoc-mat-tre-em-trong-nhung-lo-luyen-huy-chuong-vang-olympic-cua-trung-quoc-c10a276878.html

Nguồn 3: Trung Quốc - "nhà máy" sản xuất huy chương khổng lồ

http://www.ngo-quyen.org/p101a2190/nguoi-xu-buoi-tu-ngo-quyen-den-the-van-hoi-london-2012

 

Nguồn 4: Trung Quốc doping

http://www.swimvortex.com/fina-confirms-chinese-failed-doping-cases-after-whistleblower-report-in-times/

 

Phụ đính 1

http://baotreonline.com/dang-cong-san-trung-quoc-va-hoi-chung-huy-chuong-vang-olympic/

Đảng Cộng sản Trung Quốc và

Hội chứng huy chương vàng Olympic

 

Lưu Hiểu Ba

Dưới chế độ chuyên chế của Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo, Thế Vận hội Mùa hè 2008 ở Bắc Kinh đã trở thành công cụ chính trị quan trọng nhất để thao túng và khuếch trương tinh thần dân tộc. Lịch sử một trăm năm của Thế Vận Hội chưa bao giờ chứng kiến một sự đầu tư tài chính khổng lồ như thế từ ngân sách nhà nước và một làn sóng ái quốc hừng hực như thế. Thành công hay thất bại trong một cuộc thi đấu thể thao quốc tế trở thành biểu tượng cho chính trị và dân tộc ở Trung Quốc. Huy chương vàng Olympic nuôi dưỡng những hoang tưởng cuồng nhiệt về một dân tộc vĩ đại, nuôi dưỡng cái mặc cảm thừa kế từ thời Mao Trạch Đông rằng chúng ta phải vượt mặt mọi quốc gia trên hoàn cầu.

Nỗi ám ảnh huy chương vàng của chính quyền và các nhà ái quốc đã mang những biểu hiện bệnh lý, nó rất gần với cái khoái cảm kim tiền bệnh hoạn của giới nhà giàu mới nổi. Họ say sưa đếm tiền trong túi. Tiếng đồng tiền xủng xoảng là âm thanh tuyệt diệu nhất trần đời trong tai họ và vàng là sắc màu mỹ lệ nhất thế gian.

Tôi không biết các nước khác có mê mệt huy chương vàng như Trung Quốc không, nhưng tôi biết chắc chắn là không nước nào bằng mọi giá quyết tiến hành một cuộc “đại nhảy vọt huy chương” như nước ta. Gắn liền với những khoản đầu tư tài chính cực đại mà toàn dân phải gánh, chiến lược Olympic của chính quyền độc tài mà hạt nhân là ý chí giành bằng được huy chương vàng quả thật đã liên tục nâng cao thành tích huy chương của chúng ta. Năm 1996 tại Atlanta Trung Quốc đứng thứ tư, năm 2000 tại Sydney đứng thứ ba, năm 2004 tại Athens đứng thứ nhì và cuối cùng, năm nay, tại sân nhà, đứng đầu bảng. Chỉ Trung Quốc mới có thể biến cả quốc gia thành một đền thờ huy chương vàng như thế. Mỗi huy chương giành được đều khiến cả dân tộc phát cuồng, như thể Trung Quốc sắp vượt qua Hoa Kỳ về mọi phương diện và chuẩn bị thành siêu cường số một. Toàn bộ nền thể thao Trung Quốc đã nhiễm virus thần tượng huy chương vàng, nó tuyệt đối lệ thuộc vào thành tích huy chương và coi đó là động cơ duy nhất. Hội chứng huy chương vàng đáng ngờ này trước hết kéo theo bốn mối nguy sau đây.

NQ-3-Olympic-HuongDiemMai

Khiếp đảm: Hướng Diễm Mai, vô địch cử tạ hạng cân 69kg tại Rio tháng Tám 2016

1. Thế Vận Hội Bắc Kinh hoàn toàn là một chương trình nhằm đánh bóng uy tín của nhà nước độc đảng. Vì uy tín của đảng, trong vòng bảy năm chuẩn bị, chính quyền đã để dự án này ngốn những nguồn tài nguyên lớn nhất và màu mỡ nhất, khiến dân chúng không còn được bất kỳ một khoản đầu tư nào cho thể thao quốc dân. Các vận động viên Olympic được nâng lên hàng tối thượng, hưởng tất cả ưu đãi từ vật chất đến danh tiếng, trong khi đám đông các vận động viên không lọt vào giới tinh tuyển này chịu cảnh khốn khó ở cả hai phương diện đó. Nghịch cảnh này hoàn toàn tương thích với cái nghịch cảnh sinh ra từ sự thờ phụng tăng trưởng kinh tế bằng mọi giá, biến Trung Quốc thành thiên đường cho tầng lớp tinh hoa đặc quyền và địa ngục cho đám dân đen ngoài vòng quyền và lực.

Tổng số vốn đầu tư cho Thế Vận Hội Bắc Kinh là 43 tỉ USD (con số do Chủ tịch Ủy ban Tổ chức Olympic tiết lộ là 70 tỉ USD), gấp 4 lần ngân sách cho toàn bộ hệ thống y tế năm 2007 và gấp ba lần ngân sách giáo dục. Không phải riêng các nước thế giới thứ ba mà cả các quốc gia cường thịnh cũng không dám vung tay xa xỉ đến thế. Chỉ một chính quyền độc tài, bất chấp mọi quyền lợi và nhu cầu của dân chúng, mới có thể cho phép mình độc đoán xổ tiền cho cuộc đua của quyền lực rồi thản nhiên gửi hóa đơn cho dân chúng như vậy.

2. Để giành ngôi đầu bảng, các vận động viên Trung Quốc đã chấp nhận đánh mất phẩm giá và quyền riêng tư của mình. Họ được tuyển vào các lò luyện của nhà nước từ lúc còn ở tuổi mẫu giáo, tuân thủ những chế độ huấn luyện khổ ải và dinh dưỡng hà khắc, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài không khác gì trong trại lính, từ bỏ không chỉ các quyền tự do mà cả các quan hệ cá nhân. Tiển Đông Muội, vô địch Judo, người duy nhất trong đội tuyển Olympic là mẹ, không được phép gặp con suốt 18 tháng tập huấn trước ngày khai mạc. Tào Lỗi, vô địch cử tạ, bị ém tin thân mẫu qua đời, đám tang không được dự. Phụng sự dân tộc, họ trả giá bằng những hậu quả khủng khiếp về sức khỏe. Chẳng hạn, được tuyển khi còn quá nhỏ, võng mạc của các mầm non nhảy cầu chưa đủ ổn định nên dễ tổn thương trong nước. Quách Tinh Tinh, vô địch nhảy cầu, mắt đã hỏng tới mức có nguy cơ mù hẳn. Báo cáo sức khỏe của đội tuyển quốc gia môn nhảy cầu cho biết 26 trong số 184 vận động viên đã bị bong võng mạc.

3. Thành tích huy chương vàng của Trung Quốc biểu dương “sức mạnh toàn năng” của nhà nước độc đảng, vì thế nó trở thành sứ mệnh chính trị lớn lao nhất, huy động toàn bộ các hệ thống đảng, nhà nước, quân đội, nhân dân, thương mại, giáo dục vào cuộc. Số nhân lực tham gia xây dựng các nhà thi đấu và cơ sở hạ tầng, số lao động, tình nguyện viên và nhân viên an ninh, tất cả không chỉ bỏ xa mọi Thế Vận Hội trong lịch sử, mà để bảo đảm rằng đội ngũ khổng lồ đó là những thành phần chính trị đáng tin cậy, họ còn phải trải qua vô số những đợt tuyển chọn, sát hạch và tập huấn. Nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là nở một nụ cười thường trực và rè rè lượn quanh khách và phóng viên nước ngoài để sẵn sàng cung ứng một dịch vụ tối hảo. Vì “sức mạnh toàn năng” của nhà nước đảng trị, người ta trắng trợn lừa dối, từ giọng hát nhép của một cô bé và 29 dấu chân giả trong màn bắn pháo hoa ở lễ khai mạc đến tuổi khai gian của các vận động viên và nụ cười giả của các tình nguyện viên. Mọi bất đồng đều bị triệt tiêu, từ lệnh “Cấm phê phán” đối với truyền thông trong nước đến phương châm “Chỉ được phép ca ngợi” đối với truyền thông quốc tế, từ việc trục xuất những người nước ngoài biểu tình đến sự im lìm trong khu vực chính thức cho phép biểu tình tại ba công viên. Chính sách “sức mạnh toàn năng” đã trưng bày trước thế giới những sân vận động và cơ sở hạ tầng hạng nhất, một công tác tổ chức mẫu mực và hậu cần xuất sắc, một Bắc Kinh như pháo đài tuyệt đối an toàn. Song đằng sau cái chứng chỉ hảo hạng đó, mặt trái của những tấm huy chương vàng, là tương lai đen tối của nhân quyền và cơn ác mộng hiện thực của người dân Trung Quốc.

4. Cuối cùng, tổn thất nghiêm trọng nhất từ thành tích huy chương vàng là nó tiếp sức cho những thế lực ngăn cản cải cách hệ thống chính trị lỗi thời tại Trung Quốc. Chính quyền cộng sản thì đắc thắng thấy chính sách quản lý thể thao quốc gia theo mô hình tập quyền của mình thành công rực rỡ. Đồng bào tôi thì lịm đi trong ảo tưởng rằng thành tích đó đã đủ chứng tỏ vị trí số một của Trung Quốc trên thế giới.

Và từ đó, rút cuộc họ đặt niềm tin vào tính hiệu quả của chính quyền cộng sản. Trương Nghệ Mưu, tổng đạo diễn lễ khai mạc Olympic, đã trả lời phỏng vấn như sau: “Chỉ có Trung Quốc và Bắc Triều Tiên là đủ khả năng tổ chức một lễ khai mạc xa hoa tráng lệ nhường ấy, hoàn hảo đến từng chi tiết và kết thành một tổng thể, huy động được chừng ấy nguồn nhân lực, vật chất và tài chính.” Trong một cuộc họp báo, ông Ngụy Kỉ Trung, cố vấn Ủy ban Tổ chức Olympic Bắc Kinh còn tự hào phát biểu rằng thành tích thể thao từng một thời rực rỡ của Liên Xô đã tan theo sự sụp đổ của đế chế Sô-viết, điều đó càng chứng tỏ mô hình tập quyền của Trung Quốc là chìa khóa của thành công.

Thời Chiến tranh Lạnh, Liên Xô đã nhiều lần vô địch cả về huy chương vàng lẫn tổng số huy chương Olympic. Tại Thế Vận Hội năm 1988 ở Seoul, 55 huy chương vàng và tổng cộng 132 huy chương đã về tay các vận động viên Sô-viết, kỷ lục cho đến nay chưa quốc gia nào vượt qua. Cộng hòa Dân chủ Đức trước đây cũng là một cường quốc thể thao, chiếm vị trí á quân trong các Thế Vận Hội tại Montreal, Moskva và Seoul. Song những chiến công kỳ vĩ đó của mô hình tập quyền đã không ngăn nổi toàn bộ đế chế Sô-viết sụp đổ tan tành.

Đi kèm với thương mại hóa và chủ nghĩa dân tộc trong thể thao ngày nay, huy chương vàng chắc chắn không thể là biểu hiện cho tinh thần thể thao chân chính của một dân tộc và lại càng không đại diện cho sức mạnh thực sự và trình độ văn minh của một quốc gia. Chủ nghĩa dân tộc huy chương vàng còn gây nhiều tổn thất cho thể thao hơn cả sự thương mại hóa thể thao, nhất là khi các nhà nước độc tài đăng cai tổ chức những sự kiện thể thao quốc tế. Hệ thống quản lý thể thao tập quyền của nhà nước có thể biến các quốc gia đó thành các cường quốc huy chương vàng, song nó không thể nâng trình độ văn minh của một dân tộc. Trái lại, nó tác hại sâu sắc đến dân trí. Thể thao trở thành công cụ bắt buộc trong hệ thống tuyên truyền cho các nhà độc tài. Tinh thần thể thao bị giản lược vào tính hữu ích cho chủ nghĩa dân tộc. Ánh vàng của huy chương chỉ thuần túy là để chính quyền lấp lánh và kích thích một hình dung đầy hạn hẹp về tinh thần ái quốc.

Nếu các nhà quản lý và nhân dân Trung Quốc tiếp tục đắm mình trong hào quang huy chương vàng và mô hình lò luyện trong tay nhà nước, nền thể thao Trung Quốc sẽ vững bước đi tiếp con đường vừa chính trị hóa vừa hoang đàng, tất yếu dẫn đến tệ mù quáng sùng bái huy chương vàng. Đất nước huy chương vàng vĩ đại của chúng ta sẽ chẳng bao giờ lớn thành một quốc gia văn minh.

Lưu Hiểu Ba

Bắc Kinh, 18 tháng Chín 2008

Phạm Thị Hoài  / dịch

August 19, 2016

Nguồn: Bản gốc đăng trong nguyệt san Cheng Ming Monthly, Hongkong tháng Chín 2008. Bản lược dịch tiếng Việt dựa trên bản tiếng Đức, in trong tuyển tập Ich habe keine Feinde, ich kenne keinen Hass, Fischer, Frankfurt am Main, tr. 172-184.

 

24 Tháng Giêng 2015(Xem: 24581)
Tôi đọc nhẩm lại đoạn thơ của Vượng. Anh tiên tri đó chăng ? Chiều nay nắng nhạt, đường phố hiu hắt buồn tênh. Thềm đất đỏ con dốc kia đã khiến tôi nhớ về anh khôn cùng. Mông mênh. Vượng ơi !
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 33228)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 20972)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 18459)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 20677)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 25923)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 25409)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27100)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 31686)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 23489)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24693)
Giọng anh khàn và đục, anh không phải là ca sĩ nhà nghề, nhưng tiếng hát của anh diễn tả ngôn ngữ âm nhạc của chính anh viết ra có một sức thuyết phục kỳ diệu.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 27605)
những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học. Ước gì được sống lại thời thanh xuân của tuổi học trò…Gần năm mươi năm rồi sao
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 27499)
Mong các bạn cũng như tôi vui trong mỗi ngày niềm vui tự tại. Chúc các bạn luôn đạt được mọi điều mơ ước trong năm mới.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 27965)
chúng ta đã đến với nhau bằng những chân tình, nói tiếng "chia tay" nghe hơi buồn buồn nhưng sao chúng mình lại cười vui thoải mái
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 30776)
Họp mặt truyền thống lần thứ chín, gần một trăm cựu học sinh Ngô Quyền khóa mười lăm chuyển về địa điểm mới, khách sạn Hòa Bình trên đường Công Lý năm xưa.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 23989)
Mình đã đi bên nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường bóng mát ấy. Anh đã bỏ một ngày công tác nơi trại tạm cư. Trân đã nói dối ba má đến nhà một người bạn.
31 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 23434)
Cái tiểu sử của Mười Tân được thêu dệt bằng nhiều câu chuyện kể hơn là bằng chữ viết. Mười Tân trong thời kỳ cao điểm của cuộc chiến Việt Nam ...
26 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15936)
Anh ơi ! Có phải đời em là bất hạnh triền miên ? Có phải những niềm vui chỉ lan nhẹ vào đời em rồi vội vã nhường chỗ cho những biến cố đau buồn. Dành cho bác ba của con một vành khăn tang.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 26330)
Xin cám ơn đất nước Mỹ đã cho chúng tôi một cuộc sống an bình hạnh phúc như hôm nay. Cho chúng tôi hưởng được ngày lễ Giáng Sinh đầy ý nghĩa.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 28860)
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.