Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Ngọc Nguyễn - KÝ SỰ HỘI NGỘ NGÔ QUYỀN TOÀN THẾ GIỚI Kỳ III

24 Tháng Bảy 20167:46 CH(Xem: 19764)
Ngọc Nguyễn - KÝ SỰ HỘI NGỘ NGÔ QUYỀN TOÀN THẾ GIỚI Kỳ III
KÝ SỰ HỘI NGỘ NGÔ QUYỀN TOÀN THẾ GIỚI Kỳ III 
                                                                                                             Ngọc Nguyễn


Từ giã bạn bè trở về nhà sau mấy ngày tham dự Hội ngộ Ngô Quyền toàn thế giới kỳ III, tôi mang theo câu hát "Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau mãi nhớ phút giây này ...  " Âm vang của tiếng hát theo tôi từ ngày đầu hội ngộ 1/7 cho đến ngày hội ngộ cuối 9/7 ...


Ngày 1/7, tại "Căn nhà ngoại ô " số 1 , mới gặp nhau ngày đầu mà những tiếng nói cười, những lời ca tiếng hát đã làm rộn rã trái tim của đám học trò xưa giờ đã hai màu tóc. Và khi bạn Văn nghệ cất tiếng hát "Rồi mai đây khi mình xa nhau ...  " chỉ mới tập dợt thôi mà ai cũng bồi hồi , xao xuyến. Chúng tôi đến đây cũng dễ mừng sinh nhật Thầy Phạm Gia Hưng. Các anh, các chị từ các tiểu bang khác đã đến. Cùng lớp với chúng tôi có chị Đặng Thị Minh cùng phu quân đến từ Hawwaii, gặp Thầy tay bắt mặt mừng, bây giờ tôi mới biết Thầy là hàng xóm thân thiết của Anh Chị. Thầy rất vui , luôn tươi cười, đă vào tuổi 80 Thầy vẫn cầm máy quay đi tới đi lui thu hình, trò chuyện với học trò không mệt mỏi.

Chúng tôi vừa coi tập Văn nghệ vừa chờ Cô Trần Thị Nguyệt Thu và các bạn đến từ Pensylvannia. Chuyến bay đáp trễ , gần 10 giờ tối Cô mới đến nơi, mệt mỏi suốt cuộc hành trình bắt đầu từ 6 giờ sáng. Bạn Nguyễn Thị Bê kể trên máy bay cô nhắc lại kỷ niệm những năm dạy học dưới mái trường Ngô Quyền suốt mấy tiếng đồng hồ không chịu nghỉ ngơi, chắc là lòng Cô nôn nao lắm ... Vừa bước xuống xe, Cô ôm từng đứa học trò ngày xưa...  , cô nói rất nhỏ vào tai tôi "Vì thương các học trò của Cô nên Cô mới ráng đến đây. ", thật là cảm động phút đầu tiên Thầy trò gặp lại sau mày mười năm dài xa cách. Sau một hồi Hàn huyên tâm sự, đã đến lúc Anh Hạnh đưa Cô về nghỉ, chúng tôi còn nán lại chờ nghe xong bài hát cuối. Lúc ấy có bạn Bach Tuyết vui tính tình cờ nhìn ra khoảng sân phía trước, bất chợt cất tiếng cười rất là tinh nghịch rồi gọi các bạn bên cạnh " Ê tụi bây coi kìa, hai thầy cô vừa đi vừa nắm tay nhau. "Đúng là cái nghịch ngợm của" Nhất quỷ, Nhì ma, Thứ ba học trò ". Thế nhưng hình ảnh hai người đồng nghiệp cùng dạy dưới mái trường Ngô Quyền ngày nào tóc hãy còn xanh ... giờ đây tóc đã bạc màu, bước đi từng bước chậm rãi, cùng nhắc lại chuyện trường lớp ngày xưa, thật là biết bao xúc động, ngậm ngùi ...

Ngày 2/7, ngày Tiền Hôi Ngộ diễn ra trong một không gian rất thân tình. Không hình thức rườm rà, không nghi lễ trang trọng, không gian chật hẹp mà lòng chúng tôi mở rộng đến với Thầy Cô, bè bạn. Có những bạn không thể đến trong ngày đại hội thì hôm nay đã đến để thăm hỏi, trò chuyện, cười đùa sống lại những tháng ngày xưa cũ. Từ ngoài bước vào, tôi thấy bên góc trái các anh đang sôi nổi chuyện trò rất hào hứng, bên góc phải các chị tíu tít rủ nhau chụp hình lưu niệm ...

Khung cảnh sân trường Ngô Quyền ngày xưa bỗng hiện ra trong ký ức ... Ngay lúc này, Đặng Thuý Nga từ Pháp đã gọi về mong được trò chuyện với Cô, với các bạn, đáng tiếc là tôi đã bỏ lỡ cuộc gọi của người bạn thân thiết ngày xưa học chung lớp ... Khi bước vào bên trong tôi thấy các Thầy Cô và đông đúc học trò đã có mặt vừa thưởng thức các món ăn Viêt Nam như cháo cá, bánh hỏi thịt quay, bánh bột lọc, bánh ít . .. vừa coi Văn nghệ . Cô Ma Thị Ngọc Huệ đang giúp mọi người lấy thức ăn. Qua nụ cười của cô, tôi thấy một tình yêu thương đến với tất cả mọi người trong Đại gia đình Ngô Quyền. Cô Nguyệt Thu nói nửa vui nửa thật:  "Cô còn mệt lắm không ăn uống gì được, sống nhờ mấy chén cháo của em đó ". Mia Mỹ mấy ngày nầy cũng mệt đừ để chuẩn bị một số công việc cho ngày Đại hội.

Mỹ định đến một chút với mọi người, hát một bài góp vui cho buổi tiệc tiền hội ngộ rồi về để lo tiếp phần chương trình ngày mai nhưng cũng không đành về sớm. Mỹ ở lại làm một bóng hồng trên sân khấu để giúp cho buổi Văn nghệ có thêm Hương sắc ... Tôi không biết được hết những công việc của Ban Tổ Chức nhưng chỉ cần nhìn ở một góc nhỏ nào đó thôi, chúng ta cũng hiểu được rằng để có ngày vui hôm nay, các anh, các chị đã phải vất vả biết bao!

Ngày 3/7
, ngày Đại Hội chính thức đã đến trong sự náo nức mong chờ của gần 500 thành viên Đại Gia Đình Ngô Quyền . Chúng tôi đến khá sớm nhưng có nhiều người còn đến sớm hơn. Cổng vào đã được trang trí xong với hàng chữ NGÔ QUYỀN HỘI NGỘ TOÀN THẾ GIỚI KỲ III . Bên trong , anh Tô Anh Tuấn đang cùng vài người bạn dựng hình cổng trường Ngô Quyền lên tấm vách đối điện sân khấu. Tấm hình cổng trường các anh làm đẹp quá, sống động quá, ai thấy cũng đều xuýt xoa khen ngợi . Cong Truong Ngo Quyen

Chương trình bắt đầu trễ hơn so với dự tính vì sự chậm trễ của nhà hàng. Thêm vào đó, việc sắp xếp chỗ ngồi cũng có khi làm cho nhiều người không cảm thấy hài lòng. Nhưng rồi đâu cũng vào đó, nhìn thấy Ban Tổ Chức tất bật với công việc, không ai có thể trách móc gì nhau, thật đúng là "Ngô Quyền ơi , sáu mươi năm tình nghĩa vẫn đong đầy".
..  " Tôi đã nghe ai đó nói rằng :  "Chúng mình đến đây để gặp lại Thầy Cô, bạn bè, được chuyện trò thăm hỏi nhau, được nhắc lại kỷ niệm thời đi học, tiệc tùng, ăn uống là chuyện nhỏ "thật là tình nghĩa ... Đại hội bắt đầu bằng nghi lễ chào Quốc kỳ. Sân khấu hay sân trường ngợp trời áo trắng... Cổng trường Ngô Quyền và hoa phượng đỏ ... và ." Trên chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu ?  ...  "  , tất cả hình ảnh đều gợi nhớ một thời... Rồi các học trò chúc mừng thượng Thọ Thầy Cô. Một học sinh dìu Thầy Phan Thanh Hoài bước ra trong chiếc áo mừng Thọ màu gấm đỏ rực rỡ. Một thoáng bồi hồi khi thấy Thầy không còn khỏe như lần đại hội 55 năm bởi vì thời gian vẫn tiếp tục tiến về phía trước ...

blank
Chính vì lẽ đó mà Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hoà đã dồn hết nỗ lực cho Đại Hội kỳ III này ... Khi video ghi hình và tiếng nói của Thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo do Diệp Hoàng Mai từ Việt Nam gửi sang , lòng chúng tôi bỗng chùng xuống trong nỗi nhớ về Thầy Cô, bạn bè ở Việt Nam và những Thầy Cô, bạn bè ở khắp nơi không về được Đại Hội lần này ...  .T iếp theo là Chương trình Văn nghệ với biết bao tâm huyết và công lao dàn dựng của đôi bạn Lam- Mai. Cùng với nổ lực đóng góp của nhiều người, chương trình văn nghệ là điểm nổi bật của Đại Hôi. Mỗi bài hát đều được hát lên với cả tấm lòng hướng về đất nước mến yêu, trường xưa yêu dấu và những kỷ niệm một thời áo trắng. Này là Việt Nam Việt Nam...  , này là Trường làng tôi ...  , này là "Thà là giọt mưa " với hoạt cảnh sân trường , này là Vũ điệu nghịch ngợm của đám nữ sinh cột hai tà áo dài vào nhau rồi nhảy nhót.

... Và đọng lại trong tôi là câu hát " Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ đến nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ mãi phút giây này ..."  

Ngày 4/7, hai chiếc xe du lịch chứa đủ 100 người chúng tôi bắt đầu hành trình 5 ngày tiếp nối chương trình Đại Hội Ngô Quyền toàn thế giới lần III. Không đơn thuần chỉ là một chuyến du lịch mà đây là một sinh hoạt làm đong đầy thêm tình nghĩa Ngô Quyền. Chúng tôi không thấy mệt mỏi khi phải ngồi 8 tiếng đồng hồ từ Little Saigon đến Arizonia, chúng tôi không sợ phải phơi dưới cái nắng cháy da của mùa hè tháng 7, bởi vì nhờ chuyến du lịch 5 ngày này anh chị em Ngô Quyền có thêm thời gian để vui đùa , để tâm sự , để nhớ về những kỷ niệm trường xưa .

blank
Cô Đặng Thị Trí tham gia chuyến đi này với chúng tôi, ai cũng sợ cô mệt nhưng lúc nào được hỏi đến cô cũng nở nụ cười vui, cô đúng là người mẹ tinh thần của đám con Ngô Quyền Nam Cali. Anh Sơn đen nhắc lai kỷ niệm buổi trình diễn Văn nghệ tại rạp Biên Hùng năm học 63-64 là năm học cuối của anh. Anh còn kể chuyện đám học trò nghịch lén bắn dàn thung vào nhau không dè trúng vào Thầy. Vui nhất là chuyện các anh 6 người xúm nhau rinh ông thầy từ lớp mình đem qua lớp một cô giáo đặt ngay trước mặt cô làm thầy đỏ cả mặt. Khi vào học lớp đệ thất, chúng tôi đã từng lấp ló ngoài cửa rình xem các anh chị tập Văn nghệ. Tuy ngày xưa không quen nhưng giờ được gặp cũng thấy lại cả một khung trời kỷ niệm dưới mái trường xưa . Ngày xưa lớp tôi có hai bạn biệt danh là Mỹ đen và Tuyết đen. Anh Võ Đình, phu quân của Bach Tuyết nói đùa "Ba cây chụm lại nên hòn núi đen " Thế là kết nghĩa ba anh em nhà họ đen "đen là đen quá, đen là đen ghê , đen không chỗ nào chê hết ...  "  .
Anh Bảnh trong buổi Văn nghệ "thính phòng" đầu tiên ở Arizona đã diễn lại vai diễn ông già trong vỡ kịch Hai Bà Trưng đánh đuổi quân Tô Định. Đã 50 năm qua mà anh vẫn nhớ từng lời trong vài diễn của mình đủ thấy kỷ niệm dưới mái trường Ngô Quyền vẫn sống mãi trong anh. Cuối chuyến đi, lúc sắp chia tay anh đã đọc bài Thơ rất dài viết trong suốt hành trình 5 ngày qua và anh đã khóc ... Cũng như những giọt nước mắt đã làm nghẹn lời chị Hiền khiến cho cả đoàn ai nấy đều xúc động . Chúng tôi cũng được gặp chị Duyên từng đóng vai Trưng Trắc khi trường làm lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng, giờ đã hơn 50 năm đi qua , chị vẫn còn giữ được nét đẹp ngày xưa.

Anh Trầm Hữu Tình và anh Châu biệt danh Châu cò đã trỗ tài ca hát và những màn chọc cười rất thú vị. Mia Mỹ và anh Võ Đình đã hát cho chúng tôi nghe những bài hát trữ tình và cả những bài hát sôi động làm cho không khí sinh hoạt lúc thì trầm lắng lúc thì vui nhộn. Và những lời tâm tình của các anh, các chị, các bạn, nó thật chân tình làm sao khiến cho cả đoàn rưng rưng xúc động. Anh Hội, người bạn đời của Hát bình Phương vốn ít nói mà trong không khí cởi mở chân tình anh cũng đã bày tỏ nỗi buồn trong lòng của một thời tuổi trẻ nhiều ước vọng chỉ vì thời cuộc đổi thay anh không thể làm được gì cho nước , cho dân, cho các binh sĩ của mình. Chúng tôi cùng nhớ về Ngô Quyền, nhớ Biên Hoà, nhớ về đất nước Việt Nam dấu yêu. Cả đoàn cất cao tiếng hát Việt Nam, Việt Nam nghe từ vào đời ... Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn ...Hy vọng đã vươn lên ...và Trường làng tôi cây xanh lá vây quanh ...Về lại trường xưa với Thầy Cô bạn bè. Cũng không quên Anh Thịnh , người phó nhòm không ngại nắng nóng ngày hè với túi đồ nghề mang vác nặng nề lúc nào cũng có mặt để chụp những tấm ảnh đẹp cho mọi người, những ai thích hình đẹp đều chạy theo anh Thinh trong đó có cô bạn Mai Hoa của chúng tôi, Mai Hoa luôn nói những ngày vui này, muốn tìm lại cũng không có được. Vì vậy Mai Hoa đã xúc động thay chúng tôi nói lời cảm ơn Ban Tổ Chức từ những bữa ăn Cô Huệ đã lo hai ngày trước đại hội, từ sự chăm sóc mọi người, mọi nơi, mọi lúc của chị Tất Ứng, đến những bó hoa đẹp tặng Thấy Cô mà vợ chồng Chị Hội đã mang đến từ Florida và những phù hiệu Ngô Quyền Chị Nga từ Chicago đã làm mất bao nhiêu ngày cắt xén V..V... Cũng không quên Anh Nguyễn Hữu Hạnh, suốt một thời gian dài lo cho Đại hội biết bao nhiêu vất vả. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ai có chuyện gì cũng réo gọi Hạnh. Vui nhất là một bữa nọ sau buổi tập dợt Văn nghệ, trên đường về nhà ngồi cùng xe với anh Hạnh, một anh bạn đã nghe điện thoai anh Hạnh reo và sau đó là câu nói hổn hển vì lo lắng "Anh Hạnh ơi, cái quần của em đâu rồi, hồi nãy lúc tập Văn nghệ em cởi nó ra để đó mà đâu mất rồi? " Trời ơi , ngay cả mất cái quần mà còn hỏi anh Hạnh thì thiệt là "hết chỗ nói ". Là một câu chuyện vui có thật nhưng đủ thấy anh Hạnh vất vả với đại hội biết chừng nào! Rồi khi xe sắp về đến Little Saigon, dù đã khan cả tiếng, anh Hạnh thình lình cất lên câu vọng cổ "Chúng ta từ các phương trời xa đến đây ..." Câu vọng cổ chạm vào đáy lòng của chúng tôi bởi nó nói lên được nghĩa tình trong 60 năm của những đứa con Ngô Quyền Biên Hoà. Câu hát " Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ đến nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ phút giây này ..." lại vang lên trong tôi . Chiều thứ sáu 8/7 , cả đoàn chia tay nhau trong lưu luyến...

Ngày 9/7 , chúng tôi có một buổi tiệc nhỏ tại nhà Mỹ để tiễn Cô Nguyệt Thu về lại Phila. Cuối tuần thường bận rộn với gia đình và dù nhận được tin nhắn chỉ một thời gian rất ngắn trước đó, bạn bè cũng đã đến ... Gặp nhau vui trong những cái bắt tay, những câu chuyện, những nụ cười... Đơn giản chỉ là gặp nhau ăn uống, ca hát sao mà ấm áp thân tình đến thế. Lúc anh Võ Đình đệm guitar cho Mia Mỹ hát, không gian chừng như lắng đọng để cho tiếng hát len lỏi vào tận trái tim mỗi người. Cô giáo của chúng ta đã xúc động biết bao trước tình cảm mến yêu của các học trò dành cho cô giáo ngày xưa của chúng mình. Các bạn Bê và Tuyết - Đình sắp từ giã bạn bè ở Cali nắng ấm tình nồng ... Mai Hoa một lần nữa lại xúc động ngậm ngùi "Mới gặp nhau giờ đã chia tay, mười ngày sao nhanh quá. Ước gì thời gian quay trở lại " . Chúng tôi đã có thêm một ngày hậu Hội Ngộ Ngô Quyền tràn đầy những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Chúng tôi hát , chúng tôi vui đùa , chúng tôi mở rộng cánh cửa trái tim để giữ lại những giây phút này , giữ lại những niềm vui của mười ngày hội ngộ.

Khi viết những dòng này tôi nhận được tin nhắn của Bê từ Phila nói : khi vợ chồng Bê đưa Cô Nguyệt Thu từ phi trường về nhà Cô đã chỉ sai đường, Anh Thanh chồng Bê phải lái xe vòng vòng một hồi mới tới. Bê nói đùa: tâm hồn cô còn để lại Cali ... Lời nói đùa có khi cũng là sự thật, chúng ta ra về mà lòng còn ở lại ... Tiếng hát của đôi song ca Võ Đình và Mia Mỹ lại vang lên trong tôi, ấm áp:  "Rồi mai đây khi mình xa nhau vẫn nhớ nhau hoài. Rồi mai đây khi mình xa nhau vần nhớ mãi phút giây này ...  "

30 Tháng Mười 2014(Xem: 31559)
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.
17 Tháng Mười 2014(Xem: 28441)
Chấp nhận và vui với những gì hiện hữu. Yêu thương sẽ làm mầm xanh trổi dậy sức sống mới. Tôi yêu thu và yêu luôn những gì đang có trong tầm tay mình.
10 Tháng Mười 2014(Xem: 27848)
Tại sao mình không tạ ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện tại đang có.
19 Tháng Chín 2014(Xem: 30642)
''Sinh ký tử quy'' là định luật của đất trời. Nơi ''cõi tạm'' Thầy đã sống xứng đáng với vai trò là một Nhà Văn, Nhà Giáo bằng nhân cách và những cống hiến của mình cho văn học Việt Nam thì hôm nay, trên đường đến ''cõi về'' ....
19 Tháng Chín 2014(Xem: 19807)
Viết đến đây, giờ này... giải lụa vàng đã cùng Thầy bên nhau (hôm qua, chiều thứ bảy 13 tháng 9, nghe tin từ chị Hạnh cho biết:Thầy đã ra đi).
19 Tháng Chín 2014(Xem: 22538)
Cầu nguyện ơn trên trong giấc ngủ an lành, dẫn đưa hương linh của Thầy sớm về cõi Phật.
18 Tháng Chín 2014(Xem: 25591)
Hóa ra, anh và Nguyễn Xuân Hoàng dù rất khác nhau về nhiều điểm nhưng quả đã chung một điều - Cả hai chưa hề nói với nhau về văn chương, chữ nghĩa,
16 Tháng Chín 2014(Xem: 24338)
Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.
15 Tháng Chín 2014(Xem: 16521)
Tác giả của “Người Đi Trên Mây” và của “Bụi Và Rác” đã trở về với cát bụi trong sự thương yêu, luyến tiếc của các thân nhân, bạn hữu, bạn văn và các cựu học sinh từng một thời ngồi trong lớp học của “thầy Hoàng.”
13 Tháng Chín 2014(Xem: 29829)
Bốn mươi bốn năm đời sống hôn nhân, bao nhiêu lần em nuốt nước mắt vào lòng câm nín. Niềm riêng canh cánh bên lòng em không thể nói với ai.
13 Tháng Chín 2014(Xem: 24349)
Đường đời dù muôn ngàn lối rẽ – từng xô dạt “ ngũ long” trôi tận cuối đất cùng trời – thì vẫn còn có ngày, nhóm “ngũ long” chúng mình cùng lúc tìm về thăm bến sông xưa…
12 Tháng Chín 2014(Xem: 28467)
Không cần xem lịch hoặc đọc báo, cũng không cần bước ra ngoài sân hoặc lên “nét,” tôi vẫn biết mùa thu đang đến qua ánh mắt buồn hiu hắt của vợ.
11 Tháng Chín 2014(Xem: 37662)
Viết cho Nguyễn Xuân Hoàng - người bạn đã một thời cùng chung dưới mái trường của Platon, hiện đang ở bên bờ tử sinh.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 18293)
Tối hôm qua mưa ào ạt tới hai lần. Một lần vào lúc nửa đêm và một lần vào lúc gần sáng. Mưa bay qua cửa sổ tạt ướt chỗ nằm ta đánh thức cơn mê ngủ quá khứ, khơi dậy những hoài niệm tưởng đã chết.
10 Tháng Chín 2014(Xem: 16283)
Hai tay đặt lên trên mặt bàn, chị Thúc nhìn chăm vào tờ giấy. Tôi có cảm tưởng như chị không còn nghe thấy gì ngoài những dòng chữ trên tờ giấy đã viết sẵn kia đang ám ảnh đầu óc chị.
04 Tháng Chín 2014(Xem: 14093)
Hắn bỗng đổi cách ngồi, thả một chân xuống ghế, mặt chồm về phía tôi. Hơi thở hắn nồng nặc mùi thuốc lá nặng.
02 Tháng Chín 2014(Xem: 21987)
Để trân trọng những kết quả sau cùng hiện tại là một mái ấm gia đình bền vững, viên mãn. Anh chị Phương & Loan đã làm được điều đó để cuộc sống vợ chồng luôn tươi mát và nhiều màu sắc.
29 Tháng Tám 2014(Xem: 16578)
Nhưng mà tôi vui, vì tôi biết rằng từ nay tôi sẽ không còn phải đứng trên bục gỗ nói những điều hoàn toàn trái nghịch với những gì tôi đã từng nói trước đây cũng trên cái bục gỗ ấy.
28 Tháng Tám 2014(Xem: 20240)
Cho nên cái áo lính do vải, do hồ, do nhiều thứ của một thời chinh chiến cộng lại. Quyện với mồ hôi chồng tui cho tui có những hồi ức đẹp khó quên trong đời.