Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - ĐÓI

05 Tháng Mười Một 201510:55 CH(Xem: 16421)
Nguyễn Thị Thêm - ĐÓI

ĐÓI

Ông Hoàng không thể nào ngủ lại được. Cơn đói như một lũ sâu bọ  đang bò vào xâu xé cơ thể ông. Cơn đói quái ác nó lôi ông ra khỏi giấc ngủ đầy mộng mị. Nó trườn vào từng thớ thịt của cơ thể. Nó đang tranh nhau tìm một chỗ đứng trong cái bao tử trống rỗng của ông. Nó gào lên từng lúc làm ông mím môi chịu đựng.

Ông đảo mắt nhìn quanh, căn phòng vắng, đèn lờ mờ nên ông không biết bây giờ là mấy giờ. Chiều qua lúc cô y tá đem cơm vào, ông mệt quá không ăn. Cô ta để lại phòng một hồi lâu rồi tới tối cô ta bưng ra ngoài.  Ông đã ngủ như vậy đến bây giờ. Ông muốn lên tiếng để kêu người, báo cho họ biết là ông đang đói. Họ có thể cho ông ăn chút chi đó lót dạ. Thế nhưng miệng khô khốc, chân tay cứng ngắt, muốn nhúc nhích mà nó vẫn nằm một chỗ im lìm như thách thức với ông.

Ông lại nghĩ đến ngày xưa mà thèm bát cơm nóng hổi mạ ông vừa bới ra khỏi nồi. Bát cơm nấu bằng gạo mới đầu mùa vừa xay về. Mạ ông nấu trong cái nồi đất bằng lửa rơm. Cơm cạn, bà ghế xuống đặt một bên bếp lửa. Cào tro nóng để dưới và một ít xung quanh. Trên cái cà ràng ba chân đó bà kho một nồi cá nục còn tươi chong mới từ biển về. Những lát ớt đỏ rực nổi trên mặt cá, mùi ruốc kho chung bốc lên thơm lừng. Đĩa rau lang luộc còn nóng hổi quyến rũ cơn háo ăn của tuổi mới lớn.

Thỉnh thoảng mạ ông còn kho nước ruốc thật ngon, những củ nén giã dập với ớt nằm xen lẫn những miếng thịt ba chỉ thái mỏng, hành lá xắt nhỏ thơm thật là thơm. Cái mùi thơm của ruốc tươi quê nhà. Cái mùi của Huế, của quê hương Quảng Trị yêu thương. Bà làm một rỗ rau chơ lấy từ dưới sông lên với đủ các loại rau thơm trộn lẫn vào. Màu sắc của rỗ rau mới bắt mắt làm sao. Gắp một đũa đầy rau chơ, chấm vào tô nước ruốc kho loãng ăn với cơm nóng sao mà ngon quá đỗi. Ớt tăn tăn đầu lưỡi, ớt giựt giựt chân tóc làm toát cả mồ hôi. Vừa ăn vừa hít hà xuýt xoa mới đúng điệu ăn cay.

Nhưng có lẽ món mà ông khoái nhất là trái vã và cà pháo, thêm ít rau sống chấm với ruốc. Cái món ruột này chỉ có quê ông mới có, vì vã là một giống cây rất khó trồng. Vì vậy, mỗi khi được về phép thăm nhà, các bà chị họ lúc nào cũng làm "Mời cậu mi ăn một bữa cà vã cho bưa, mai tê khỏi thèm". Món ăn vừa rẻ tiền, vừa tình nghĩa mà ông không thể nào quên.

Này nhé, lấy một miếng vã, kẹp thêm tí rau thơm quẹt vào tô ruốc thật ngon có chanh, đường, tỏi, ớt. Cắn một cái, nhai  vào miệng, nghe tiếng rào rạo giòn giòn của vã, của cà. Ôi chao! Nó ngon không có cao lương mỹ vị nào bằng.

Có hôm mạ ông đi chợ trưa về, bà mua một miếng thịt heo luộc sẳn, một ít bún tươi. Lấy nước mắm thật ngon, cắt vài lát ớt bỏ vào. Thế là mấy mẹ con ăn bún với thịt luộc ngon sao quá là ngon. Heo được nuôi bằng cám, chuối trong vườn, con heo không to, thịt chắc, ít mỡ. Lát thịt luộc đậm đà ngon nhất nhớ mãi không quên.

Chỉ nghĩ đến món ăn thôi mà nước miếng đã tràn đầy miệng, chảy cả ra ngoài. Ông tìm cách nuốt nhưng sao nó vẫn ào ạt tràn về. Nhớ quá. những món ăn dân dã nhà quê mà ngon ngọt vô cùng. Có lẽ không có món ăn nào ngon bằng những món ăn do đích tay mẹ nấu cho con khi tuổi vừa mới lớn. Những món ăn đó đi vào khứu giác, vị giác và tri giác đầu đời nên nó in đậm và gây nhớ mỗi khi nghĩ đến một bữa ăn khi bụng đang đói.

Ông cũng có những ngày vàng son khi trong túi có tiền. Những bữa ăn đầy đủ thịt cá, bia rượu và gái đẹp. Những bữa ăn đó rộn ràng tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc và cả tiếng chưởi thề. Những bữa ăn cho quên đời, quên cái chết đeo sau lưng không biết quật ngã ông lúc nào. Những bữa ăn hoang phí. Nhớ nhà da diết mượn rượu giải sầu, mượn gái cho quên đời, mượn thiên hạ làm vui đời lính. Cũng có những lúc bên mâm cơm linh đình ông ngồi ăn mà nuốt không vô. Nỗi buồn dâng lên đầy ứ khi nghe tin một người bạn thân vừa từ giã cuộc chơi hay nâng ly rượu tiễn đưa một thuộc hạ vừa nằm xuống.

Mỗi khi nhớ lại ông không còn chút nhớ gì về hương vị món ăn. Chỉ nhớ những kỷ niệm, những người bạn chung vai sát cánh chiến đấu đã ngã xuống. Nhớ những lần buồn quá uống rượu say mèm quên đời. Nhớ một chặng đời gay go đối diện cái chết và cái sống. Nhớ để thấm thía cuộc sống lính tráng xa nhà và một thời ngang dọc vẫy vùng trên những vùng chiến thuật.

Ông cũng từng đói. Cái đói cũng dày vò ông như bây giờ. Cái đói hút người tù vào một miệng cống đen ngòm hôi hám. Cái đói ác ôn, tàn độc, ma quái. Chỉ cần có một thứ gì bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến để tay chân không rung rẩy, để còn sống ngoi ngóp chờ ngày về. Có kẻ chỉ vì cái đói tàn khốc mà phản bội anh em. Có kẻ chịu đựng không nỗi phải gục chết thảm thương. Có kẻ tìm cách vượt ngục để thoát khỏi cảnh tù đày, đói khổ.

Nhưng những lúc đó còn có bạn bè, còn có tuổi trẻ và sức lực. Đói quá thì cái đầu nghĩ ra nhiều cách để tìm thứ gì nhét đầy bao tử, còn có lý tưởng, có hy vọng, có vợ con đang chờ đợi. Những lúc tù đày đói khát đó cái đầu còn sáng suốt linh hoạt, trái tim đầy ắp tình thương, còn  ước mơ tương lai tươi đẹp khi trở về. Đói nhưng ý chí vươn lên mạnh mẽ để mình không  ngã gục.

Bây giờ cái đói nó khác đi nhiều. Cơ thể gào lên đòi ăn mà tay chân rời rạc, đầu óc trống rỗng. Cái đầu tiêu cực thầm nghĩ thôi đừng làm phiền ai. Chết hay sống cũng đã đến lúc. Tấm thân già cô đơn thôi đành chấp nhận rồi cũng sẽ quen thôi. Một sự buông xuôi thất bại, một sự đầu hàng cuộc sống.

Ông lại nghĩ đến bà vợ ông. Phải rồi. nếu mà có bà vợ ông bên cạnh thì chỉ cần ông thức giấc là bà đã đến bên cạnh ông. Tối qua ông không ăn được thì bà đã lo nấu món khác ngon hơn, chờ ông thức dây mang vào mời ông.

Bà vợ già của ông thật tội nghiệp. Ông rươm rướm nước mắt khi nghĩ đến giờ này bà cũng đang trong bệnh viện. Hơn 10 năm chăm sóc cho ông  bà không rời ông nửa bước. Bà như cái bóng bên ông tận tụy. Mỗi khi ông đói thì bà đã lo sẳn bữa ăn nóng cho ông ăn vừa miệng. Khi ông cảm cúm, bà lo nấu cháu cảm có hành tiêu nóng hỗi và đút cho ông từng muỗng.

Đôi khi ông giận không ăn, bà đi theo năn nỉ. Bà lo cho ông không ăn đầy đủ sẽ mất sức, bệnh hoạn. Ông như người được sống trong nhung lụa không thấy thương người thiếu áo thiếu quần. Ông quen được bà nuông chiều nên cứ sống ấm êm trong vòng tay thương yêu chiều chuộng của vợ, của con.

Ông phải vào đây vì bà ngã bệnh, mấy đứa con phải lo đi làm kiếm cơm nuôi gia đình chúng. Đưa ông vào viện người già là biện pháp cuối cùng để bà yên tâm chữa bệnh. Ông không thể trách con cái vì nó không thể làm gì khác hơn với một người cha không thể tự mình sinh hoạt. Vào đây có y tá, có bác sĩ, có bạn bè trang lứa. Dẫu không được như ở nhà nhưng cũng có nhiều người chăm sóc và có đầy đủ phương tiện y tế để lo cho ông.

Ông lại nuốt nước bọt. Cơn đói dường như đã nguôi ngoai. Ông nghĩ đến bà đang một mình nằm trên một chiếc giường bệnh viện như ông? Bà cũng đang đối diện với đau đớn và bệnh tật như ông. Không biết nửa đêm bà có đói bụng giống như ông không?

Bà ơi! Ông nhắm mắt lại. Hình ảnh bà với nụ cười hiền hậu hiện ra lung linh. Ông thấy bà cười với ông. Ông thấy bà giang hai cánh tay ôm đầu ông vào ngực, xoa xoa lưng cho ông . Ông cảm giác mình thật ấm áp, nhẹ nhàng và sung sướng. Ông mỉm cười, nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ với hình ảnh người vợ xinh đẹp có nụ cười thật dễ thương.

 

Nguyễn thị Thêm.

 

15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26358)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 27825)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32454)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24160)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 25356)
Giọng anh khàn và đục, anh không phải là ca sĩ nhà nghề, nhưng tiếng hát của anh diễn tả ngôn ngữ âm nhạc của chính anh viết ra có một sức thuyết phục kỳ diệu.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28174)
những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học. Ước gì được sống lại thời thanh xuân của tuổi học trò…Gần năm mươi năm rồi sao
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28433)
Mong các bạn cũng như tôi vui trong mỗi ngày niềm vui tự tại. Chúc các bạn luôn đạt được mọi điều mơ ước trong năm mới.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28648)
chúng ta đã đến với nhau bằng những chân tình, nói tiếng "chia tay" nghe hơi buồn buồn nhưng sao chúng mình lại cười vui thoải mái
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 31637)
Họp mặt truyền thống lần thứ chín, gần một trăm cựu học sinh Ngô Quyền khóa mười lăm chuyển về địa điểm mới, khách sạn Hòa Bình trên đường Công Lý năm xưa.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 24521)
Mình đã đi bên nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường bóng mát ấy. Anh đã bỏ một ngày công tác nơi trại tạm cư. Trân đã nói dối ba má đến nhà một người bạn.
31 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24049)
Cái tiểu sử của Mười Tân được thêu dệt bằng nhiều câu chuyện kể hơn là bằng chữ viết. Mười Tân trong thời kỳ cao điểm của cuộc chiến Việt Nam ...
26 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 16424)
Anh ơi ! Có phải đời em là bất hạnh triền miên ? Có phải những niềm vui chỉ lan nhẹ vào đời em rồi vội vã nhường chỗ cho những biến cố đau buồn. Dành cho bác ba của con một vành khăn tang.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27125)
Xin cám ơn đất nước Mỹ đã cho chúng tôi một cuộc sống an bình hạnh phúc như hôm nay. Cho chúng tôi hưởng được ngày lễ Giáng Sinh đầy ý nghĩa.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 29588)
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.
18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24383)
Anh ơi, em nghĩ chỉ có tình cảm mới giúp người ta thấy con đường người ta đi đúng là tươi đẹp, là đáng đi. Vượng đã thay đổi vì em. Thủy, rồi tới anh, nói với em như thế. Phải chi chính Vượng nói với em như thế ?
18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15344)
Nhị Hà có lần nói thẳng với mấy bạn trai, những học sinh của Saigon cũ, rằng cô rất ghét người Saigon, “giống dân bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết chạy theo vật chất mà quên cái phần tinh túy là tâm hồn.”
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 36599)
Tôi lại nghĩ tôi thua xa những em bé ấy. Chúng coi trâu như bạn, chúng chơi đùa và coi giữ trâu như một niềm vui. Còn tôi, chỉ một năm giữ trâu thôi mà tôi coi là một móc ngoặc đời mình thì quả tôi còn thua một đứa con nít.
12 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27538)
cảm tác theo bài viết "Nước Mắt" của Nguyễn Thị Thêm đăng trên Web Site Ngô Quyền ngày: 6 tháng 12, 2014 và thưởng thức tiếng hát Ngọc Lan qua "Giọt Nước Mắt Ngà", sáng tác của Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 23933)
Trân mong ước chuyện tình cảm giữa Thủy và anh An Trân có thật, và sẽ thành tựu vào một ngày không xa. Nhìn hạnh phúc của người khác để cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là trường hợp của Trân chăng?
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 21478)
Mùa Thu sắp tàn, hàng cây hai bên bờ con suối nhỏ, mới vài tháng trước đầy ắp lá xanh mượt mà Mời thưởng thức “Theo Lá Vàng bay ”, nhạc ngoại quốc qua hai tiếng hát trầm ấm và thật buồn, của Ngọc Lan & Kim Anh.