Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Vũ Ngọc Giao - BỨC TƯỜNG NGHIÊNG

10 Tháng Hai 202312:03 SA(Xem: 6248)
Vũ Ngọc Giao - BỨC TƯỜNG NGHIÊNG


 BỨC TƯỜNG NGHIÊNG

TUONGNGHIENG

Tiếng cối xay bột quay ù ù, Nàng thức giấc. Bà nội đang xay bột làm bánh đậu xanh. Mới tờ mờ sáng, mấy con bò trong chuồng đã sốt ruột gõ sừng cốc cốc vào thanh gỗ chắn đòi ra đồng. Lần dò từng bước nàng xuống bếp, bà nội húng hắng ho trong mớ muội than mù mịt, quay qua mắng yêu:

- Cha mày, lạnh mà dậy gì cho sớm!
- Con dậy từ sớm nghe nội xay bột - Nàng đến sau lưng, áp má vào tấm lưng xương xẩu của bà, hít hà mùi trầu âm ấm.

Tiếng nổ tí tách từ cành củi khô nghe vui tai, bà nội vần nồi cơm vừa chín tới vào tro. Hơ hai bàn tay bên bếp lửa, nàng áp lên má nghe âm ấm, có cả mùi khen khét của thanh củi chưa khô. Con mèo Mun ở đâu lại gần dụi dụi cái đầu vào chân, nàng bế nó lên, hôn vào cái mũi ươn ướt, nó “meo” một tiếng rồi chạy vụt ra sân. Men theo bức vách, nàng mò mẫm  ra vườn.

- Đừng ra ngoài đó lạnh, con! Không chừng lại ngã như bữa hổm! - Bà nội lo lắng nhìn theo, nén tiếng thở dài.

Nàng mù từ nhỏ. Cha chạy chữa khắp nơi đều vô ích. Đêm đêm nàng nghe tiếng thở dài thườn thượt của bà nội, tiếng thở kín đáo nén lại của cha mỗi khi nàng lại gần. Nàng không hiểu sao người lớn lại khổ sở khi thấy nàng như vậy, còn nàng vẫn vui, vẫn ôm con mèo Mun ngủ hết đêm này sang đêm khác. Từ nhỏ, quanh nàng luôn là bóng đêm, nên nàng quen, thói quen của một người biết chấp nhận.

Mỗi ngày nàng “nhìn” mọi thứ diễn ra xung quanh bình thường như bao người khác, chẳng cần ai gọi tên. Tiếng nổ tí tách dưới bếp, nàng biết trời sắp sáng, bà nội đang nhóm lửa nấu cơm. Mùi khói thuốc thoảng trong đêm, nàng biết cha đang thức khuya làm việc. Xung quanh tịch mịch, lành lạnh nàng biết đêm xuống. Tiếng gà gáy lao xao, nàng biết mọi người trở dậy tất bật cho một ngày mới.

Nàng ra sau hè, vườn sau ông nội trồng bụi chuối, quanh năm ra trái. Nàng ngắt lá chuối vấn thành chiếc kèn lá, chiếc nhẫn đeo tay… Nàng chỉ biết làm những món đồ chơi quen thuộc. Chiếc kèn bé tí, chiếc nhẫn đeo tay được nàng tỉ mẩn từng chút cho đến khi mồ hôi thành dòng trên trán, mặt trời đã đứng trưa.

Mỗi ngày, mọi người đã tất bật ra khỏi nhà, nàng lại ra vườn sau. Trong vườn, ngoài bụi chuối còn có luống bắp, vạt cải xanh, bà nội suốt ngày loanh quanh vun xới. Giữa vườn có một bức tường sừng sững, nàng không biết nó có từ bao giờ, chỉ biết mỗi khi nàng chạm tay vào nó mát lạnh vì bám đầy rêu. Bức tường đứng chơ vơ, bí ẩn như chẳng liên quan gì đến căn nhà vách đất của ông bà nội. Tường rêu - Đó là chỗ của nàng, chỗ bà nội phơi củi khô cho mùa sau, cũng là chỗ ẩn nấp của con mèo Mun mỗi khi giận dỗi nàng.

Bức tường không biết có từ bao giờ, chỉ biết ngày chập chững tập đi, tay nàng đã vịn vào bức tường rêu. Cho đến giờ nàng vẫn gọi nó là thế giới riêng của nàng - Thế giới bóng đêm. Cũng có khi nàng tựa vào tường miên man nghe tiếng con chim cu cườm gáy gừ gừ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay, cho đến khi con mèo Mun đi tìm, nó cào vào bàn tay đánh thức nàng dậy, nàng giật mình ngẩn ngơ. Đôi khi chỉ thiếp một chút nàng đã mơ, trong mơ nàng thấy con chim cu cườm đẹp lắm, y chang lời kể của tụi trẻ con trong làng. Con chim mặc một chiếc áo màu xám tro, cổ đeo dây chuyền màu xanh ngọc bích. Ôi chao! Nàng ước được một lần nhìn thấy nó, thấy bầu trời xanh, nàng ước được một lần nhìn thấy cha, thấy ông bà nội, ước được một lần nhìn thấy dung nhan của mình trong gương…

Tiếng tụi trẻ con inh ỏi ngoài ngõ, tụi nó tụ tập múa hát và kể chuyện, chúng chẳng buồn gọi nàng. Mà thật ra có khi nào tụi nó gọi nàng đâu? Nàng thích được hát, mỗi khi nàng cất tiếng hát, cha vẫn khen nàng hát hay. Nàng cũng thích được kể chuyện, nàng có cả một kho chuyện cổ tích ở trong đầu, những câu chuyện cổ ông nội kể, cho đến giờ nàng vẫn nhớ.

Men theo hàng chè tàu, nàng ra ngõ tựa vào cánh cổng, nghe tiếng tụi trẻ con gần hơn chút nữa. Tụi nó không hay biết nàng đứng đó. Tiếng hát, tiếng chí chóe, tiếng cười đùa sao mà vui! Chao ôi! Nàng thèm được một lần như thế biết bao!

- Ê! Con mù kìa! - Một đứa nhìn thấy nàng nó la lớn.
- Mù ra đây chi vậy hông biết! - Đứa khác phụ họa.
- Đi đi! Đi chỗ khác chơi, đứng chỗ này tụi tao chọi banh đất, lỡ trúng bà nội mày bắt đền -
Nhiều đứa hét lên.

- Kệ nó đi, để nó đứng chơi, ảnh hưởng gì tụi mày đâu! - Một giọng con trai lên tiếng.

Nàng lủi thủi quay trở vào. Từ lâu nàng đã quen với sự xa lánh của tụi trẻ trong làng. Nàng biết, đứa lên tiếng sau cùng là thằng Nâu ở xóm trên. Lần nào bị tụi trẻ trong xóm xua đuổi, chọc ghẹo Nâu cũng bênh vực nàng. Một lần trên đường làng, bất chợt mưa ập xuống, nàng luống cuống chưa biết nấp vào đâu, Nâu vội chạy lại nắm tay nàng kéo vào mái hiên bên đường trú mưa. Cơn mưa giông bất ngờ mà dai dẳng, nàng co ro vì lạnh, Nâu lo lắng:

- Ráng chút đi, đứng yên đây chờ tui đi kiếm áo mưa.

Chưa nói hết câu Nâu đã vụt chạy đi, một lúc quay lại :

- Về thôi, để tui che cho khỏi ướt.

Đưa nàng về đến ngõ, Nâu không quên dặn dò:

- Lần sau đừng đi xa, chơi loanh quanh trong vườn được rồi. Mai mốt tui bẫy cho con chim dồng dộc làm bạn, nghen!

Nàng lí nhí  “cảm ơn”  nước mắt chực trào ra. Chỉ có Nâu mới làm bạn với nàng, mới bênh vực nàng trước tụi trẻ trong làng. Chỉ có Nâu mới hiểu nỗi cô độc của nàng.

Cha dạo này đi nhiều, ông nội bảo:

- Nghề cha nó là phải đi!

Nàng nghe mùi trầu phảng phất từ hiên vào, bà thở dài đánh sượt:

- Nghề gì lạ, hết đi rồi về thức đêm, đốt hết dầu lửa viết cũng chẳng ra tiền.

Tiếng lạo xạo xúc lúa ở bồ, bà nội xúc lúa đi bán.

- Bà nhẹ tay thôi, nó chưa ngủ đâu - Ông khẽ nhắc.

- Nó thức cũng có thấy được gì đâu! - Bà cay đắng.

Con mèo Mun bỏ đi không về, đêm đến nàng co ro một mình. Từ lâu nàng chỉ có nó làm bạn. Hai ngày trời nàng lang thang tìm nó, mọi xó xỉnh, góc vườn nàng đều sờ soạng, gọi Mun khản cả tiếng.

Ông nội trong nhà nhìn ra rưng rưng:

- Chắc nó ham chơi đâu đó, vài hôm lại mò về thôi, con!

Bà nội lầm bầm:

- Nó chạy qua đường, xe cán chết hai ngày trước, ông quên rồi sao?

Giọng ông khẽ khàng:

- Suỵt, nhỏ thôi bà!

Đêm, từng cơn ác mộng kéo về. Nàng thấy mèo Mun mù hai mắt, quờ quạng chạy qua đường, chiếc xe trâu chạy vụt qua... Trong giấc ngủ mệt nhọc, nàng nghe tiếng ông bảo bà:

- Ngày mai tui cho đập bức tường phía sau hè, xây lại… Cũng lâu rồi, mục hết, sập khi nào không hay. Nó cứ ngồi ở đó, hôm qua tui thấy nó tựa vào đó ngủ. Tui sợ…

Tiếng bà nội lại thở đài đánh sượt:

- Tội nghiệp cháu tui, phải chi hồi đó…

Nàng thức giấc nhưng vờ nằm yên như đang ngủ. Vậy là ngày mai bức tường rêu mỗi ngày nàng  tựa vào sẽ bị phá đi. Bức tường rêu ươn ướt, man mát. Bức tường rêu của nàng. Thế giới bóng đêm của nàng. Bức tường nghiêng vì đã mục hay nghiêng theo vệt nắng đổ? Nàng làm sao biết? Chỉ biết ngày mai ông nội cho người phá nó đi.

Đêm lạnh, nàng mò mẫm ra hiên. Trong nhà, tiếng bà khe khẽ:

- Sắp đến rằm rồi, nhanh quá! Mới đó đã sáu mươi con trăng rồi ông ơi, mẹ nó giờ này…

- Nhanh thiệt, nó mới đỏ hỏn tui bồng trên tay, giờ đã mười sáu rồi. Cái con giống mẹ, càng lớn càng xinh.

- Xinh gì, gầy trơ xương gió thổi cũng bay! - Bà nội lại thở dài thườn thượt.

Nàng nhủ thầm, lại một mùa trăng? Nàng ngước nhìn trời, vẫn là đêm, đêm đặc quánh, tiếng côn trùng rỉ rả ở vườn sau. Nàng nghe tiếng nó than van, nó khóc, nó nỉ non, có khi nó cất tiếng hát du dương làm rung cả mảnh vườn sau. Nàng yêu tiếng côn trùng kỳ lạ, vì nó thật, duy nhất nàng “cảm” được, nó thật…

Trong nhà, tiếng ông lại thầm thì với bà:

- Tôi quyết định rồi, phải bán mảnh vườn sau, lấy tiền chạy chữa cho nó đến khi nào sáng mắt thì thôi!

- Ừ, thì tùy ông, thương con mình thương luôn cháu, còn mảnh vườn trước đủ tui trồng luống bắp cũng vui - Tiếng bà nội ngậm ngùi.

Nàng nghe như tiếng sấm nổ, “bán mảnh vườn sau”. Vậy ông nội bán tiếng côn trùng, bán tiếng than van, bán luôn cả tiếng nỉ non đã dành riêng cho nàng trong những đêm sâu… chỉ vì mong nàng nhìn thấy cuộc đời này?

Nàng chạy ra ngõ, dưới chân là bóng đêm, trên cao mảnh trăng gầy xanh xao. Nhưng bóng đêm hay bóng trăng với nàng có nghĩa gì? Nàng chỉ là cô gái mù. Nàng đã thuộc về bóng đêm từ bé, nàng lớn lên trong thế giới đó. Nàng nhìn cuộc đời bằng cách riêng của mình, nàng bằng lòng, không cưỡng lại, nàng ước ao nhưng nàng chấp nhận.

Nàng vẫn lang thang trên đường làng, chốc chốc mảnh trăng gầy vén mây rọi xuống chút ánh sáng nhạt nhòa. Nàng đi đâu? Nàng cũng không không biết nữa! Đi ngắt lá vấn kèn? Hay ra ngõ nhặt trăng?

Đêm khuya. Đôi chân nàng lại dò dẫm trở về. Trên lối mòn quen thuộc, nàng ngửi thấy mùi hương nồng của đất mà lâu nay nàng tưởng đã quên. Tay nàng quờ quạng vào bóng đêm, chạm vào thế giới của nàng  - Bức tường rêu. Nàng chợt nhận ra… Ồ! bức tường nghiêng! Sao đêm nay nàng mới nhận ra bức tường của nàng đã nghiêng?! Nhiều năm rồi nàng tựa vào tường nghiêng. Nghiêng theo thời gian? Nghiêng theo vệt nắng đổ? Hay nghiêng theo bóng tối trong mắt từ lúc nàng có mặt trên cõi đời này?...

Tiếng côn trùng rỉ rả đâu đây. Trên cao, trăng hạ tuần khuyết một vành không đủ soi đôi mắt nàng chỉ chứa được bóng đêm. Chỉ một góc trăng thôi, nhợt nhạt soi mái tóc nàng đổ dài xuống lưng, tràn trên đôi cánh tay gầy guộc, hư hao...

Vũ Ngọc Giao

18 Tháng Mười 2020(Xem: 12965)
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12443)
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo chiếc chemise carreaux thầy thường mặc như một chọn lựa dấn thân ngày tuổi trẻ cho tuổi trẻ lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
18 Tháng Mười 2020(Xem: 13317)
Thế đành... dang dở... âu đành thế Thôi vậy... ngậm ngùi... cũng vậy thôi Bạn hỡi! Hãy quên đi bạn hỡi Đời vui như thuở mới vui đời!
10 Tháng Mười 2020(Xem: 10983)
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
10 Tháng Mười 2020(Xem: 13439)
Thôi nhé! Nghìn thu em ngủ yên Nỗi đau chị không muốn khêu thêm Tiễn em bàn phiếm buồn rưng rức Những dòng chữ viết cũng ưu phiền.
09 Tháng Mười 2020(Xem: 13246)
Thôi thì trước mặt sông sâu Lá xuôi dòng nước biệt sầu thế gian Đẹp thay chiếc lá thu vàng Bềnh bồng trên nước thênh thang giữa trời...
04 Tháng Mười 2020(Xem: 12440)
Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 14254)
Dĩ vãng chợt về ta đứng lặng. Chuyện của ngày xưa, thu của Thu. Ta đến giữa mùa thu lá vàng. Ta đi màu sắc vẫn ngập tràn. Giữ mãi trong tim vàng, tím, đỏ Như giữ một thời đã sang trang.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 13469)
Người đi vượt chốn ba đào Mùa thu ở lại ngắm sao nguyên cầu Thời gian cõi tạm bao lâu? Mùa thu ở lại ngậm sầu lá rơi! Mong người đến chốn đúng nơi Thành tâm chung sức giúp đời an yên
24 Tháng Chín 2020(Xem: 14994)
Trăng viễn xứ trở về trên bến đợi Lòng thuyền xưa rời bến đã lâu rồi Trăng viễn xứ mờ mờ trên bến cũ Lòng thuyền nào đã chứa nửa vầng trăng?!
24 Tháng Chín 2020(Xem: 12930)
Trăng Thu đủng đỉnh qua vườn Chén trà hỏi bánh người thương đâu rồi? Gió thu lùa vạt mây trôi Để trăng in đậm dáng người phương xa
19 Tháng Chín 2020(Xem: 12187)
Nguyện cầu cho sân si con người dịu lại, thấy được sự vô thường của cuộc sống. Nguyện cầu cho lửa mau tàn, cho người dân trở về nhà sinh sống bình an. Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
19 Tháng Chín 2020(Xem: 14017)
Từ biệt Portland về Cali Hai nơi cháy lớn ở và đi Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi. Tháng chín năm nay thật ai bi.
12 Tháng Chín 2020(Xem: 12782)
Viết vài dòng này để tạ tội với dì tôi đã một thời mù đôi mắt vì tình lụy và nhất là tạ tội với ông Nghị Nguyễn Bá Kỳ vì tôi đã hiểu lầm ông. Hắt hơi là tình hận chứ không phải muốn hù dọa, khoe danh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 15604)
..Mỗi người sống chết an bài? Tin buồn loan tới Anh Hoài đã đi Một tuần Vĩnh biệt chia ly Thanh Hoài, Tường Cát viết chi, nói gì? Sinh hữu hạn, tử vô kỳ? Bạn hiền thân ái sầu vì mất Anh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12066)
Gió Thu nhè nhẹ vẫy tay chào Nàng Thu xinh đẹp đã bước vào Lá đỏ nghiêng mình soi dòng nước Trăng vàng lộng lẫy giữa ngàn sao
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12926)
Xuân đi, Xuân tới bao lần, Nhớ mùa Xuân cũ tần ngần ngóng trông Đất Trời, Biển rộng mênh mông? Niềm vui, hy vọng sẽ không phai mờ.?
04 Tháng Chín 2020(Xem: 11941)
Bây giờ Tháng Chín Mùa Thu Trăng treo đỉnh núi vọng mù tóc bay Biển đời gió đọng mưa lay Cầu mong được phút giây này bình yên...
29 Tháng Tám 2020(Xem: 11927)
. Các Tăng Ni dù không được tập trung cầu nguyện như những mùa Vu Lan trước, nhưng năm nay bà Tâm tin tưởng Thầy, Sư Cô và các vị Sư sẽ trì chú tụng kinh nhiều hơn ở mỗi đêm.
27 Tháng Tám 2020(Xem: 13964)
Cám ơn cháu cho ta giác ngộ Một lạy thôi rực rỡ hào quang Cử chỉ khiêm cung bát ngát sen vàng Ta học Phật, học từ đứa bé.
26 Tháng Tám 2020(Xem: 13787)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn thấy giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường vì gió mãi lang thang.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 9942)
Buổi tưởng niệm kết thúc qua phần tri ơn của gia đình “Chúng con vô cùng tri ơn quý Thầy Cô và quý anh chị cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho ba chúng con một cuộc đời, một cuộc sống đầy ý nghĩa”.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 9387)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 14410)
Khủng khiếp ngoài trời lửa bốc nhanh Cali hỏa hoạn đã tung hoành Mây đen chế ngự vùng trời rộng Lửa cháy tràn lan khắp núi xanh
14 Tháng Tám 2020(Xem: 15258)
Ta đã mệt nhoài bao năm tháng Buông tay rủ sạch, ta rút lui. Ta nghe văng vẳng những hồi chuông. Tiếng mõ ngân nga vọng vô thường Khoan thai ta bước vào vô tận Một kiếp phù du chẳng vấn vương.
12 Tháng Tám 2020(Xem: 13775)
Tai nghe chim hót ngất ngây. Hồ Thu in bóng rừng cây muôn mầu. Vui lên xin chớ u sầu! Hẹn ngày tái ngộ bắt đầu thu sang ? Viễn du thế giới thênh thang . Ngày Xưa Thân Ái kiên gan đợi chờ...
09 Tháng Tám 2020(Xem: 12786)
Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng. Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.
04 Tháng Tám 2020(Xem: 11116)
Nhà báo Hà Tường Cát, cựu tổng thư ký nhật báo Người Việt, qua đời lúc 7 giờ 30 phút sáng Thứ Hai, 3 Tháng Tám, tại bệnh viện Fountain Valley, California, thọ 80 tuổi, vì bệnh già.