Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - VIẾT CHO EM TÔI VỪA NẰM XUỐNG

16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 16636)
Nguyễn Thị Thêm - VIẾT CHO EM TÔI VỪA NẰM XUỐNG

VIETCHOEM

 

Em à! chị ngồi đây. Một mình. Căn nhà thật vắng. Ngồi với hai hàng nước mắt rưng rưng.

Đã biết rằng định số vô chừng, đời người có đến có đi. Nhưng đã là người thân ai không mũi lòng hả em!

Em đã yên bình đi về cõi hư vô. Một nơi không đau đớn dày xéo hàng ngày hàng giờ, từng phút từng giây. Mỗi lần trên màn hình nhìn thấy em oằn oại vì cơn đau chị thương em đứt ruột. Thương em nhưng vẫn mĩm cười tìm cách nói một câu vui vui cho em cười méo mó quên đi đau đớn.

Mấy tuần nay, gần nhất mấy ngày nay, biết rằng em đang đếm thời gian bằng những hơi thở mệt nhọc, đứt quảng  chị không thể nào giữ mình yên bình. Cái chết đang đến với em từng giờ mà không ai dám nói. Em chỉ nghĩ tại sao căn bệnh mới thời kỳ thứ hai mà làm em đau đớn thế này. Em cứ muốn gặp Bác Sĩ, muốn được điều trị, muốn được trở về nhà khỏe mạnh , bình an. Em muốn được sống.

Em đâu có biết, ngay từ lúc khám phá ra em bị ung thư thì đã là thời kỳ cuối. Lần xạ trị đầu tiên cũng là lần cuối cùng vì BS biết em đã vô phương cứu chữa. Nhưng vì thương em, không muốn em bị thất vọng vợ con em đã dấu và nói với em mới thời kỳ thứ hai và có thể chữa lành. Thật ra những thuốc bệnh viện  đưa vào cơ thể em chỉ là thuốc giảm đau.

Vợ em chở em đi ông thầy này ở miền Tây hay lắm. Ông nọ có bài thuốc gia truyền trị ung thư như  thuốc tiên. Bà kia ở ngoài Bắc có thuốc đặc trị ung thư nỗi tiếng phải order từ on line gửi qua đường bưu điện. Tất cả chỉ là sự hoảng hốt vì căn bệnh của chồng mà vợ em chạy  như con rối. Em có biết không  vợ em không từ bất cứ cây, cỏ nào nói là thuốc trị ung thư đều tìm cho bằng được. Đem về loay hoay phơi, sắc cho em uống. Em uống vào ói trở ra là vợ em hoảng sợ và tìm thầy khác.

Chị bên này không tin những thầy, những thuốc theo tin đồn. Đôi khi cũng có tác dụng đó, nhưng  là phước chủ may thầy. Nếu bệnh được phát hiện sớm, điều trị ngay từ đầu, giải phẩu cắt bỏ ngay từ lúc mới chuẩn đoán và phát hiện. Nếu cần cắt bỏ luôn nhưng phần cơ thể nghi ngờ có thể bị ảnh hưởng thì cơ may mới có thể hy vọng. Còn em, khi ung thư đã làm mình đau đớn thì vô phương cứu chữa.

Em ơi! Bây giờ dù em có sợ thì bàn tay thần chết cũng đã nắm tay em lôi đi. Chị chỉ mong tất cả những gì em làm sẽ được phán đoán công bằng để em có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn trên cõi vĩnh hằng.

Chị nhớ lúc chị còn nhỏ, dì Ba bồng em về đưa cho má. Em bị bệnh ban người khô đét chỉ còn xương với da. Má nói em bị ban khỉ nên rút người ghê lắm. Hai mắt em sâu và gương mặt nhô ra trông thật xấu xí . Dì Ba còn trẻ không biết làm sao lo cho em. Nếu Má không lo cho em thì chắc em đã chết. Thế là Má nhận đứa con riêng của chồng bằng tất cả trái tim người mẹ. Má chạy thầy, chạy thuốc, thức đêm và săn sóc cho em đến khi lành bệnh.  Trong vòng tay má em khỏe mạnh từng ngày và thật dễ thương. Thế rồi dì Ba vào để nhận lại em và má vẫn chỉ là má lớn trên danh nghĩa.

Em lớn lên phá nhiều hơn ham học,  ba đã nghiêm khắc dùng biện pháp mạnh. Một điều mà ba chưa bao giờ làm với con cái. Ba mình mà, chưa bao giờ ba la con lớn tiếng. Giọng của Ba trầm và sắc khiến đứa nào cũng sợ. Từng lời nói của Ba nhấn mạnh và có oai lực làm sao. Ba đem em về ở với ba má và em thay đổi tính tình trở nên ngoan, hiền , có tình có nghĩa. Ba cho em đi học sửa xe Honda và em từng bước trưởng thành để tự lập.Em theo ba đi làm, rồi dì Ba mất, má lo cho em thành gia lập thất. Má để căn nhà ba má ở cho vợ chồng em. Ba má về dưỡng già ở mảnh vườn má đã bỏ công khai phá.

Khi chồng chị được thả ra khỏi trại tù CS. Em không hề có thái độ rẻ rúng coi thường. Em đối với anh ấy tận tình để giúp anh thoát ra khỏi mặc cảm của một người mất cả tự do. Chồng chị cần có một chiếc xe Honda để đi đây đi đó lo giấy tờ. Nhà nghèo, không có tiền, mình phải mua xe Honda bị hư về cho em sửa lại. Anh chị phải đem tất cả nữ trang cưới đổi ra vàng mà mua xe. Ngờ đâu xe đã bị lột dên, không thể nào chạy được. Em mỗi ngày sau giờ đi làm về là loay hoay với chiếc xe. Em rã tất cả bộ phận chiếc xe ra, chăm chút, mua phụ tùng làm lại.  Ngày nào cũng ôm chiếc xe tới tối mịt mới dẹp vào.

Chiếc xe thành hình nhưng luôn bị trở ngại vì phụ tùng mua về không hoàn toàn đúng như đồ gốc. Cho nên  cứ vài ba ngày là em lại phải loay hoay sửa xe. Nhìn em cực khổ với chiếc xe mua lầm chị giận chồng, rồi giận mình cả tin người nên mới làm em cực khổ như vậy. Mỗi lần em banh xe ra sửa, thì cháu Duy lại ra phụ cậu. Chị không cho sợ nó phá em , nhưng em bảo" Cứ để nó chơi. Con trai  thích máy móc là chuyện tốt" Thế là hai cậu cháu lem luốc với dầu nhớt, mỡ xe. Bây giờ dù là một bác sĩ quân y nhưng cháu cũng có thể tự chăm sóc sửa xe  mình mỗi khi gặp hư hỏng nhẹ. Mỗi khi cháu kể lại những lần sửa như vậy tiết kiệm được tiền chị lại nghĩ đến em. Chị thầm cám ơn em đã tạo cho cháu thích thú về xe cộ. Để khi lớn cháu  tìm cách tự học để lợi ích thiết thực như bây giờ.Thế  rồi, không thể cứ ôm chiếc xe đó, anh chị đã bán nó đi để lấy tiền lo dịch vụ  xuất ngoại. Em thoát được những ngày vất vả vì chiếc xe phải gió của chị.

 Ngày má bệnh, em cương quyết bàn với chị phải đưa má đi bệnh viện chữa trị. Em đã sớm hôm tới lui thăm viếng để má được an lòng. Ngày cuối cùng của má, em còn mời má thức ăn mà vợ em chăm chút nấu. Má ngồi ăn thức ăn của em, tất cả các con đứng quanh má nói cười vui vẻ. Buổi sáng khi má sắp ra đi, em tất tả chạy đi báo tin cho chị, rồi cùng chị lo thỉnh thầy về tụng kinh làm đám cho má.

Đối với chị, chị không coi em là đứa em một cha khác mẹ, vì em gần gũi với chị thật nhiều. Mỗi lần anh chị về, em đều lo lắng và tạo mọi điều kiện cho anh chị được ăn ở thoải mái. Căn nhà em tuy đơn sơ nhưng là tổ ấm của các cháu ở phương xa về thăm quê hương.

Em ơi! bây giờ có nói gì thì em cũng đã nằm xuống. Một đời người sáu chục năm không ngắn, không dài. Các con em đều thành gia lập thất, cuộc sống ổn định. Các cháu em ngoan, học giỏi, dễ thương. Em hãy yên lòng ra đi ,nhẹ nhàng mà ra đi. Có lẽ ở cõi vô hình em sẽ gặp lại những người thân, em sẽ được đoàn tụ .

Chia tay ở cõi dương trần,

Biết đâu sum họp người thân ngày nào

Cuộc đời là giấc chiêm bao.

Bỏ đi thân xác, bước  vào hư không.

Nhẹ nhàng hồn phách thong dong.

Theo chân Đức Phật, thoát vòng tử sinh.

 

Vĩnh biệt em trai của chị

Hãy yên nghỉ vĩnh hằng.

 

Nguyễn thị Thêm.

16/10/2015

 

31 Tháng Ba 2024(Xem: 1035)
Mỗi khi nghĩ về quê hương xứ sở, tôi lại luôn có nhiều cảm xúc và hoài niệm đẹp về những bữa cơm gia đình thơm ngon và đậm vị yêu thương như vậy.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 759)
Hoàn cảnh của Ukraine hiện nay gần giống như VNCH ngày xưa khi mối bận tâm của Mỹ đặt vào cuộc chiến ở Trung Đông. Nhưng may mắn thay tên đao phủ thủ
31 Tháng Ba 2024(Xem: 700)
Bây giờ, tuổi đã nhiều, cuộc sống đã ổn định, tôi có thể tìm cho mình những bộ áo quần vừa ý, hợp thời, may cắt khéo léo. Tôi có điều kiện tìm hiểu trang phục thích hợp.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 703)
Năm nào cũng vậy, người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều nhớ đến ngày tết âm lịch thường được gọi là tết Ta để phân biệt với tết Tây.
20 Tháng Ba 2024(Xem: 1315)
Cuộc vui kéo dài mãi cho đến bốn giờ chiều mọi người mới lưu luyến chia tay ra về mang theo hình ảnh của buổi họp mặt ấm cúng trong tình đồng hương Biên Hòa, đồng môn Ngô Quyền
19 Tháng Ba 2024(Xem: 944)
Cuộc vui nào cũng tàn, điều thú vị là đã ghi lại kỷ niệm để tạo mong ước cho người tham dự sẽ có cuộc hội ngộ vui vẻ như vừa qua.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1071)
Với nền giáo dục nhân bản và khai phóng, trong gần 20 năm tồn tại cùng Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Trường NQ sản sinh biết bao nhân tài cho đất nước.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1088)
Như vậy, ngay tại khuôn viên của trường, Đạo làm Thầy, Đạo làm trò và Tinh thần Tôn Sự Trong Đạo đã được đề cao và xem trọng, như là một tiêu chí căn bản mang đậm ý nghĩa giáo dục của trường THCT.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 866)
Từng đám mây xanh lợn lờ trôi dưới cánh của chiếc westjet, cuộc sống vốn dĩ phải ganh đua; rồi… tiền bạc, danh tiếng, hạnh phúc có mãi mãi theo ta xuống mồ chăng?
16 Tháng Ba 2024(Xem: 981)
Trong những đêm cuối tháng 4 năm 1975, tôi thường trực đêm trong trung tâm giáo dục Hồng Bàng với các ban đồng nghiệp. Chúng tôi uống bia và đánh xập xám chướng để quên đi những lo âu
09 Tháng Ba 2024(Xem: 1299)
Năm nay xuân Giáp Thìn cây anh đào tật nguyền lại nở rộ từ những ngày chớm tết cho đến giờ này. Ông dự định sẽ mời vài người bạn thân ghé nhà để uống trà thưởng hoa như dạo nào…
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1060)
Anh hùng chỉ là người của một thời, một giai đoạn. Nhưng người tử tế đòi hỏi sự hy sinh thiệt thòi cả một đời! Miền Nam Việt Nam có thể không có nhiều anh hùng, nhưng những người có một tấm lòng và người tử tế thì không thiếu.
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1170)
Cũng đã khá lâu tôi có nghe vài người bạn kể rằng họ có xem một bộ phim Đại Hàn có tựa đề là “Bản Tình Ca Mùa Đông”. Tôi nghe rồi cũng bỏ qua chứ không quan tâm gì
01 Tháng Ba 2024(Xem: 762)
Tôi cám ơn bác sĩ rồi theo con ra khỏi phòng mạch. Mọi sự vật trong toà nhà như sáng hẳn lên và rõ ràng, khi ra ngoài, tôi nắm lấy tay con gái, reo lên -Mẹ đã thấy được chiếc lá cây rung rinh trong gió… từng chiếc lá, không phải một khối xanh lay động như trước nữa.
01 Tháng Ba 2024(Xem: 991)
Trong tiếng Việt giàu đi với sang. Nhưng thời nay, giàu tiền thì nhiều nhưng mà sang thì không có mấy, đốt đuốc cũng khó tìm ra.Bởi sang nằm trong cốt cách, trong cách ứng xử, trong ngôn ngữ thể hiện,
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1083)
Cây ngọc lan nhân chứng cuối cùng của nhà xứ Tâng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh vật đổi sao rời không còn nữa. Cảnh vật và con người trăm năm cũ nay chỉ còn là chuyện kể khúc còn, khúc mất mà thôi.
24 Tháng Hai 2024(Xem: 1286)
Người già tức là người lớn tuổi, còn gọi là người nhiều tuổi hay người cao niên… Thế thì bao nhiêu tuổi mới được gọi là người già, người lớn tuổi hoặc người cao niên?
23 Tháng Hai 2024(Xem: 1230)
Tình yêu thật sự đã hiếm; tình bạn thật sự còn hiếm hơn”. Tình bạn giữa tôi và Cát Đằng quả là hiếm có. Cát Đằng, tên một loài hoa leo có màu xanh pha tím, mỏng mảnh. Bạn tôi cũng dịu dàng, mềm mại, quý phái như hoa.
23 Tháng Hai 2024(Xem: 1664)
Khi hay tin một người bạn đồng nghiệp mới qua đời làm tôi hồi tưởng lại những kỷ niệm khi tôi mới bước chân vào nghề. Những kỷ niệm có vui có buồn đã theo tôi suốt cả cuộc đời dù muốn quên cũng không quên được.