Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Văn Vinh - Ở TRỜI BÊN KIA

04 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 153201)
Nguyễn Văn Vinh - Ở TRỜI BÊN KIA

Ở trời bên kia

NGUYỄN VĂN VINH


Rain-on-the-sea

 

Bắt gặp cái nhìn chăm chú của chàng, người thiếu nữ ngồi đối diện với chàng mỉm cười, hỏi:

- Anh thấy em khác xưa nhiều không?

Chàng khẽ lắc đầu. Nàng hầu như không khác mấy, vẫn tóc ngang vai, mắt nâu thăm thẳm, và miệng cười làm chàng xao xuyến. Chỉ có một điều khác là nàng đã già hơn cái ngày hai người gặp nhau lần cuối, tại đây.

hai năm tình lận đận

em đã già hơn xưa!

Không phải hai năm như thơ của Nguyễn Tất Nhiên, mà những năm năm. Lần cuối ấy cũng tại quán cà phê này, hai người im lặng, cùng nhìn ra biển qua khung cửa kiếng. Biển hôm đó xanh ngắt. Trời trong. Mây trắng. Cả buổi bên nhau, chàng chỉ nói một câu duy nhất:

- Anh phải lập gia đình với Hà.

Nàng cũng chỉ một lời khi đã bước chân ra khỏi quán:

- Mong anh hạnh phúc!

Rồi nàng đi khuất sau những tảng đá xám, và bặt tin đến mãi năm năm sau.

- Nghe nói anh và Hà đã có con?

- Phải. Con gái, tên Giang, ba tuổi.

Ánh mắt của chàng đã trả lời cho câu mà nàng muốn hỏi, nhưng không thể hỏi - "Anh có hạnh phúc không?"

- Sau khi anh lập gia đình, cây đàn guitar vĩnh viễn treo trên vách - như một kỷ vật. Em còn nhớ cây đàn em tặng anh nhân sinh nhật của anh không?

Sao nàng quên cho được! Ngày đó, nàng nổi tiếng trong trường cũng nhờ giọng hát, và chàng luôn là người đệm đàn cho nàng hát. Tiếng đàn của chàng đổ đầy cảm xúc vào giọng hát của nàng. Nàng hát, một phần cũng vì có chàng bên cạnh. Sau khi hai người chia tay, nàng hát vì cô độc. Và nàng hát mãi cho đến khi cầm ca không những trở thành nghề nghiệp, và còn nâng nàng lên thành một ngôi sao ca nhạc.

hai năm tình lận đận

hai đứa cùng hư hao

Nàng hơi cúi đầu xuống, giọng nhẹ như một câu hát:

- Em vẫn một mình.

Tiếng chàng trầm trầm như những nốt nhạc thấp:

- Em còn đợi gì nữa ?

Nàng nói mà như hỏi, xa vắng:

- Còn gì mà đợi nữa, hả anh?

Qua lớp cửa kiếng sau vai nàng, chàng nhìn thấy một con sóng biển dâng lên cao, rồi đổ ập xuống, bọt tung lên trắng xóa.

Nàng bật quẹt, châm điếu thuốc. Một làn khói trắng khắc khoải vươn lên cao. Nàng nói, không đợi anh hỏi:

- Em bắt đầu hút thuốc cách đây năm năm.

Có lẽ đó là một trong nhiều thay đổi nơi nàng, mà chàng chưa thể nhận ra ngay trong lần gặp lại này. Thực ra chính chàng cũng đã thay đổi nhiều.

anh bây giờ có lẽ

xin làm người tình thua

Thua thật rồi, còn có lẽ gì nữa! Cái vẻ nghệ sĩ bồng bềnh ngày xưa của chàng đã như mây, đọng lại thành mưa, rớt xuống biển, mất tăm. Dấu vết còn lại chỉ là ánh mắt nửa buồn, nửa vô cảm.

Nàng gẩy tàn thuốc, cười khẽ:

- Nghĩ cũng buồn cười, anh nhỉ ?

Chàng nhìn nàng chờ đợi lời giải thích.

- Anh và em đều được xem như hai mẫu người thành đạt trong công danh sự nghiệp. Vậy mà chuyện tình cảm ...

Ngoài trời, buổi chiều như đang xậm màu lại. Một chỗ trên mặt kiếng chợt nhoè đi bởi một giọt nước vỡ. Rồi nhiều giọt nước nữa vỡ òa theo. Nước trên mặt kiếng chảy thành dòng nhỏ, như dòng nến. Trời bắt đầu mưa.

Nàng không quay đầu lại, nhưng qua mắt chàng, nàng cảm nhận được trời mưa. Nàng thăm dò:

- Ngày xưa em nói gì nhỉ?

Chàng mơ màng:

- Em nói, biển khi mưa, nhìn bơ vơ lạ.

Ngày đó, cũng trong chiếc quán này, hai người nhìn biển trong mưa, và cảm thấy bơ vơ như hai đứa trẻ lạc lõng giữa cuộc đời. Họ ngồi tựa vào nhau, im lặng lắng nghe giai điệu của mưa. Bây giờ họ cũng có cảm giác gần như thế. Nhưng chàng còn có một cảm giác khác nữa: mất mát. Bởi vì trong cơn mưa ngày xưa, chàng cảm thấy mùi tóc, mùi hương của nàng gần gũi bên vai. Nay thì nàng chỉ ở phía bên kia bàn thôi, mà cứ như ở tận đâu xa lắm. Chàng muốn vươn tay qua, tìm lại cảm giác bàn tay mềm ấm cũ. Nhưng có gì đó ngăn chàng lại.

Nàng nhìn chàng một thoáng, rồi lên tiếng:

- Còn anh, anh có đợi chờ gì không?

Chàng xoay xoay tách cà phê trong tay:

- Anh đợi trời tạnh mưa.

Nàng cúi xuống, nói tiếp theo chàng:

- Anh sẽ giúp em mặc áo khoác vào?

Chàng gật đầu:

- Anh sẽ cùng em ra cửa.

Mắt nàng lấp lánh:

- Anh sẽ mở cửa cho em?

Giọng chàng chợt âm u:

- Rồi anh sẽ... nhìn theo, cho đến khi em đi khuất sau những tảng đá xám. Cũng như một lần, cách đây năm năm...

mùa đông, hai đứa lạnh

cùng thở dài như nhau

 

31 Tháng Ba 2024(Xem: 995)
Mỗi khi nghĩ về quê hương xứ sở, tôi lại luôn có nhiều cảm xúc và hoài niệm đẹp về những bữa cơm gia đình thơm ngon và đậm vị yêu thương như vậy.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 698)
Hoàn cảnh của Ukraine hiện nay gần giống như VNCH ngày xưa khi mối bận tâm của Mỹ đặt vào cuộc chiến ở Trung Đông. Nhưng may mắn thay tên đao phủ thủ
31 Tháng Ba 2024(Xem: 632)
Bây giờ, tuổi đã nhiều, cuộc sống đã ổn định, tôi có thể tìm cho mình những bộ áo quần vừa ý, hợp thời, may cắt khéo léo. Tôi có điều kiện tìm hiểu trang phục thích hợp.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 647)
Năm nào cũng vậy, người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều nhớ đến ngày tết âm lịch thường được gọi là tết Ta để phân biệt với tết Tây.
20 Tháng Ba 2024(Xem: 1257)
Cuộc vui kéo dài mãi cho đến bốn giờ chiều mọi người mới lưu luyến chia tay ra về mang theo hình ảnh của buổi họp mặt ấm cúng trong tình đồng hương Biên Hòa, đồng môn Ngô Quyền
19 Tháng Ba 2024(Xem: 925)
Cuộc vui nào cũng tàn, điều thú vị là đã ghi lại kỷ niệm để tạo mong ước cho người tham dự sẽ có cuộc hội ngộ vui vẻ như vừa qua.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1029)
Với nền giáo dục nhân bản và khai phóng, trong gần 20 năm tồn tại cùng Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Trường NQ sản sinh biết bao nhân tài cho đất nước.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1073)
Như vậy, ngay tại khuôn viên của trường, Đạo làm Thầy, Đạo làm trò và Tinh thần Tôn Sự Trong Đạo đã được đề cao và xem trọng, như là một tiêu chí căn bản mang đậm ý nghĩa giáo dục của trường THCT.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 833)
Từng đám mây xanh lợn lờ trôi dưới cánh của chiếc westjet, cuộc sống vốn dĩ phải ganh đua; rồi… tiền bạc, danh tiếng, hạnh phúc có mãi mãi theo ta xuống mồ chăng?
16 Tháng Ba 2024(Xem: 973)
Trong những đêm cuối tháng 4 năm 1975, tôi thường trực đêm trong trung tâm giáo dục Hồng Bàng với các ban đồng nghiệp. Chúng tôi uống bia và đánh xập xám chướng để quên đi những lo âu
09 Tháng Ba 2024(Xem: 1292)
Năm nay xuân Giáp Thìn cây anh đào tật nguyền lại nở rộ từ những ngày chớm tết cho đến giờ này. Ông dự định sẽ mời vài người bạn thân ghé nhà để uống trà thưởng hoa như dạo nào…
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1013)
Anh hùng chỉ là người của một thời, một giai đoạn. Nhưng người tử tế đòi hỏi sự hy sinh thiệt thòi cả một đời! Miền Nam Việt Nam có thể không có nhiều anh hùng, nhưng những người có một tấm lòng và người tử tế thì không thiếu.
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1135)
Cũng đã khá lâu tôi có nghe vài người bạn kể rằng họ có xem một bộ phim Đại Hàn có tựa đề là “Bản Tình Ca Mùa Đông”. Tôi nghe rồi cũng bỏ qua chứ không quan tâm gì
01 Tháng Ba 2024(Xem: 726)
Tôi cám ơn bác sĩ rồi theo con ra khỏi phòng mạch. Mọi sự vật trong toà nhà như sáng hẳn lên và rõ ràng, khi ra ngoài, tôi nắm lấy tay con gái, reo lên -Mẹ đã thấy được chiếc lá cây rung rinh trong gió… từng chiếc lá, không phải một khối xanh lay động như trước nữa.
01 Tháng Ba 2024(Xem: 955)
Trong tiếng Việt giàu đi với sang. Nhưng thời nay, giàu tiền thì nhiều nhưng mà sang thì không có mấy, đốt đuốc cũng khó tìm ra.Bởi sang nằm trong cốt cách, trong cách ứng xử, trong ngôn ngữ thể hiện,
01 Tháng Ba 2024(Xem: 1040)
Cây ngọc lan nhân chứng cuối cùng của nhà xứ Tâng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh vật đổi sao rời không còn nữa. Cảnh vật và con người trăm năm cũ nay chỉ còn là chuyện kể khúc còn, khúc mất mà thôi.
24 Tháng Hai 2024(Xem: 1277)
Người già tức là người lớn tuổi, còn gọi là người nhiều tuổi hay người cao niên… Thế thì bao nhiêu tuổi mới được gọi là người già, người lớn tuổi hoặc người cao niên?
23 Tháng Hai 2024(Xem: 1223)
Tình yêu thật sự đã hiếm; tình bạn thật sự còn hiếm hơn”. Tình bạn giữa tôi và Cát Đằng quả là hiếm có. Cát Đằng, tên một loài hoa leo có màu xanh pha tím, mỏng mảnh. Bạn tôi cũng dịu dàng, mềm mại, quý phái như hoa.
23 Tháng Hai 2024(Xem: 1618)
Khi hay tin một người bạn đồng nghiệp mới qua đời làm tôi hồi tưởng lại những kỷ niệm khi tôi mới bước chân vào nghề. Những kỷ niệm có vui có buồn đã theo tôi suốt cả cuộc đời dù muốn quên cũng không quên được.